Hôm nay thứ sáu, tâm trạng Sâm Lãng rất tốt, thời gian đồ chơi Nha Nha phỏng vấn là thứ ba tuần sau.
Lấy một két bia từ tiệm tạp hoá, kéo cửa sớm, lo cho người già ngủ trước, cũng đánh tiếng nói tối nay không về.
Đêm đầu tiên không về.
Chạy tới nhà trọ vừa đúng 9 giờ, theo thói quen ngước nhìn lên cửa sổ lầu 4, không ngờ nhìn thấy, đèn nhà bếp sáng choang.
Sâm Lãng mở cửa nhà, đặt két bia ở huyền quan, thay dép đi vào trong.
Hứa Duệ bình thường chưa bao giờ vào bếp, nói khói dầu hại cho cổ họng. Lúc này cậu đang rửa đồ trong nhà bếp, nghe thấy tiếng cửa tắt nước, đứng bên bồn rửa ngẩng đầu: "Về rồi à? Cơm nấu rồi, không biết nước có bỏ nhiều không, em mua chút đồ ăn, thấy anh chưa tới, nên chuẩn bị một chút."
Sâm Lãng dựa vào cửa, giương cằm lên: "Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy?"
Hứa Duệ cúi đầu, hơi bối rối, cắn môi không nói lời nào.
Sâm Lãng tưởng cậu ngại, trong lòng cảm thấy thú vị, nhớ tới lần trước hai người tan rã không vui, và oán trách Hứa Duệ lúc sắp đi, đối phương tới cầu hoà?
Sâm Lãng rũ mắt im lặng, đôi chân dài bước vào bếp, ở sau lưng đối phương, tiện tay vịn eo cậu, kéo về trước người mình.
Sâm Lãng cao 1m87, mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo mới thấy có thịt. Hứa Duệ 1m75, mặc áo len cổ lọ nhạt màu, gầy, cực kỳ gầy, lên hình đẹp vô cùng, nhưng trong thực tế, toàn thân gầy gò đến mức không ra hình người.
Sâm Lãng ôm cậu từ đằng sau.
Hứa Duệ không tránh, tiếp tục gọt khoai tây.
"Múa dao cầm súng, không hợp với em." Sâm Lãng cầm lấy dụng cụ trong tay cậu, hơi thở phả cổ cậu, "Ngón tay bị thương, anh đau lòng lắm."
Cả người Hứa Duệ run lên, nắm lấy cổ tay đối phương, tránh về phía trước, "Đừng nghịch, đưa dao đây."
Sâm Lãng cho rằng cậu còn đang giận mình, không quan tâm sự giãy giụa của đối phương, hai tay quấn lấy cậu, cười kề sát vào cậu, "Tiểu Duệ, em với cái người của Phong Kình đi Tam Á?"
"??!"
Hứa Duệ hoảng hốt, nghiêng đầu, mở to hai mắt nhìn anh: "Sao vậy? Ai nói gì rồi?"
Sâm Lãng: "Hình trên Weibo."
"Ừ, đúng rồi, còn thêm mấy người nữa."
Giọng Hứa Duệ đang phát run.
Sâm Lãng cười: "Anh biết mà, một đám người chơi ở bờ biển, hôm nay nhìn thấy hình bãi biển của em, anh liền nhớ (1) em..."
"Nhớ, nhớ em rồi, mới mấy ngày thôi mà." Hứa Duệ ngay lập tức nghiêng mặt sang một bên, giống như cô dâu nhỏ bị bắt quả tang, trong lòng Sâm Lãng cười thầm, hôn phớt lên miệng cậu một chút, Hứa Duệ cắn môi ngẩn người.
Chưa đợi định thần lại, đã bị nắm chặt hai vai, thân thể cũng bị xoay qua, Sâm Lãng khẽ hôn cậu: "Chính là muốn (2)..."
(1) (2) Hai chỗ này tác giả đều dùng từ 想 nên nghĩa có hơi phong phú, có nghĩa là nhớ, muốn, nghĩ...
Hứa Duệ: "???"
Sâm Lãng nhìn cậu sững sờ, cười trầm thấp: "Muốn làm."
Hứa Duệ: "......"
