Chương 1: Gian tình

Rèm cửa được kéo một nửa, ánh sáng len lỏi, căn phòng tối tăm phát ra những tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

“Hức…”

Kha Đại cắn nhẹ môi dưới, bị người đàn ông đè xuống giường, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.

Nụ hôn nóng bỏng truyền xuống từ cổ, đến xương quai xanh, rồi đến bộ ngực phập phồng, cơ thể cô nóng bừng, nhiệt độ trong không khí cũng tăng lên nhanh chóng.

Cửa phòng chưa đóng chặt, dì Trần từ bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của bà giãn ra vì kinh ngạc.

Hai người trong phòng hoàn toàn không để ý tới, vẫn mãnh liệt quấn quýt.

Bọn họ…

Sao bọn họ có thể làm điều đáng xấu hổ như vậy...!

“Bộp—”

Dì Trần vô tình chạm vào giỏ rác dưới chân và gây ra tiếng động lớn.

Bà lập tức tỉnh táo lại và chạy xuống lầu.

Sau khi chạy vào đến bếp cũng chẳng có tâm trạng nấu nướng, đầu óc chỉ tràn ngập những cảnh tượng vừa nhìn thấy trong phòng.

Cho đến khi đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân nhẹ, dì Trần chợt giật mình, vặn vòi nước, cúi đầu bắt đầu rửa rau.

Một lúc sau, tiếng bước chân biến mất, đồng thời bà cảm thấy ớn lạnh sống lưng, biết rằng có người đang đứng sau lưng quan sát mình.

"Dì Trần đã làm việc ở nhà chúng tôi được bao lâu rồi nhỉ?"

Giọng nói vang lên giống giọng của một chàng trai trẻ, trong trẻo và rõ ràng, giọng điệu có phần lười biếng.

Nhưng dì Trần vừa nghe âm thanh này, liền cảm thấy một luồng ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.

Bà không dám ngoái lại nhìn, thản nhiên rửa rau, giả vờ bình tĩnh đáp: “…Mười, hơn mười năm rồi.”

Làm việc ở Sở gia hơn mười năm, dì Trần biết rằng ông bà Sở là một đôi phu thê ân ái, hơn nữa họ còn có hai người con vô cùng ưu tú.

Hai đứa trẻ cách nhau sáu tuổi, chị lớn là con ruột, em trai là con nuôi.

Cho dù bọn họ không có quan hệ huyết thống thì cũng không thể lén lút sau lưng làm chuyện này được!

Tâm trạng của dì Trần vô cùng phức tạp.

“Đãi ngộ thế nào?”. Người đàn ông tiếp tục hỏi.

Dì Trần lắp bắp: "Cũng... không tệ."

“Lương hàng tháng là bao nhiêu?”

“Cũng khá nhiều”

“Bao nhiêu?”

Cậu nhất quyết muốn muốn một con số chính xác, nên dì Trần đành phải nói sự thật: "Hai vạn."

(≈70,4 triệu VNĐ)

Người đàn ông thầm tính toán trong lòng: “Sau này mỗi tháng cho bà gấp đôi, nhưng hôm nay bà chưa thấy gì cả.”

Đó vừa là tiền để bịt miệng, vừa là lời cảnh báo.

Một tiếng cạch, chiếc đĩa trong tay dì Trần rơi xuống nước.

……

Kha Đại thức dậy vào sáng hôm sau.

Điện thoại di động trên chiếc bàn đầu giường rung lên, cô cau mày sờ vào, không thể mở mắt, giọng khàn khàn nói: "...Alo..."

“Tỉnh rượu chưa? Vẫn đang ngủ à?”

Giọng nói của Đồng Dao vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

Kha Đại tỉnh hơn một chút, lông mi khẽ run lên, nhưng cô vẫn không muốn mở mắt, lẩm bẩm đáp lại: "...Sao vậy..."

“Không có gì. Hỏi thăm tình hình của cô thôi. Hôm qua cô say không nhẹ đâu.”

Tại lễ trao giải Kim Kê tối qua, Cố Anh Hy đã bất ngờ giành được danh hiệu Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Với tư cách là bạn thân trong ngành, Kha Đại cũng đến dự tiệc mừng, cuối cùng uống nhiều hơn bất kỳ ai.

Đồng Dao làm quản lý của Kha Đại nhiều năm như vậy, biết rõ cô, tửu lượng không tốt thì thôi đi, khi say sẽ hành xử như người không não!

Ví dụ như việc vạch trần chuyện bí mật của người khác trên weibo, ai đó dùng quy tắc ngầm, một giám đốc nào đó trốn thuế... Sau tất cả những sự việc này, không biết trong ngành đã bị xúc phạm bao nhiêu người, Đồng Dao còn giúp đỡ cô, dọn dẹp rất nhiều đống bừa bộn.

Cô không còn cách nào khác ngoài tịch thu toàn bộ tài khoản mạng xã hội của Kha Đại ngay sau khi say rượu.

"Đã tỉnh táo rồi thì đừng ngủ nữa. Tôi sẽ giúp cô hẹn với đạo diễn Phó. Bốn giờ chiều nay sẽ có mặt tại Trung tâm Thương mại Quốc tế Thế Kỷ Mới."

