Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khom Lưng

Chương 20: Ở chung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyển ngữ: Mèo lang thang

Phủ đệ Ngụy gia ở đây vừa có sự nguy nga khí khái của thế gia đại tộc phương Bắc, vừa được kiến thiết theo lối Công Hầu. Cửa lớn mở ba gian, bên trên là mái nhà lối Hiết Sơn [1] tầng tầng lớp lớp, bên dưới là nền đá cẩm thạch vững chắc, xà nhà mô phỏng theo hoa văn Quỳ Long làm điểm chính, trước cửa là một đôi nộ sư bằng đồng thau cao ngang ngửa nửa người. Tiền đường rộng lớn, hậu trạch phân chia bằng tường viện, sân viện nằm chính giữa, bố cục tổng thể vừa thoáng đãng lại vô cùng sáng sủa.

[1] Hiết Sơn: một dạng kiến trúc mái cổ của Trung Quốc. Hiết S ơn c òn gọi là Cửu Tích vì có 9 đường mái (1 chính tích, 4 thùy tích, 4 thang tích).

Người có địa vị tối cao ở Ngụy Gia như vậy chắc chắn chính là người đang ở Vô Chung thành lúc này- Từ phu nhân. Cư của Từ phu nhân ở hướng chính bắc, lúc này không người ở. Mẹ Ngụy Thiệu Chung thị ở phía đông, Tiểu Kiểu được sắp xếp ở Tây Phòng.

Tây Phòng được gọi là “Phòng”, thực ra là một sân viện độc lập không nhỏ, qua hai ngưỡng cửa, đi qua sân lớn và sương phòng trái phải hai bên, cuối cùng mới tới nơi riêng tư nhất là phòng ngủ, nhĩ phòng sân vườn, tất cả đều đầy đủ.

Tỳ nữ ở Tây Phòng có khoảng chừng mười người, bây giờ đều ra ngoài cửa lớn quỳ nghênh đón Tiểu Kiều, cung kính gọi nàng một tiếng Nữ Quân.

Mặc dù lần này trở về không báo trước, nhưng phòng trong phòng ngoài đều sạch sẽ ngăn nắp, bên trong phòng ngủ không vương một hạt bụi.

Từ nay về sau, Tiểu Kiều sẽ phải sinh sống lâu dài ở nơi này.

Khi Xuân Nương sắp xếp hành trang cùng thị nữ, Tiểu Kiều đã để ý thấy trong phòng có mấy bộ quần áo đàn ông và một số vật dụng hàng ngày.

Xem ra trước nay khi Ngụy Thiệu ở nhà, ngày thường hắn cũng ở tại đây.

Khi còn ở Tín Đô, ngay trước mặt Chung bà bà, Ngụy Thiệu đã công khai ở riêng với mình, không hề có ý muốn che giấu, có thể thấy hắn hoàn toàn không quan tâm tới việc người nhà sẽ nhìn nhận như thế nào về mối quan hệ vợ chồng giữa hai người bọn họ. Hơn nữa hắn vẫn luôn tỏ rõ thái độ khinh thường trước sau như một với Tiểu Kiều, theo nàng suy đoán, có lẽ Ngụy Thiệu cũng không muốn miễn cưỡng ở chung một phòng với nàng đâu.

Việc này đối với một “Nữ Quân” mới tân hôn chưa lâu như nàng mà nói đương nhiên là một sự nhục nhã, chờ tới ngày mai, chắc chắn nàng sẽ thành đề tài bàn tán của nô bộc trên dưới Ngụy Gia.

Cây có vỏ cây, người có mặt mũi. Cây không có vỏ thì không sao sống được, người không mặt mũi, mặc dù không thể nào chết được nhưng cũng quá khó nhìn.

Tiểu Kiều cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi. Vừa mới tới đây, nào có ai mong muốn chỉ sau một đêm đã trở thành trò cười trong mắt của kẻ khác. Nếu có thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo mà sống, cho dù có khổ cực đến mấy nàng cũng thấy vui hơn.

Nhưng những chuyện thế này không phải tự nàng có thể giải quyết được. Có lẽ Ngụy Thiệu chỉ hận không thể xem nàng như con ruồi mà đập chết đi thôi, đỡ cản trở tầm nhìn của hắn, cho nên nàng cũng chỉ có thể cố hết sức tránh xa.

