Chương 33: Dù cô không làm gì, cậu vẫn yêu cô say đắm

Sờ mặt cô làm gì chứ?!

Điên rồi!

Kha Đại không chỉ cảm thấy bản thân sắp phát điên mà còn thấy Sở Ngôn điên đến không thể cứu vãn.

…...

Tầng hai.

Chiếc điện thoại trên bàn đang mở, hình nền vô cùng táo bạo.

Sở Ngôn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm, nhấc điếu thuốc trong tay lên hút một hơi, khói thuốc lượn lờ trong phổi rồi từ từ thở ra.

Nhớ lại lúc nãy khi chạm vào Kha Đại, da cô nổi lên một lớp gai ốc không thể kiểm soát.

Cậu khẽ nhếch môi.

Giả vờ ngủ cũng vô ích.

Tiếp theo, anh ta sẽ mở màn tấn công, không còn kiên nhẫn để cho cô từ từ thích nghi nữa.

Kha Đại.

Cho dù chị không thích nghi được, cũng phải thích nghi.

…...

Chạng vạng hôm đó, Kha Vân Chi bùng nổ.

“Kha Đại! Đầu óc con có phải có vấn đề không hả?! Nửa đêm nửa hôm đi đâu vậy, mẹ cảnh báo con, đừng quậy nữa!”

Âm thanh mang theo lửa giận ngút trời của bà.

Kha Đại kéo vali, bị bà ngoại chặn ở cửa, “Mẹ, bà ngoại, con không quậy, con thực sự có việc!”

“Việc gì mà gấp vậy? Nói đi là đi?!” Kha Vân Chi không tin, “Dù sao hai ngày nữa chúng ta cũng về thủ đô, con đi về cùng mẹ không được sao?”

Không được!

Tuyệt đối không được!

Nơi này Kha Đại không thể ở thêm một giây nào nữa.

Cô đã quyết tâm, “Sóng gió trên mạng đã lắng xuống, công ty thông báo con mai đi làm lại, con thực sự rất vội, tối nay có vé máy bay lúc tám giờ.”

Bà ngoại nắm lấy vali của cô, không chịu buông, “A Đại à, con vội vàng đi vậy, ít nhất cũng ăn tối đã chứ, nhìn ngoài trời tối đen kịt thế này, làm sao bà ngoại yên tâm được.”

“Không sao đâu bà ngoại, con đã gọi xe rồi.”

Kha Đại vội vàng ôm bà ngoại một cái, ánh mắt không ngừng liếc nhìn cầu thang, sợ Sở Ngôn lúc này sẽ đi xuống.

“Thôi con thực sự phải đi rồi, con để hai phong bao lì xì to dưới gối cho bà, bà nên ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe nhé! Con có thời gian sẽ đến thăm bà sau!”

Cô kéo vali chạy ra sân.

Kha Vân Chi đuổi theo, "Con nhóc chết tiệt này! Thật muốn tức chết mẹ!"

"Bye bye! Bye bye!"

Kha Đại không ngoảnh đầu lại, chuồn đi rất nhanh.

Cái tư thế đó, giống hệt bỏ chạy khỏi một con dã thú, chỉ thiếu mỗi việc vác theo vali chạy thôi.

Cô một lòng muốn trốn thoát, tất nhiên không chú ý đến...

Phòng ngủ ở tầng hai.

Sở Ngôn đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cô một cách u ám.

Cho đến khi bóng dáng của cô biến mất.

......

Kha Đại không nói dối, cô thực sự đã đặt vé máy bay lúc 8 giờ tối nay.

Trong khoang hạng nhất, cô đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, ngẩn người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, tất cả đều là những khoảnh khắc vui buồn bên nhau của cô và Sở Ngôn.

Cô lúc sáu tuổi, bế em trai mới vài tháng tuổi.

Cô lúc chín tuổi, dắt em trai đi chơi khắp nơi.

Cô lúc mười lăm tuổi, chiều cao đã bị cậu đuổi kịp.

Bao gồm cả lúc cô hơn hai mươi tuổi, chứng kiến em trai trưởng thành thành một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, được các cô gái khác tỏ tình.

Mọi thứ, mọi thứ, Kha Đại đều không nghĩ ra vấn đề ở đâu.

Cô không làm gì cả, vậy tại sao Sở Ngôn lại...

Mặc dù không tìm cậuđể xác minh, nhưng suy đoán của cô chắc cũng phải đúng đến tám chín phần mười rồi.

Haizz.

Không nghĩ nữa.

Lòng cô hoảng sợ vô cùng.

Lúc này, điều duy nhất cô có thể làm là tránh xa cậu.

Máy bay cất cánh, rồi hạ cánh.

May mắn thay, chuyến bay không bị trễ.

Vừa bật điện thoại, Đồng Dao đã gọi đến.

"Này, cô đã quyết định bao giờ về chưa?"

"Tôi đã trở lại rồi." Kha Đại kéo vali đi về phía cửa ra vào, "Ở sân bay thủ đô."

"Thật à? Nhanh vậy sao?" Đồng Dao cảm thấy bất ngờ, "Vậy đúng lúc, tối nay công ty liên hoan, ở khách sạn Vương Triều, cô qua đây luôn đi."

Kha Đại không muốn đi, "Tôi vừa xuống máy bay, mệt lắm, chỉ muốn về nhà nằm ườn ra."

