Chương 1

“Tiểu Trì lão sư, chủ biên hoạ lão sư kêu anh nếu rảnh thì đi qua một chuyến.”

Một nữ sinh vừa đến thực tập chạy tới, trong tay còn bưng cốc trà sữa muốn đặt lên bàn làm việc của Hứa Trì, nhưng bàn làm việc đã chất đầy bảng vẽ tay, notbook và các loại sách báo tham khảo, không có không gian chứa thêm nhiều đồ hơn nữa.

“Cảm ơn, cảm ơn." Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính vội vàng đặt bút xuống, tiếp nhận túi từ trong tay đối phương. Áo sơ mi trắng của anh xắn đến khuỷu tay, cánh tay lộ ra bên ngoài sạch sẽ lại rắn chắc, "Tôi lập tức sẽ qua ngay.”

Giọng nói của anh hơi thấp, cho dù ở trong phòng làm việc yên tĩnh cũng không đột ngột chút nào, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp.

Cực kì thích cái kiểu anh trai nhà bên không hiểu phong tình lại còn rất đáng tin cậy này.

Cô gái nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mái tóc rối bù sau đầu anh, "Tiểu Trì lão sư, anh nên cắt tóc đi ạ? Đến mắt kính cũng bị che hết rồi.”

Hứa Trì tháo kính xuống, dụi dụi đôi mắt đau nhức, thở dài, "... Cũng đúng là lâu rồi chưa cắt thật. Gần đây làm việc quá nhiều, nằm mơ cũng là đang vẽ bản thảo, lát nữa phỏng chừng còn sẽ bị sếp mắng cho một trận.”

Cô gái nở nụ cười, "Sẽ không đâu, tâm tình chủ biên hoạ lão sư hôm nay không tệ, chính là thầy ấy bảo em lấy trà sữa gửi qua cho anh đó ạ.”

Hứa Trì dừng một chút, nhìn về phía văn phòng cách đó không xa vẫn còn đang mở cửa, lông mi dày bị tóc mái che khuất đi một nửa, lại bởi vì không đeo kính cho nên cái gì cũng nhìn không thấy.

Sau khi thực tập sinh rời đi, Hứa Trì lưu lại tập hồ sơ đang vẽ dở, khi đứng dậy thì đột nhiên dừng lại, bắt buộc phải giữ nguyên cái tư thế nửa ngồi xổm đáng xấu hổ này.

Phần lưng dưới của người ít vận động kêu gào, thậm chí toàn bộ mông đều không có lực, khớp hông xoay ra bên ngoài lại càng giống như sai vị trí, gây ra cảm giác đau buốt khiến người ta ê răng.

“Shit......”

Bệnh nghề nghiệp cũ lại tái phát rồi.

Hứa Trì từ từ di chuyển hông, chậm rãi đứng thẳng người lên, lúc này mới thả lỏng được.

Kinh khủng thật. Anh nghiêm mặt nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự sẽ bước vào tuổi trung niên sớm cũng nên.

Đương nhiên cũng không thể đổi lỗi hoàn toàn cho công việc.

Anh mím môi đi đến văn phòng, cố gắng xem nhẹ cảm giác khó chịu không ngừng truyền đến từ giữa hai chân.

Còn có một ít nguyên nhân khác......

Đúng như lời thực tập sinh nói, tâm tình của chủ biên hoạ quả nhiên rất tốt, vừa không mắng chửi người, cũng không có âm dương quái khí, lại còn tỏ vẻ hài lòng đối với bản thảo Hứa Trì nộp lên. Hứa Trì hết sức vui mừng.

Xét cho cùng, anh và đối phương cũng có mối quan hệ riêng khá tốt, không chỉ là tiền bối cùng ngành lớn hơn anh hai tuổi, sau khi Hứa Trì tốt nghiệp học viện mỹ thuật, có thể xin được vào phòng làm việc trò chơi cũng nhờ phúc của người này cả.

" Hôm nay có một hạng mục mới đã được xác nhận, đó là IP của Dream Girl , vì vậy nó có thể được coi là phần tiếp theo. " Chủ biên hoạ tên là Tang Lâm, hắn mở ra một tập tin PDF ở trong máy tính, nói với Hứa Trì, " Vị trí chủ biên hoạ lần này còn chưa xác định, tôi muốn cho em lên, em cảm thấy thế nào?"

Hứa Trì ngẩn người, do dự nói, "Không được, chủ biên hoạ và họa sĩ không giống nhau lắm...”

“Nhất định là càng có tính khiêu chiến hơn." Tang Lâm cười cười, khóe môi hiện ra hai đường vân nhàn nhạt, giống như thường xuyên vẫn cười như vậy, "Áp lực tuy rất lớn, nhưng tiến bộ cũng sẽ rất nhanh, đương nhiên, có thể không có thời gian tự mình vẽ." Người đàn ông nói đùa,"Kỹ thuật vẽ của tôi bây giờ cũng nát lắm, lần trước tiện tay vẽ một bức mà kéo dài suốt hơn một tháng, đến bây giờ cũng chưa dám dám xem tin nhắn riêng này.”

“Không có chuyện đó đâu ạ." Hứa Trì lúng túng gãi gãi mặt cười, "Thật ra là ngài bộn rộn quá nhiều việc thôi.”

Tang Lâm lại cười vài tiếng, đột nhiên hỏi, "Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?”

Hứa Trì không kịp phòng bị, há miệng "A" một tiếng, ánh mắt dưới kính vô cùng mờ mịt.

“Ăn xiên nướng gì đó, thịt nướng cũng được.”

“Xin lỗi, gần đây không được tiện lắm... " Hứa Trì khó xử nói.

Đồng nghiệp bình thường hẹn nhau ăn cơm lại làm cho anh chảy mồ hôi sau lưng.

“Trong nhà tôi còn có chút việc, tôi phải về sớm một chút.”

“À, đành thôi vậy. Nhưng sao gần đây lại thấy em có cảm giác la lén lút thế nhỉ... " Tang Lâm lầm bầm một câu, vội vàng đuổi theo bóng dáng đang chạy trốn kia, "Văn kiện tôi đã gửi vào hòm thư của em, hai ngày nay em suy nghĩ một chút, cơ hội rất tốt đó.”