Chương 27: Cháu trai

Kha Đại ngồi giữa, Kha Vân Chi ngồi ở ghế bên lối đi.

Cùng với tiếng động cơ ầm ầm, máy bay vυ"t lên cao.

"Sao mẹ không mua vé khoang hạng nhất?"

Kha Đại đeo khẩu trang suốt cả hành trình, đôi mày thanh tú lộ vẻ rõ ràng không hài lòng.

"Sao? Con còn tủi thân à?" Kha Vân Chi liếc nhìn cô, "Vậy con tự mua đi, con trả tiền vé máy bay."

"Không phải mỗi tháng con đều cho mẹ mười vạn sao?"

"Mẹ biển thủ cũng không được à?"

Được rồi.

Kha Đại không thèm quan tâm bà, quay sang nhìn Sở Ngôn.

Cậu khoanh tay, nhắm mắt dựa vào ghế, nhờ có thuốc mỡ trị sẹo của Triệu Cẩn Khiêm, vết thương trên người cậu hầu như không để lại sẹo, tất cả đều hồi phục như ban đầu.

Điểm duy nhất không tốt là trên xương lông mày bên trái của cậu còn sót lại một vết sẹo mờ, vô tình tạo thành một đường mày đứt đoạn.

Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhan sắc của cậu, đường nét khuôn mặt bên cạnh mượt mà, đường mày đứt đoạn đó ngược lại càng khiến cậu thêm phần ngang ngạnh, nhìn có chút không dễ chọc.

Sở Ngôn không ngủ, nhai kẹo cao su, má chậm rãi cử động.

Kha Đại dùng khuỷu tay khều cậu, "Còn kẹo không?"

"Còn."

"Cho chị hai viên."

"Trong túi, tự lấy đi."

Cậu lờ đờ trả lời, thậm chí còn không thèm mở mắt.

Kha Đại vươn tay vào túi anh cậu lục lọi, tìm kiếm trái phải, "Ở đâu?"

Sở Ngôn nhắm mắt không nhúc nhích, "Ở bên kia."

Cô nhoài người qua, cả người gần như đè lên cậu, "Vẫn không thấy."

"À, có thể ở túi quần, chị tìm thêm xem."

Kha Đại còn chưa kịp tìm, Kha Vân Chi đã quát tháo: "Làm gì vậy! Ngọ nguậy không yên, ngồi cũng không chịu an phận!"

Được rồi.

Cô không ăn cũng được chứ gì.

Kha Đại chỉnh lại khẩu trang, kéo thấp vành mũ, bắt đầu chợp mắt.

Chuyến bay kéo dài một tiếng rưỡi, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Cô không biết mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

Sở Ngôn cảm thấy vai trái chùng xuống, mở mắt nhìn qua.

Đầu Kha Đại tựa vào vai anh, ngủ say sưa, là hành động vô thức.

Kha Vân Chi không chú ý bên này, đang tán dóc với người bên cạnh.

Người kia là một bà lão, hiền từ nhân hậu, "Các cháu cũng đi Vân Thành à, chỗ nào Vân Thành vậy?"

"Thôn Hoa Dung."

"Ồ, Hoa Dung à, bà ở trấn Diệp Tây gần đó." Bà lão vươn cổ, "Đây là con trai cháu à? Đẹp trai quá, giống con y đúc."

Kha Vân Chi cười, "Vâng, mọi người đều nói thằng bé giống cháu."

"Cháu thật may mắn, con trai ngoan ngoãn nên không cần lo lắng. Không giống như bà, tuy sinh ba người con trai, đều đã lớn tuổi rồi mà vẫn độc thân."

Bà lão thở dài, ánh mắt đầy hâm mộ, "Như cháu thật tốt, con trai còn trẻ vậy đã có bạn gái, như vậy tầm hai năm nữa là có cháu bế rồi."

Lúc đầu, Kha Vân Chi còn cười, sau đó càng nghe càng thấy sai sai, "Bà à, con cháu có người yêu khi nào?"

"Đó không phải là bạn gái thằng bé à?"

Bà lão hất cằm lên, chỉ về phía Kha Đại.

Sở Ngôn hứng thú lắng nghe, không đáp lời.

Đầu cậu còn dựa vào Kha Đại, hai người trông giống như một cặp tình nhân nhỏ.

Sắc mặt Kha Vân Chi khẽ biến, vô cùng bối rối, "Bà, bà hiểu lầm rồi, đây là con gái cháu."

"Ồ...!" Bà lão cũng lúng túng, "Là con gái cháu à, xem đôi mắt già nua của bà này, đừng giận nhé đừng giận nhé."

Kha Vân Chi cười nói không sao.

Sau khi tán gẫu, bà ngồi thẳng người, cố gắng gỡ đầu Kha Đại ra, đặt cô dựa vào vai mình.

Sở Ngôn nhấc mí mắt liếc nhìn một cái, rồi nhắm lại, không nói gì.

Có lẽ do đổi tư thế ngủ không thoải mái, Kha Đại vô thức lẩm bẩm một câu, lại dựa đầu vào vai Sở Ngôn.

Kha Vân Chi tức giận, lại gỡ đầu cô ra.

