Chương 16: Công khai bảo vệ cô

Triệu Cẩn Khiêm đứng ở cửa ra vào, một thân vest đen cao cấp, vóc dáng cao lớn tuấn tú, toát lên khí thế mạnh mẽ bẩm sinh.

"Chào, Triệu tổng, sao ngài lại đến đây?"

Thẩm Cận An vội vàng bước ra đón.

Bầu không khí căng thẳng ban đầu đã thay đổi hoàn toàn bởi sự xuất hiện của người đàn ông này.

Quản lý Lương lập tức run sợ

"Thiếu gia Khiêm, anh còn nhớ em không?" Lương Tô Tô chạy đến chỗ người đàn ông, "Em là Tô Tô đây."

Triệu Cẩn Khiêm thậm chí không thèm nhìn cô ta, mà đi thẳng về phía Kha Đại.

Cô dựa vào bàn trang điểm, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, kết hợp với quần tây ống rộng thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn và tinh tế dưới chiếc mũ lưỡi trai, cả người toát lên vẻ thích thú xem kịch.

Ánh mắt của Triệu Cẩn Khiêm vô thức dịu lại, "Tối qua em bị rắn cắn ạ?"

Kha Đại nhún vai, "Giải quyết nợ đào hoa của anh trước đã."

"Nợ đào hoa gì?"

"Cô ta." Cô hất cằm về phía Lương Tô Tô, "Vợ sắp cưới của anh."

Lúc này Triệu Cẩn Khiêm mới nhìn sang.

"Thiếu gia Khiêm, em là Tô Tô đây!" Lương Tô Tô lại tiến đến gần, "Em là con gái nhà họ Lương, hồi nhỏ chúng ta còn học cùng trường."

"Thế thì sao?" Triệu Cẩn Khiêm bình thản, "Vợ sắp cưới của tôi? Lương tiểu thư định đồn thổi như vậy sao?"

"Em..."

"Nếu tôi nhớ không nhầm," người đàn ông nhắc nhở cô ta, "Chúng ta đã hủy hôn từ lâu rồi."

Mọi người xung quanh vẫn đang đứng nhìn.

Lương Tô Tô không thể mất mặt như vậy, cô siết chặt lòng bàn tay, cố nở nụ cười gượng gạo, "Nhưng... nhưng đó là anh đơn phương hủy hôn mà. Xét về tình nghĩa, hay gia thế giữa hai nhà, chúng ta rất xứng đôi phải không?"

Triệu Cẩn Khiêm nói ngắn gọn, "Đó là suy nghĩ của cô."

Nói thẳng ra, cô ta tự lừa dối bản thân.

Lương Tô Tô tức đến nghiến răng, đưa tay chỉ vào Kha Đại, "Tất cả đều là tại cô ta phải không? Chính vì cô ta mà anh mới hủy hôn!"

Kha Đại không thèm che giấu vẻ khinh thường.

"Chuyện của hai nhà Triệu Lương không liên quan gì đến người ngoài."

Triệu Cẩn Khiêm tưởng rằng mình đã nói rõ ràng rồi.

Lương Tô Tô vẫn không chịu buông tha, "Chắc chắn là cô ta! Cô ta lén lút quyến rũ anh! Mê hoặc anh đến mức không còn lý trí! Anh tưởng chỉ mình tôi biết thôi sao, chú Triệu và dì Triệu đã biết từ lâu rồi, cô ta là một con đĩ trơ tráo!"

Triệu Cẩn Khiêm lập tức lạnh mặt, "Vậy cô có gì hơn?"

Lương Tô Tô sững sờ, "Cái, cái gì?"

"Bỏ qua tình nghĩa và gia thế hai nhà, cô là cái thá gì?" Triệu Cẩn Khiêm nói từng chữ một, đâm thẳng vào tim gan cô ta, "Loại phụ nữ rẻ tiền như cô cũng xứng vào nhà họ Triệu sao?"

Lời này có thể nói là không lưu tình chút nào.

Kha Đại không khỏi nhìn anh, vốn tưởng rằng Sở Ngôn là người độc miệng nhất, xem ra Triệu Cẩn Khiêm cũng chẳng thua kém.

Mọi người có mặt đều cảm thấy chạnh lòng, huống chi Lương Tô Tô.

Nước mắt cô ta chảy ròng ròng, người quản lý nhìn không nổi, tiến lên nói đỡ cho cô ta, "Triệu tổng, Tô Tô dù sao cũng là—"

"Câm miệng." Triệu Cẩn Khiêm ngắt lời, lông mày nhíu lại lạnh lùng, "Tôi cảnh cáo các người, sau này nếu còn dám nhắm vào những người không nên nhắm vào, đừng trách tôi không nể tình ai."

Nói xong, anh nắm lấy cổ tay Kha Đại, rời đi.

Ngay khi Triệu Cẩn Khiêm rời đi, bầu không khí áp bức bớt đi phần nào.

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về Lương Tô Tô.

Dò xét, thương cảm, xem thường...

Lương Tô Tô xấu hổ đến cực điểm, cô ta nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về hướng cửa ra vào, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác.

Bỗng chốc, thời tiết bên ngoài thay đổi, mây đen ùn ù kéo đến, trời như sắp đổ mưa.