May mà nàng cũng rất có mắt nhìn, không tự mình đâm đầu vào ngõ cụt, có lẽ đây cũng là ưu điểm lớn nhất của Tiểu Kiều.

Cho nên nàng cố ý lên tiếng dặn dò Xuân Nương, sắp xếp gọn gàng những vật dụng còn để lại của Ngụy Thiệu sang một bên, chờ hắn phái người tới lấy.

...

Sau khi Ngụy Thiệu ném nàng cho quản sự, suốt cả một ngày đều không thấy tăm hơi.

Chủ nhân Ngụy Gia làm sao có thể có cảm tình gì với nữ nhi nhà họ Kiều cho được. Kẻ hầu người hạ cũng không khác là bao. Nhưng không bao gồm tất cả những kẻ hầu người hạ.

Cho dù tiền không mua được lòng người, nhưng để khiến người ta mở miệng, cũng không phải khó khăn.

Ban đầu khi còn ở Tín Đô, phần lớn hạ nhân trong Tín Cung đều là người địa phương, họ không biết về chuyện của Ngư Dương Ngụy Gia. Mấy hạ nhân đi theo Chung bà bà thì đều sợ bà ấy, nói chuyện còn ấp a ấp úng, nói gì tới việc hỏi được chuyện gì đây. Sau khi đến nơi này thu xếp ổn thỏa rồi, dựa vào bản lĩnh biết nhìn người của Xuân Nương được tôi luyện từ khi bà còn ở Kiều Gia, rất nhanh sau đó đã hỏi han tường tận rất nhiều chuyện liên quan tới Ngụy Gia và Chu phu nhân từ một nô tỳ tên là Bính Nữ.

Chuyện thông gia đương thời, hôn nhân chú trọng là môn đăng hộ đối, nhất là thế gia đại tộc càng coi trọng chuyện này. Cho nên so sánh với Ngụy Gia, nhà mẹ đẻ của Chu phu nhân có xuất thân thấp hèn, ban đầu phụ thân của bà chỉ là một Đô Bưu [2] tại Trác Quận, sau này đầu quân, nhờ có công trạng mà được thăng lên tới chức Lang Tương, được tổ phụ Ngụy Thiệu trọng dụng, trong một lần tác chiến, ông cản cho tổ phụ Ngụy Thiệu một mũi tên, nhằm đúng nơi yếu hại, không thể chữa trị được. Tổ phụ Ngụy Thiệu áy náy lại càng thêm cảm kích, thấy Chu gia có một nữ nhi, tuổi tác và diện mạo cũng tương đương với trưởng tử Ngụy Kinh của mình, ông bè đưa sính lễ cưới vào cửa làm thê.

[2] Đô Bưu: người chuyển thư

Sau khi Chu thị vào Ngụy gia thì sinh hai con trai. Con trai trưởng Ngụy Bảo, tự Bá Công, con trai thứ Ngụy Thiệu, tự là Trọng Lân. Mười năm trước bất hạnh mất cùng lúc cả chồng và con trai trưởng, Chu thị đau đớn, mãi không thể thoát ra khỏi đả kích, sau đó không biết sao lại tiếp xúc bà mo, một mực hết lòng tin tưởng.

Thái độ của Từ phu nhân đối với Chu thị vẫn luôn luôn không lạnh không nóng. Chu thị cũng có phần sợ hãi đối với bà mẫu [mẹ chồng] đến từ Trung Sơn quốc này, bà mẫu nàng dâu cũng không hề gần gũi. Mấy năm gần đây, từ khi Ngụy Thiệu hoàn toàn chưởng quân, Từ phu nhân không quản sự gì nhiều, một năm có đến hơn nửa thời gian đều ở lại Vô Chung cư, chỉ còn mình Chu thị trông coi đại trạch ở Ngư Dương.

Bên cạnh Chu thị có nuôi một cô gái mười tám tuổi còn chưa xuất giá, tên là Trịnh Sở Ngọc, là cháu ngoại gái của Chu thị. Trịnh phụ từng là Ti Nông [3], bất hạnh chết sớm, nàng trở thành bé gái mồ côi đến sống nương nhờ dì. Mấy năm trước bà mo bói quẻ, nói Trịnh Sở Ngọc là cát nhân của Chu thị, có nàng ta bên cạnh, Chu thị có thể tị hung xu cát, vừa đúng lúc ấy Chu thị đang mắc bệnh, Trịnh Sở Ngọc chăm sóc ngày đêm bà mới dần bình phục, sau khi khỏi hẳn bèn tin tưởng tiên đoán không một chút nghi ngờ, đối với nàng ta càng vô cùng yêu mến. Do xuất thân của Trịnh Sở Ngọc không tương xứng, bà muốn con trai mình nạp nàng ta làm thϊếp. Chỉ là không biết tại làm sao, Ngụy Thiệu cứ chần chừ không thu nạp. Hai năm này Chu thị vẫn một mực giữ Trịnh Sở Ngọc cạnh bên mình, đối xử đãi ngộ đều y hệt như cơ thϊếp của Ngụy Thiệu, gia nhân cũng gọi nàng ta một tiếng Trịnh mỹ nhân.