Đây là Sâm Lãng giả phải không?
Mới một tuần không gặp, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì rồi?
Qua nhiều năm như vậy, Sâm Lãng chưa từng nói kiểu tán tỉnh thế này, cũng chưa từng chủ động bao giờ.
Hứa Duệ đẩy anh: "Anh sao vậy?"
Sâm Lãng không đáp, tựa như đã kiềm nén rất lâu, lập tức siết chặt đối phương, hôn khắp nơi.
"Anh Lãng?"
Thân hình Sâm Lãng gầy gò, nhưng lại bá đạo, cánh tay quấn lấy cậu, bàn tay dùng sức giam chặt lưng cậu, Hứa Duệ đau, rầm rì phản kháng, vội vàng đẩy anh, lại bị kéo ngược trở về, đè lên tủ bếp hôn.
Trên người Hứa Duệ mất trọng lực ngã ra sau, vội vàng đưa tay ôm cổ anh.
Thành thật mà nói, Sâm Lãng cũng hơi mơ màng, anh biết cái này không bình thường, từ sau khi cuối tuần trước bị bệnh đã như vậy, trước lúc ngủ muốn làm, tắm muốn làm, còn mơ kiểu kia, trước đây chưa bao giờ có cảm giác này, giống như thú đực động dục.
Má, thời kỳ dậy thì đã qua lâu rồi mà.
Sâm Lãng khẽ dùng sức, ôm Hứa Duệ, tay áp chặt lên cơ thể đối phương, nhấc lên, mất kiểm soát muốn xoa dịu sự kích động của bản thân, bế cậu vào phòng ngủ.
"Đừng nhúc nhích, ngoan một chút."
Trên giường trong phòng ngủ, Sâm Lãng ôm cậu dậy, đưa tay cởϊ áσ len cổ lọ của đối phương.
Một tay Hứa Duệ nắm chặt lấy quần áo, một tay cố gắng đẩy anh ra: "Khoan đã, không được, thật sự không được, chờ chút!"
Sâm Lãng cúi đầu hôn cổ cậu: "Không chờ được."
"!!!"
Hứa Duệ liều mạng chống cự: "Sâm Lãng! Em không muốn, hôm nay không muốn, anh có hơi không đúng rồi, mau thả em ra..."
Sâm Lãng cắn lỗ tai cậu: "Em không phải luôn cảm thấy, anh chưa đủ yêu em sao?"
"Không có, dừng lại, em nói, đừng quậy!!!"
Hứa Duệ la to.
Sâm Lãng: "......"
Dưới ánh đèn vàng, áo len cổ lọ nhạt màu bị vén ra một chút, lộ ra dấu đỏ hồng chưa tan hẳn.
Toàn thân Hứa Duệ cứng đờ, nhận ra tầm mắt của đối phương dừng lên cổ mình, lúc này cậu không rõ chuyện gì đang xảy ra, giơ tay sờ lên, mới đoán được, hoảng hốt nhanh chóng kéo cổ áo lên trên, dường như muốn che tới cằm.
Cảm nhận được người đàn ông trên người tỏa ra sự tàn bạo, Hứa Duệ dừng động tác lại, cũng không dám cử động.
Cặp mắt đào hoa híp lại, Sâm Lãng chậm rãi ngồi dậy, giơ tay lên, nhẹ nhàng bỏ tay Hứa Duệ ra, từng chút một kéo cổ áo xuống.
Một người đàn ông 25 tuổi, đã không thể ngu đến mức tin chuyện nhảm nhí cái gì mà "Chơi ngoài trời trên núi, bị muỗi độc chích" nữa.
Anh từ từ đối mặt, nhìn chăm chú Hứa Duệ cũng đang nhìn thẳng vào mắt mình, Sâm Lãng nghĩ, đôi mắt này sáng cỡ nào, dường như chỉ có thể nhìn thấy được mình.
Anh không hỏi gì cả.
Đúng vậy, hai người đối diện nhau tròn một phút, vậy mà Sâm Lãng không hỏi câu nào.
Thậm chí Hứa Duệ biếи ŧɦái mà mong đợi, mong rằng đối phương có thể nổi trận lôi đình, lớn tiếng chất vấn cậu "Có phải lên giường với người khác rồi không?"