“…Ừm.”

Kha Đại ngơ ngác trả lời.

“Còn nữa, em trai của cô—”

“Tút—”

Cô mất kiên nhẫn nghe tiếp và cúp máy.

Trời đã gần trưa, mặt trời càng lúc càng gắt.

Phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, một khuôn mặt thanh tú phản chiếu trong tấm gương mờ sương.

Làn da trắng, ngũ quan tuyệt đẹp, đường nét sắc sảo, dù không trang điểm nhưng cô vẫn xinh đẹp đến kinh ngạc.

Kha Đại khẽ lau gương, sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, cô khẽ cau mày vì nhìn thấy trên da ngực mình có vài vết đỏ.

Thật kỳ lạ khi trong khoảng thời gian gần đây, mỗi lần cô tỉnh rượu, trên cơ thể đều xuất hiện những vết đỏ nông sâu không rõ nguyên nhân.

Những vết này có phải là do dị ứng với rượu không?

Kha Đại đưa tay chạm vào xương quai xanh của mình, chắc một ngày nào đó cô sẽ phải đến bệnh viện kiểm tra rồi.

Cô là người của công chúng, còn là người dựa vào ngoại hình và vóc dáng để kiếm sống, chuyện ảnh hưởng đến ngoại hình dù lớn hay nhỏ cũng không được phép lơ là.

Lúc Kha Đại xuống lầu ăn cơm thì đã là nửa giờ sau.

Đèn phòng khách bật sáng, ngồi ở bàn ăn có hai người là Kha Vân Chi và Sở Ngôn.

Nhìn thấy Kha Đại đi xuống, Kha Vân Chi liếc cô một cái, nói: "Lại đây, có chuyện muốn nói với con."

Cô im lặng, lười biếng vuốt tóc rồi đi tới ngồi cạnh Sở Ngôn.

“Cả người toàn mùi rượu.”

Kha Vân Chi giả vờ chán ghét, xua tay.

Đáp lại, Kha Đại chỉ nhún vai.

Sở Ngôn cũng không nhìn cô, cúi đầu nghịch điện thoại, mái tóc rối bù trên trán che khuất lông mày, đôi chân giơ cao đang đi một đôi giày thời trang màu trắng.

Dì Trần bưng món ăn đến, nghĩ tới chuyện “gian tình” mình từng gặp phải, tay cầm món ăn không khỏi run lên.

Sở Ngôn chú ý tới, khóe môi hơi cong lên.

“A Đại, sáng mai con đi xem mắt với cậu Phó đi.”

“—!”

Kha Vân Chi vừa nói, Kha Đại gần như phun nước trong miệng ra, "Cái gì? Xem mắt?"

Sở Ngôn cất điện thoại di động, cầm đũa bắt đầu ăn.

“Đúng, xem mắt.” khuôn mặt Kha Vân Chi vô cùng rạng rỡ nói: “Phó thiếu gia mỗi ngày trăm công nghìn việc, khó khăn lắm mới giúp con hẹn được với cậu ấy, con không được thất hẹn đâu.”

Kha Đại đột nhiên mất hết hứng thú ăn uống, tuỳ tiện nghĩ ra một lý do: "Ngày mai không rảnh, con có lịch trình."

Kha Vân Chi vẫn giữ vẻ mặt thoải mái: “Huỷ đi.”

“Không được, không thể huỷ.”

“Con thành thật đi, không muốn đi xem mắt sao?”

Kha Đại chỉ đơn giản đặt đũa xuống và nói: "Mẹ à, đừng quên, con là nghệ sĩ."

“Nghệ sĩ thì sao!” Kha Vân Chi không bằng lòng nói: “Đêm qua không phải là bạn của con vừa đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất sao? Người ta vẫn kết hôn sinh con, vừa quay phim vừa có thể trở thành con dâu của một gia đình giàu có, sự nghiệp gia đình đều viên mãn, đó mới gọi là người chiến thắng trong cuộc sống!"

Kha Đại trợn mắt, chả buồn lên tiếng nữa.

"Nói đi cũng phải nói lại, con cũng không còn trẻ nữa, thêm vài năm nữa là ba mươi rồi, cũng nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của mình, đừng lấy công việc làm cớ mãi, kết hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì."

“Ha.” Sở Ngôn chậm rãi cười một tiếng, vừa gắp thức ăn vừa nói: “Ảnh hưởng lớn chứ.”

Kha Vân Chi nhìn qua, "Sao lại thành chuyện lớn rồi?"

"Đã là người của công chúng, mỗi ngành nghề đều có quy tắc riêng." Nói đến đây, Sở Ngôn liếc xéo Kha Đại, "Chị tin không, nếu chị yêu đương, fan của chị sẽ là người đầu tiên phản đối."

"Quan tâm làm gì chứ." Kha Vân Chi cười nhạt, không thèm để ý. "Bọn họ phản đối thì kệ bọn họ."

Sở Ngôn buông xuống đôi đũa, đổi sang dùng dao nĩa cắt bít tết, "Sự phát triển của nghệ sĩ không thể tách rời khỏi fan, nếu đổi lại là con..."

Lời còn chưa dứt, khóe miệng liền nhếch lên một tia nham hiểm.