[3] Ti Nông: quan trông coi nông nghiệp

“Nữ Quân, người đoán xem vì sao Ngụy Hầu đã hơn hai mươi tuổi còn rề rà chưa chịu lấy vợ? Ngoài cô Trịnh mỹ nhân này, thật ra trước đó vẫn còn có một người...”

Xuân Nương ghé vào bên tai Tiểu Kiều, đang định nói tiếp, phó phụ tên Bính Nữ vội vã tới truyền lời, nói Chu phu nhân đã từ Ngư Sơn trở về phủ, Nam Quân cũng đã trở về, mời Nữ Quân cùng nhau đi bái kiến trưởng bối.

Xuân Nương ngừng lại.

Tiểu Kiều đã thay đồ từ sớm, giờ không cần đổi xiêm áo gì thêm, nàng nhìn qua gương một chút rồi mang theo bộ áo được may thêu cực tốt mà Xuân Nương đã chuẩn bị sẵn sàng, mở cửa đi ra ngoài.

Ngụy Thiệu đang đứng ở lối rẽ hành lang thông đến Đông phòng, hẳn là để đợi nàng.

Ngày thường ngoại trừ bộ chiến bào, dường như thường phục của hắn chỉ có một màu xanh. Lúc ở Tín Đô, nhiều lần Tiểu Kiều vô tình bắt gặp hắn, thấy hắn vẫn luôn mặc y phục màu xanh sẫm. May mà gương mặt cũng dễ nhìn, cho nên không có vẻ già dặn. Bây giờ đây hắn cũng vận một bộ đồ xanh sẫm, nhưng so với y phục trên người Tiểu Kiều lại trông rộng thùng thình, trên hông thắt một cái đai lưng to bản nạm bạch ngọc, tôn lên eo thon lưng rộng của bản thân, bóng lưng thẳng tắp, vừa lúc có cơn gió thổi quá bên người hắn, cuốn một góc tay áo bào dài phất phơ, bớt đi vẻ cứng rắn ngoan lệ của chiến bào, ngược lại còn có mấy phần phong lưu phóng khoáng.

Thật ra từ khi Bính Nữ truyền lời cho Tiểu Kiểu tới bây giờ, nhiều lắm cũng không quá nửa khắc đồng hồ, đường đình viện không tính là ngắn, đi tới đi lui cũng tốn chút thời gian. Thế nhưng dường như hắn sắp chờ không nổi, hai tay chắp ở sau lưng, nghe có tiếng bước chân tới gần, nghiêng đầu nhìn thấy nàng đi tới, hắn đã xoay người đi thẳng về phía Đông phòng.

Bước chân của hắn rất nhanh, lại cộng thêm chân dài, chưa gì đã cách xa Tiểu Kiều một đoạn đường. Lúc đầu Tiểu Kiều còn tăng nhanh nhịp bước, nhưng quả thực nàng không sao đuổi kịp, đành nói về phía bóng lưng của người kia: “Phu quân, chàng chậm một chút có được không?”

Hình như Ngụy Thiệu hơi sửng sốt, hắn ngừng lại, nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái.

Tiểu Kiều nhấc vạt váy lên, bước nhanh mấy bước đuổi kịp hắn, hơi mỉm cười nói tiếp: “Hôm nay phải bái kiến trưởng bối, cho nên thϊếp mặc đồ nghiêm túc, vạt váy hơi hẹp, đi lại khá bất tiện. Phu quân cao hơn thϊếp cả một cái đầu, sải bước đã dài, nếu còn đi nhanh thϊếp cũng chỉ có thể chạy đuổi theo chàng thôi.”