Cứ như vậy, bản thân có thể uất ức oà khóc, càn rỡ trút giận, sau đó tuyệt vọng rít gào với anh: "Đúng, em uống nhiều quá, bị người ta hϊếp, làm sao đây, anh Lãng anh nói đi, em nên làm sao đây?"
Chỉ cần cuối cùng ném vấn đề qua một bên, Sâm Lãng sẽ đứng ở lập trường của người khác mà suy nghĩ, nhiều năm như vậy, Hứa Duệ hiểu rõ anh quá rồi.
Nếu như vậy, Sâm Lãng sẽ không hề nghi ngờ, chỉ càng đau lòng hơn cho mình thôi?
Hứa Duệ nghĩ.
Chỉ cần bản thân vẫn thừa nhận yêu anh, anh sẽ không tổn thương mình.
Chỉ cần mình không cất lời nói muốn rời xa anh, anh sẽ không vứt bỏ mình.
Đối với chuyện tình cảm, cho dù là hợp hay tan, Sâm Lãng cũng sẽ không chủ động.
Trên thế giới người hiểu rõ Sâm Lãng, trừ mình ra, không còn có ai khác.
-- Tôi là tín ngưỡng của anh ấy.
Chỉ cần tôi nói, dù cho sự thật là gì đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ tin tưởng --
Tối hôm Thương tổng tới đón sân bay, sau khi Lệ Uy Dương trở lại thành phố, đúng lúc không có hẹn, liền liên lạc với Hứa Duệ. Bởi vì Phong Kình đầu tư một bộ phim mạng IP, Hứa Duệ không muốn bỏ qua cơ hội này, vì vậy rất vui vẻ đồng ý.
Hai người ăn bữa cơm tối, Lệ Uy Dương nói chuyện hài hước, Hứa Duệ cũng vui vẻ cam chịu, bọn họ uống sạch cả chai ruợu ngoại, Lệ Uy Dương liền đưa cậu về nhà -- nói là nhà, chẳng qua là căn biệt thự lúc bình thường hay tụ tập bạn bè.
Hứa Duệ cảm nhận được sự điên cuồng và bá đạo ở trên giường của người đàn ông này.
Ngày trước hay cổ vũ Sâm Lãng, nói mấy lời tán tỉnh như "Ông xã vừa lớn vừa giỏi" để thêm tình thú, trở nên thư thái dễ chịu hơn trong những cơn chìm đắm vào đê mê.
Lớn thì lớn đó, có thể tận mắt thấy sự thật, nhưng giỏi hay không thật sự còn phải so thử.
Sâm Lãng luôn tôn trọng và kiềm chế lúc làʍ t̠ìиɦ, khiến trong lòng Hứa Duệ rất bức bối, ngột ngạt không nói nên lời.
Năm thứ 7 tràn ngập nguy khốn, Hứa Duệ nếm trải được một mùi vị khác ở trên giường.
3 ngày qua, cậu vẫn luôn ở lại trong biệt thự, thương tích đầy mình, không xuống giường nổi. Cho dù là 0, thì cậu cũng là người đàn ông bình thường, cũng sẽ tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, cơ thể của cậu nhận được sự an ủi trước nay chưa từng có, cùng với Lệ Uy Dương, cả ăn cơm cũng ở trên giường.
Cho tới chiều nay, Lệ Uy Dương nói cho cậu biết, tuần sau có thể đi thử vai, vai nam 3, trên cơ bản đã định sẵn hết rồi, thử vai chỉ để cho đủ trình tự.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc âu phục England, áo mũ chỉnh tề, đặt Hứa Duệ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên tay vịn cầu thang, lấy cà vạt cột tay cậu ra đằng sau, cười nói: "Em xem như là bỏ vốn để vào đoàn phim, cố gắng diễn đi, kiếm chút mặt mũi cho anh, quay xong về tìm anh."
Trước đó còn tưởng là một vụ mua bán một lần.
Không lẽ Lệ tổng để ý mình?