"Mẹ." Sở Ngôn không thể nhịn được nữa, lẩm bẩm: "Có cần phải như vậy không. "

Kha Vân Chi tìm một lý do, "Mẹ là đang lo con mệt thôi, không sao, dựa vào vai mẹ cũng vậy mà."

Kha Đại vẫn ngủ say sưa.

Sở Ngôn nhìn cô, nhưng lại nói với Kha Vân Chi, "Vừa rồi, mẹ nói hơi quá khắt khe rồi."

"Tiểu Ngôn, không phải là vấn đề quá khắt khe hay không, cũng không phải là mẹ đang cố ý bắt bẻ con." Kha Vân Chi nói với giọng nghiêm trọng: "Con và A Đại không còn là những đứa trẻ mười mấy tuổi nữa rồi, mọi việc phải chú ý giữ chừng mực, cũng nên giữ khoảng cách thích hợp để tránh bị người khác nói ra nói vào."

Dù cho hai đứa trẻ này không có quan hệ huyết thống, nhưng người ngoài không biết.

Nếu quá thân mật, dễ dẫn đến những hiểu lầm không đáng có.

Kha Vân Chi lo lắng nhất chính là những hiểu lầm này.

Vừa lúng túng, vừa khó xử.

"Ha."

Sở Ngôn lạnh lùng cười một tiếng, mặc kệ bà.

Đàm tiếu gì chứ.

Lão phu nhân vừa nói là lời từ đáy lòng.

......

Kha Vân Chi sinh ra ở nông thôn, sau khi kết hôn với Sở Phong Dương, chất lượng cuộc sống đã được cải thiện đáng kể.

Bà đã hơn một lần nói muốn đưa bà ngoại về thủ đô sống, nhưng bà ngoại đều từ chối.

Lão phu nhân đã ngoài tám mươi, thích sự yên tĩnh, không quen với cuộc sống của người thành phố.

May mắn là bà có sức khỏe tốt, ở quê nhà trồng rau, nuôi gà, cuộc sống tuy bình dị nhưng cũng an nhàn.

Môi trường tự nhiên biệt lập với thế giới bên ngoài như vậy của làng quê, há chẳng phải là điều mà người thành phố ao ước sao?

Thỉnh thoảng con cháu về quê thăm họ hàng, bầu không khí lại càng thêm náo nhiệt.

Bà ngoại đã đứng ở đầu làng ngóng trông từ lâu, "A Đại!Tiểu Ngôn! Các con về rồi à."

Nhìn thấy dáng người gầy gò của bà ngoại, Kha Đại chạy đến ôm bà vào lòng, "Bà, con nhớ bà nhiều lắm."

"Đứa ngốc này, bà cũng nhớ con." Lão phu nhân vừa vuốt tóc Kha Đại, vừa nhìn Sở Ngôn đang tiến đến, "Tiểu Ngôn của chúng ta cũng đã lớn thành một cậu thành niên trai tráng rồi, đẹp trai quá."

Sơ Ngôn nhếch môi, ánh mắt lướt xuống, "Chân bà đã khỏi hẳn chưa ạ?"

Cách đây một thời gian, bà ngoại bị ngã trẹo chân, Kha Vân Chi bắt xe về chăm sóc bà mấy ngày.

"Đúng rồi mẹ, chân không còn đau nữa rồi chứ?"

"Khỏi rồi, khỏi hẳn rồi."

Con cháu đông đúc vây quanh, trong lòng bà ngoại cũng trở nên ấm áp, "Đều đói rồi đúng không, đi, về nhà, bà nấu đồ ngon cho các con."

Bóng tối dần bao trùm khắp nơi.

Vài bóng người sát gần nhau, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ hướng về nhà.

Nhà ngoại bà là một căn nhà nhỏ, diện tích không lớn, có hai tầng, tổng cộng ba phòng.

Kha Vân Chi ngủ cùng bà ngoại, còn Kha Đại và Sở Ngôn ngủ ở tầng hai, mỗi người một phòng.

Sau một ngày dài di chuyển mệt mỏi, ngoại bà lo lắng họ sẽ quá mệt, nên sau khi ăn tối, bà đã dặn dò họ đi nghỉ ngơi.

Giường đã được chuẩn bị sẵn.

Đồ dùng sinh hoạt cũng được chuẩn bị đầy đủ.

Bà ngoại đã lớn tuổi rồi mà vẫn chu đáo như vậy.

"Cốc cốc."

Cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Sở Ngôn đứng dậy mở cửa.

"Phòng chị không có sóng." Kha Đại cầm điện thoại, đi thẳng vào phòng cậu, "À, ở chỗ em có sóng này."

Sở Ngôn nhướng mày, dựa vào cửa nhìn cô, "Vậy là chị muốn ngủ ké ở đây à?"

"Đâu có." Cô bước vào tự nhiên như phòng mình, "Chị chỉ gọi một cuộc điện thoại rồi đi thôi."

Sở Ngôn đóng cửa lại, quay lại ngồi trước máy tính, màn hình hiển thị những dòng mã mà Kha Đại không hiểu.

Cô thu hồi ánh mắt, lơ đễnh ngồi bên giường.

Trước khi đến đây, có người đã gọi điện thoại cho cô, nhưng sóng yếu nên cô không nghe được.