Hôm nay nàng đứng bên cạnh hắn, đầu chỉ tới bả vai, nếu ở những thời đại sau này, cao lớn sánh vai cùng nhỏ nhắn như thế này có khi còn kiếm được cái mỹ danh “Đôi đũa lệch dễ thương”, nhưng bây giờ rơi vào đầu Tiểu Kiều lại không phải một câu chuyện đẹp đẽ như vậy được.

Ngụy Thiệu quay qua nhìn nàng chăm chú.

Nàng nói xong thì bặm môi, hai khóe môi tự nhiên hơi nhếch lên, đôi mắt trong veo như đang cười nhìn hắn.

Thực ra Ngụy Thiệu cũng không hiểu những gì nàng nói lắm, nhưng mà không biết tại sao, ở trước mặt nàng hắn không thể vất mặt mũi đi được. Cuối cùng đành miễn cưỡng ừ với nàng một tiếng, vẻ mặt càng nghiêm túc lạnh lùng, hơi hơi ngẩng cằm lên, ý bảo nàng đi theo mình, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này bước chân hắn quả nhiên đã chậm hơn rất nhiều, Tiểu Kiều cũng dễ dàng đồng hành bên cạnh hắn, bước tới Đông phòng.

Hạ nhân Đông phòng không dưới hai mươi người, tất cả đều đứng ở hai bên hành lang, xa xa thấy Ngụy Thiệu dẫn Tiểu Kiều đi tới, họ đồng loạt quỳ xuống nghênh đón. Tiểu Kiều bỏ lại một đống ánh mắt có kinh diễm, có tò mò, hoặc khinh ghét soi mói ở sau lưng, đi theo Ngụy Thiệu tới gian nhà lớn nơi Chu phu nhân đang ở.

Trong phòng được bài trí xa hoa mà mỹ lệ, trong không khí phảng phất mùi xạ hương nồng nàn. Sau khi mẫu thân của Ngụy Thiệu Chu phu nhân trở về, bà đã thay trang phục, bây giờ đang ngồi thẳng phía sau chiếc bàn thấp bằng gỗ tử đàn đặt bên trên giường nhỏ. Năm nay bà đã tuổi bốn mươi, vóc người hơi mập, trên người là một bộ hoa phục, đầu cài trâm ngọc xanh biếc, lúc còn trẻ hẳn là một mỹ nhân, cho dù bây giờ, khuôn mặt vẫn cực kì đoan chính, chẳng qua có lẽ do ngày thường có thói quen nghiêm mặt, khóe môi hơi rũ xuống, hai bên mép hằn sâu những nếp nhăn, khiến chẳng những trông bà già trước tuổi, mà vẻ mặt cũng có nét kiêu căng. Bên dưới bà một cô gái mặc bộ áo tím nhạt đang quỳ ngồi, khoảng chừng mườu bảy mười tám tuổi, xiêm áo làm nổi bật màu da trắng nõn của nàng ta, cũng tô điểm cho dung mạo càng nhìn càng xinh đẹp. Nàng ta thấy Ngụy Thiệu đi vào, gương mặt hơi đỏ ửng, vội vàng đứng lên khỏi sạp nhỏ, làm lễ với hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Biểu huynh”, tư thái thùy mị, giọng nói dịu dàng.

Ngụy Thiệu thờ ơ đáp lời. Cô gái vừa mới dồn hết tâm trí tô trang điểm phấn, thấy hắn chẳng may may để ý đến mình, ánh mắt lóe lên vẻ thất vọng mơ hồ, ngay sau đó nàng ta nhìn về phía Tiểu Kiều, ánh mắt bất ngờ hơi sững lại.

Tiểu Kiều biết cô gái này chắc là cái vị Trịnh mỹ nhân kia, biểu muội của Ngụy Thiệu. Nàng hơi liếc mắt nhìn, rồi theo Ngụy Thiệu đến trước sạp của Chu phu nhân, xuôi tay đứng một bên.

Từ sau khi Tiểu Kiều đi vào, Chu phu nhân liền ra vẻ như không nhìn thấy nàng. Chỉ vui mừng thân thiết tươi cười cùng nhi tử, vẫy tay gọi hắn ngồi xuống bên cạnh mình, cẩn thận tỉ mỉ quan sát một lúc lâu, sau đó lại xoa xoa cánh tay hắn, đau lòng xót xa cho đứa con đi nửa năm vừa đen vừa gầy, bà còn hỏi thăm việc ăn uống ngủ nghỉ trong cuộc sống thường ngày của hắn, cuối cùng hỏi tới quân tình đánh trận. Ngụy Thiệu sơ lược đề cập tới mấy câu, bà bèn thở dài than thở: “Một phụ nhân như ta, tuy không hiểu quân tình, con nói gì cũng thuận lợi suôn sẻ, nhưng ta biết nói nguy hiểm vạn phần. Trọng Lân, con phải cố gắng bảo trọng thân thể, không thể có bất trắc gì đâu.”