Trên cổ cũng có dấu, Hứa Duệ đắm chìm trong cơn vui sướиɠ mãnh liệt, mới đầu cũng hoàn toàn không biết. Lúc Sâm Lãng chạm vào cậu, sở dĩ giãy dụa, là do mới vừa về lên lầu, phía dưới của cậu vẫn còn có thứ chảy ra.
Thực ra đêm nay hoàn toàn có thể không gặp nhau, nhưng cậu thật sự quá muốn chia sẻ tin tức với Sâm Lãng rằng "Rốt cục cũng đã tranh được vào giới diễn xuất", rồi lại nghĩ, chẳng qua là ăn bữa ăn khuya mà thôi, gặp nhau cũng chẳng sao, chỉ cần mình nói mệt quá, không chủ động dính vào, thì sẽ không có chỗ nào sơ suất.
Chỉ cần bản thân không nói, Sâm Lãng cũng sẽ không biết gì hết, mãi mãi cũng sẽ không biết.
Nhưng lại không ngờ, Sâm Lãng của đêm nay như uống trúng phải thuốc kí©ɧ ɖụ©, vậy mà chủ động muốn làm, thậm chí ngay cả phản ứng cơ thể cũng hơi mất khống chế.
Hứa Duệ hơi bị sợ, một khi đối phương tiến vào, cho dù là dùng bao, cho dù là tắt đèn, có cảm nhận được mình mới vừa làm không?
Thế nhưng, Sâm Lãng không hỏi gì cả.
Hứa Duệ cảm thấy bản thân hiểu rõ Sâm Lãng nhất.
Sao Sâm Lãng không hiểu cậu?
Một ánh mắt thôi, đã hiểu rõ ngọn nguồn.
Không cần hỏi bất cứ điều gì, Sâm Lãng chỉ nhìn cậu chăm chú, sự tàn bạo trên người đã được thu lại, có lẽ sự nhiệt tình cũng nguội lạnh rồi, không muốn ôm cậu, không mắng cậu, càng không có đánh cậu.
Cứ như vậy, im lặng trải qua một quãng thời gian rất dài, chắc khoảng hơn 10 phút.
Trước khi đối phương có hành động gì đó, Hứa Duệ đứng dậy đi tới trước tủ quần áo trong phòng ngủ, kéo vali của mình ra.
Cậu không ôm hết số lượng quần áo vốn đã không nhiều ra, rồi nhét tất cả vào trong vali, mà ung dung thong thả, động tác chậm rãi, lấy từng bộ quần áo từ trong tủ, gấp gọn gàng từng chiếc một, xếp chồng từng cái vào trong vali.
Như hai chàng trai trẻ nghèo khó lúc trước, treo từng chiếc quần chiếc áo vào trong tủ, sau đó cậu cười với anh nói: "Ông xã, chúng ta có nhà rồi."
Hứa Duệ nói: "Sâm Lãng, 7 năm, chúng ta đã quá rõ rồi, anh không nhiệt tình với em, em không trung trinh với anh, bây giờ cũng coi như hòa nhau rồi. Sự nghiệp của em, anh cũng không ủng hộ, sự nghiệp của anh, còn không có tin tức; em làm việc rất cực khổ, ở bên cũng không giảm được chút áp lực nào. Em nghĩ rồi, nhân lúc chúng ta còn trẻ, ngưng tổn thương cho nhau ngay đi."
Sâm Lãng ngồi dựa vào giường, gật đầu nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, chờ đợi đối phương tiếp tục, chấm một dấu chấm hết cho đoạn đường tình yêu dài đến bảy năm này.
"Tuy rằng chúng ta không thể đăng ký kết hôn, nhưng cũng tính hôn nhân thật sự rồi, tuy chúng ta vẫn luôn theo chế độ AA (*), nhưng lúc trước khi mới làm livestream, em nhận quà tiền của anh, khoảng hơn 30 vạn, số tiền đó sau này em sẽ gửi vào tài khoản của anh." Hứa Duệ nói.
(*): Hai vợ chồng đều phấn đấu cùng nhau làm việc, mua nhà, chia sẻ mọi chi phí trong cuộc sống gia đình nhưng lại độc lập về tài chính, không ai phụ thuộc vào ai.