"Nằm cái đầu cô! Nghỉ lâu vậy mà còn kêu mệt!" Đồng Dao hạ tối hậu thư, "Nhanh qua đây, tiện thể bàn chuyện nữ chính mới của [Dục Họa]."

"Có những ai?"

"Chỉ có những người trong công ty thôi."

Kha Đại do dự, "Có Triệu Cẩn Khiêm không?"

"Làm sao vậy?" Đồng Dao nhướng mày.

"Anh ấy ở đó thì tôi không đến nữa."

"Cô đúng là kì lại, trốn tránh sếp lớn——"

"Rốt cuộc có hay không!" Kha Đại nôn nóng ngắt lời.

Đồng Dao đành phải ăn ngay nói thật "Không có không có, mau đến đây đi! Chú ý một chút, đừng để bị chụp được."

"Được."

Kha Đại cúp máy, gọi xe đến khách sạn Vương Triều.

......

Công ty của Tinh Sa tổ chức tiệc liên hoan thông thường đều tầm bốn năm bàn.

Tối nay tầng hai của nhà hàng Vương Triều đã được đặt trước.

Cửa phòng VIP mở ra, tiếng nói chuyện cười đùa bên trong bỗng chốc im bặt.

Mọi người nhao nhao chào hỏi cô.

"Chị Kha Đại đã về rồi à."

"Nữ hoàng của công ty chúng ta đã quay trở lại rồi."

Cô đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt, mang theo vẻ mệt mỏi vì đi đường xa, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Đồng Dao.

"Mẹ kiếp!" Đồng Dao trêu chọc cô, "Cô có phải béo lên rồi không?!"

Phải nói rằng danh tiếng "nữ quản lý vàng" của Đồng Dao quả không phải hư danh, con mắt của cô ấy cũng rất tinh tường, chỉ cần liếc qua đã có thể nhận ra.

Kha Đại cởi mũ lưỡi trai, vuốt tóc, "Không nhiều, chỉ hai cân thôi."

Ở thôn Hoa Dung, bà ngoại cưng chiều cô như báu vật, món gì ngon gì bổ đều dọn ra cho cô ăn, làm sao mà không béo cho được.

Hai cân ư...

"Nửa cân cũng không được!" Đồng Dao nổi tiếng là hà khắc, "Trước đây tôi đã dặn dò cô thế nào chứ, là một nghệ sĩ, nhất định phải chú trọng đến việc quản lý vóc dáng!"

Nhìn mâm cơm đầy ắp thức ăn, Kha Đại chẳng có chút hứng thú nào, tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì, "Cân tăng cũng tăng rồi, làm sao."

"Tôi không quan tâm, sau hai ngày nữa cô phải giảm xuống, trở lại cân nặng bình thường."

"Lý do?"

"Lễ trao giải Tinh Quang của Khải Đằng, cô được mời đi thảm đỏ." Đồng Dao nói với giọng nghiêm khắc, "Công ty đã đặt cho cô chiếc váy dạ hội cao cấp độc quyền, yêu cầu chiều cao 172, cân nặng 44 kg mới có thể mặc được."

Kha Đại cao 172 cm và nặng 44 kg.

Chiếc váy dạ hội cao cấp này là độc nhất vô nhị trên cầu, được thiết kế riêng cho Kha Đại.

Nhưng bây giờ cô đã tăng hai cân, lên 46 kg, chiếc váy vẫn có thể miễn cưỡng mặc vào nhưng hiệu quả chắc chắn sẽ không thể kinh diễm bằng vóc dáng ban đầu.

"Được thôi." Kha Đại dứt khoát không đυ.ng đũa, "Cùng lắm hai ngày nữa tôi sẽ nhịn ăn."

Đồng Dao liếc nhìn cô, "Sao tôi lại thấy lần này cô trở về tâm trạng không tốt nhỉ?"

"Không có gì cả."

Kha Đại vừa nghĩ tới Sở Ngôn thì tâm phiền ý loạn, càng không muốn nói chuyện về cậu.

"Không phải cô nói sẽ bàn về nữ chính mới của [Dục Họa] à, mau lên." kiên nhẫn của cô có hạn. "Một lần nói hết luôn đi, tôi còn về nhà đi ngủ."

"Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, lười chết cô đi." Đồng Dao trong lòng nén giận, cuối cùng vẫn nói vào vấn đề chính, "Lương Tô Tô ra nước ngoài rồi, vai diễn của cô ta nhất định sẽ có người nhận, đạo diễn Thẩm đã nhắm trúng một người rồi, cô biết là ai không?"

Kha Đại lười đoán, "Đừng làm chuyện dư thừa nữa, mau nói đi."

"Cố Anh Hy."

Kha Đại cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, "Vậy thì tốt quá, người quen cũ."

"Đây là lần đầu hai người cùng hợp tác trên màn nhỉ." Đồng Dao quay người cô lại, "Nhưng người ta đã là Ảnh hậu Kim Kê mới rồi, vừa khéo để cô ấy dẫn dắt cô, cho cô học hỏi chút."

"Tôi cần học à?" Kha Đại không phục, "Kĩ năng diễn xuất của tôi còn tệ à."

Đồng Dao đặt chén rượu xuống, trịnh trọng nhìn cô, "Đợi khi nào khả năng diễn xuất của cô vượt qua nhan sắc thì hãy lại nói những lời này đi."

Ha.

Kha Đại đứng dậy rời đi.