Tối nay nhà họ Sở có khách, dì Trần đã nấu một bàn đầy ắp thức ăn.

Khi món cua ngâm rượu được đưa ra bàn, Kha Vân Chi nhiệt tình mời gọi: "Nào Anh Tử, cua ngâm vừa làm, ăn nhiều một chút nhé."

Anh Tử là em gái của Sở Phong Dương, Kha Đại và Sở Ngôn gọi bằng cô.

Cô mỉm cười cầm đũa: "Em nhớ A Đại thích ăn cua ngâm nhất mà."

Sở Ngôn ngồi im lặng trước bàn, cắn đầu đũa nhìn điện thoại.

"Đúng vậy, món này là món yêu thích của con bé, một mình nó có thể ăn hết cả một đĩa to." Kha Vân Chi nói: "Chỉ tiếc là thời tiết không tốt, nếu không thì bằng mọi giá cũng phải mang một ít qua cho nó, tối về ăn đêm."

Sở Ngôn buông đũa, lấy khăn giấy lau miệng: "Con đi đưa."

"Ầm ầm..."

Bên ngoài sấm sét đùng đoàng.

Kha Vân Chi can ngăn: "Đừng nghịch nữa, con cũng không nhìn xem thời tiết thế nào, ngồi xuống ăn cơm đi."

"Con no rồi, cô cứ ăn nhé." Sở Ngôn đứng dậy, hỏi dì Trần: "Còn cua không ạ?"

Dì Trần ngớ người, gật đầu: "Còn, trong bếp còn nhiều, để tôi gói hết cho nhé."

Chẳng mấy chốc, Sở Ngôn đã xách cua ngâm ra ngoài, Kha Vân Chi dù có muốn ngăn cản cũng không làm được gì.

Anh Tử ghen tị nói: "Chị, tình cảm của A Đại và Tiểu Ngôn thật tốt, trời mưa lớn như vậy mà còn đi đưa đồ ăn, không giống như hai đứa con nhà em, ngày nào cũng như kẻ địch, tức chết em mà."

Kha Vân Chi cười toe toét: "Cái gì cần lo vẫn phải lo chứ, nhưng nói thật, hai đứa nhà chị tình cảm rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến chị lo lắng."

Dì Trần bê canh lên bàn.

Trong lòng thầm nghĩ, tình cảm tốt ư, tốt không kể xiết, tốt đến mức lên giường rồi...

"Đồ đã nấu xong hết chưa?" Kha Vân Chi hỏi dì Trần: "Đừng bận rộn nữa, ngồi xuống ăn cùng đi."

Dì Trần lấy lại tinh thần: "Vâng, thưa bà."

Mưa to như hạt đậu lớn đập vào cửa sổ, may mà căn hộ cách âm tốt nên tiếng mưa bên ngoài không lọt vào được.

Kha Đại pha cà phê, đặt trước mặt Triệu Cẩn Khiêm, "Xin lỗi, nhà em không có trà, anh uống tạm cà phê nhé."

Triệu Cẩn Khiêm nhấp một ngụm, "Không sao."

Đây cũng không phải lần đầu tiên anh đến đây.

Căn hộ này là do anh đích thân chọn cho cô.

"À..." Kha Đại nhớ đến chuyện đoàn phim, do dự hỏi: "Nhà anh bên đó, thực sự không sao chứ?"

Triệu Cẩn Khiêm để cốc xuống, "Em lo lắng cái gì?"

"Lương Tô Tô đấy, hôm nay anh nói thẳng thừng như vậy, coi như đã xé nát mặt mũi rồi cô ta, liệu có ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà không?"

"Chuyện này em không cần quan tâm." Anh ta tỏ ra bao dung, "Em cứ yên tâm đóng phim, còn lại để anh xử lí."

Kha Đại nhướng mày, "Được."

Thấy cô ta thẳng thắn như vậy, Triệu Cẩn Khiêm nhịn không được trêu ghẹo, "Lần này sao không thấy em nói cảm ơn?"

Trước đây mỗi lần anh giải quyết rắc rối cho cô, cô đều khách sáo vô cùng.

"Cảm ơn gì chứ?Cảm ơn anh đã giải quyết chuyện của Lương Tô Tô sao?" Kha Đại nghiêm túc nói: "Đây chẳng phải là chuyện anh nên làm sao."

Cô nói một cách rành rọt: "Hôn sự là do nhà anh khơi mào, cũng là do anh tự ý hủy bỏ. Từ đầu đến cuối em không quen biết Lương Tô Tô, tự dưng cô ta như chó điên lao ra nói em cướp chồng, còn hung hãn lao vào cắn em, em có oan ức không? Chuyện do anh mà ra, rắc rối cũng là do anh gây ra cho em, lẽ nào không nên do anh giải quyết?"

Triệu Cẩn Khiêm lắc đầu cười, "Được rồi, anh nói không lại em."

"Không phải nói không lại, mà là em vốn dĩ đã có lý."

"Được được được, em có lý."

Anh chiều chuộng cô mọi chuyện.

"Ding dong—"

Lúc này chuông cửa vang lên.

Kha Đại nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi tối, giờ này thì có ai đến?