Sâm Lãng nói: "Không cần, lúc trước đã nói rồi, anh chỉ giúp việc nhỏ thôi."
"Đúng rồi, giúp việc nhỏ, đối với anh, chuyện liên quan đến em, đó giờ không hề có chuyện lớn phải không? Có lúc em nghĩ, chúng ta có phải không có tình yêu không, anh đã nói, hai người bên nhau, yên bình thanh thản mới là thật, nhưng em không thích cuộc sống như thế.
"Sâm Lãng, từ nhỏ em đã thích anh, đến bây giờ trong lòng cũng yêu anh, nhưng chúng ta thật sự không thể ở bên nhau -- không phải em đá anh, không phải, bây giờ em cũng khó chịu vậy, khó chịu như sắp chết đến nơi rồi. Nói câu khó nghe, em ở dưới, coi như chia tay, anh cũng không chịu thiệt đúng không? Anh không phải gay bẩm sinh, có lẽ xa em rồi, tương lai anh sẽ cưới vợ sinh con, sẽ yêu người nào đó, nghĩ đến mấy thứ này, em thấy tim cũng sắp vỡ ra rồi..."
Nói tới đây, Hứa Duệ đè bộ quần áo cuối cùng lên vali, đứng dậy, nhìn vào mắt Sâm Lãng.
Cặp mắt đào hoa đẹp muốn chết kia, bình tĩnh nhìn một điểm nào đó trên sàn nhà, không hề gợn sóng lớn.
Em làm như vậy, cũng là vì sự nghiệp.
Hứa Duệ tự nhủ nhiều lần.
Vì sự nghiệp.
Không biết thêm một lý do đường hoàng chính đáng cho việc "bắt cá hai tay", cảm giác tội lỗi, hổ thẹn, nhục nhã trong lòng, có giảm đi được chút nào không.
Hứa Duệ im lặng cười: "Anh cảm thấy em nhẫn tâm cũng được, yêu tiền cũng được, dơ bẩn cũng được, nhưng em vẫn muốn trước 30 tuổi liều một phen, không sợ gì, không buồn không lo. Tốt nghiệp xong, suốt ngày anh chỉ làm ổ trong căn tiệm tạp hóa đó, chưa từng thấy cảnh đời gì -- thế giới quan của chúng ta có sự chênh lệch, em không thể nào trao đổi với anh, bạn bè bên cạnh có xe sang biệt thự, có công ty có quan hệ rộng, ai cũng có cuộc sống chất lượng. Sâm Lãng, đừng nói anh không quan tâm, không muốn, cũng đừng nói anh không có dã tâm, không ham muốn, đó là do anh không có hiểu biết, chưa từng trải nghiệm cuộc sống của người có tiền."
Hứa Duệ lấy ra một xấp tiền từ trong bóp, để lên bàn máy tính, kéo dây kéo vali, đặt đứng vali lên.
"Tiền thuê nhà 2 năm qua là do anh trả, 1 vạn tệ này là phần của em. Không chỉ là tiền, 7 năm qua, chúng ta đều đã trả giá rất nhiều, không ai có lỗi với ai. Sâm Lãng, ông xã, em yêu anh, bây giờ cũng yêu anh, nhưng mà, em muốn sống tốt hơn, cũng muốn có người yêu em, em muốn rời xa anh, có được không?"
Hàng mi dài khẽ rung dưới ánh đèn, những câu hay nói đùa sở trường thường ngày cũng không có tác dụng, anh chỉ muốn đùa nhảm một chút, nhưng tình cảm ghi lòng tạc dạ không đủ cho phép hai người cách xa tới mức đùa quá trớn (??).
7 năm, đáng giá để có một màn chia tay nghiêm túc và long trọng.
Vì sự nghiệp?
"Được." Sâm Lãng giương mắt nhìn thẳng vào cậu, khẽ gật đầu với cậu một cái, "Hứa Duệ, chúc em thành công."
Hứa Duệ: "......"
Trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Không ngờ, Sâm Lãng không một chút nghĩ ngợi, cứ như vậy mà đồng ý.
Không giữ lại, không chất vấn, không tức giận.
Hai mắt Hứa Duệ đỏ ửng, mở cửa phòng ngủ, quay