Ngụy Thiệu ôn tồn trấn an Chu phu nhân mấy câu.

Chu phu nhân gật đầu: “Mặc dù thế đạo đầy hung hiểm, nhưng con là cát nhân thiên tướng, tất có thần nhân phù hộ, vốn ta cũng không phải lo lắng gì nhiều, sợ nhất, chỉ là lòng người đa đoan...”

Ánh mắt đầu tiên bà nhìn Tiểu Kiều từ khi nàng bước tới, ngập tràn sự căm thù và chán ghét.

“Trọng Lân, nếu không phải năm đó cha con tin nhầm người ngoài, bây giờ ông ấy cũng không rơi vào thảm trạng như hôm nay. Đến tận lúc này ta vẫn nhớ tới cái chết năm đó của phụ huynh con, lòng đau như cắt, đêm đêm ta không thể nào chợp mắt dù một chút, hận không thể rút gân lột da kẻ thù. Nhất định con phải nhớ kỹ vết xe đổ năm đó, không được nhẹ dạ cả tin!”

Câu “Rút gân lột da kẻ thù” kia, dường như bà cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ từng chữ một, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Kiều đã không chỉ có căm thù chán ghét, mà còn ẩn chứa sự âm tàn, như thể muốn lóc da lột xương nàng thật vậy.

Vốn Tiểu Kiều đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Chu phu nhân chán ghét, nhưng không ngờ, bà ta không hề che giấu sự chán ghét căm hận tới mức như thế này, lần đầu tiên trong đời gặp phải tình cảnh đó, trong lòng nàng không hề chuẩn bị trước, lúc này bất giác cũng rùng mình, sắc mặt trắng bệch ra, đầu ngón tay cũng trở lên lạnh buốt.

Ngụy Thiệu liếc nhìn Tiểu Kiều rồi nói với Chu phu nhân: “Nhi tử tự có chừng mực, mẫu thân không cần lo lắng quá.” Lại nói, “Hôm nay mẫu thân vừa từ trên núi trở về, đường xe chắc hẳn cũng mệt rồi, nhi tử và tân phụ hành lễ với ngài, xong rồi mẫu thân cũng sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong thì đứng dậy, đi tới trước một tấm đệm quỳ được trải ngay trước sạp của Chu phu nhân.

Tiểu Kiều hơi định thần lại, vội vàng đi tới một tấm đệm khác, song song quỳ xuống cạnh nam nhân, dập đầu hành lễ với Chu phu nhân.

Chu phu nhân trầm mặt, mắt chỉ nhìn con trai, không buồn để ý tới Tiểu Kiều chút nào.

Tiểu Kiều cùng hành lễ ra mắt với hắn xong nhưng không thể đứng dậy, theo quy củ, nàng nâng hai tay dâng bộ châm tuyến đã chuẩn bị mang theo, giơ cao quá đầu, chờ người tới nhận.

Nàng cúi đầu, giơ hai tay hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh. Cho đến khi hai cánh tay bắt đầu dần ê ẩm, sắp không nâng nổi nữa, nàng vẫn cố cắn răng kiên trì, bên cạnh có một cánh tay đưa tới, cầm lên, bỏ vào trước sạp của Chu phu nhân.

“Mẫu thân, không có chuyện gì nữa thì chúng con xin cáo lui trước.”

Giọng nói của Ngụy Thiệu vang lên.

Tiểu Kiều buông cánh tay xuống, đứng lên khỏi nệm quỳ.

“Nàng ta cứ đi đi. Con ở lại, ta có chuyện muốn nói với con.”

Chu phu nhân lạnh lùng lên tiếng.

Tiểu Kiều khom người hành lễ với người trên sạp, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.

“Ngọc Nhi, con cũng ra ngoài đi, dì có chuyện muốn nói với biểu huynh con.”

Chu phu nhân nhìn về phía Trịnh Sở Ngọc vẫn luôn đứng bên cạnh, trên mặt hiện lên nụ cười hiền hòa, nói.

Trịnh Sở Ngọc liếc nhìn Ngụy Thiệu, dịu dàng đáp vâng, nàng khom người hành lễ, sau đó cũng lui ra bên ngoài.

...

“Trọng Lân! Không lẽ ngày mai con định dẫn nàng ta đi bái tế gia miếu luôn sao?”

Trong phòng chỉ còn lại mẹ con hai người, Chu phu nhân lập tức hỏi luôn.

Ngụy Thiệu vẫn mặt không biểu cảm, đáp lại một câu: “Sao có thể!”

Hình như Chu phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, bà hừ một tiếng: “Vậy thì tốt. Mẫu thân còn tưởng con bị sắc đẹp của Kiều nữ mê hoặc, đã quên mối thù của phụ huynh con năm đó! Vừa rồi chẳng qua ta chỉ muốn làm nàng khó chịu một chút thôi, con thì hay nhỉ, thay mặt ta nhận quà, ai thèm chứ! Vừa nhìn đã muốn bẩn mắt ta!”

Ngụy Thiệu khẽ nhíu mày: “Mọi chuyện nên có chừng mực thôi. Nhi tử còn có việc, không thể ở đây mãi với nàng. Nếu mẫu thân không thích, ném, cắt, cứ tùy ý mẫu thân.”

Chu phu nhân thấy con mình hình như có vẻ không được vui, bà bèn sửa lời nói: “Con đi chuyến này cũng đã nửa năm rồi, Ngọc Nhi vẫn luôn thương nhớ con, tối nay...”

“Tối nay nhi tử nghỉ ở phòng Kiều nữ.” Ngụy Thiệu cắt ngang lời Chu phu nhân, “Mẫu thân, con muốn nhắc lại với người lần cuối, con không hề có chút tâm tư nào với biểu muội, mẫu thân nên tìm một gia đình thích hợp, sớm gả biểu muội ra ngoài cho thỏa đáng, tránh lãng phí tuổi xuân, ngày sau hối hận cũng đã muộn rồi”.

Chu phu nhân tức giận nhìn con trai, hồi lâu cả giận nói: “Tốt, tốt, ta ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, bây giờ con phụng dưỡng ta như vậy đó sao? Ta có ép ngươi làm cái gì đâu hả, chẳng qua chỉ muốn con nạp Ngọc Nhi vào phòng thôi. Cha con nhất mạch, hôm nay chỉ còn con đơn truyền, bây giờ cũng đã hai mươi hai, tuổi không còn nhỏ, đến nay vẫn không con không cháu, rốt cuộc cũng cưới vợ lại là con gái của Kiều gia! Ta không lay chuyển được tổ mẫu của con, bà làm chủ, ta cũng chỉ có thể chấp nhận vậy. Nhưng mà một nữ nhi của kẻ thù như vậy, sao cho thể thay Ngụy gia khai chi tán diệp? Sớm muộn cũng phải hưu! Rốt cuộc Ngọc Nhi có chỗ nào không hợp ý của con, con muốn làm ta tức giân như vậy hả... ”

Hình như Chu phu nhân bỗng nhớ ra cái gì đó, bà dữ tợn trợn to hai mắt.

“Chẳng lẽ, từ trước đến nay con vẫn còn nhớ mãi không quên Tô Nữ đó? Lần lừ mãi không chịu lập gia đình thì thôi đi, bảo nạp thϊếp cũng từ chối năm lần bảy lượt!”

Đáy mắt Ngụy Thiệu hơi tối đi, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng, hắn thờ ơ nói: “Mẫu thân đã suy nghĩ nhiều rồi! Nhi tử ở bên ngoài quanh năm suốt tháng, suốt ngày bận bịu chuyện quân vụ, sao có thời gian suy nghĩ những chuyện phong hoa tuyết nguyệt như thế này? Chuyện Sở Ngọc, từ nay về sau không cần nhắc lại nữa. Con còn có việc, xin được cáo lui trước. Mẫu thân cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

Nguy Thiệu khom người hành lễ với Chu phu nhân rồi quay đầu bước đi.

Chu phu nhân trợn mắt nhìn bóng lưng con trai, khuôn mặt đầy tức giận, bỗng nhiên bà liếc mắt nhìn thấy bộ châm tuyến Tiểu Kiều mới kính lên còn để nguyên trên sạp, bà cầm lên nghiến răng nghiến lợi lấy kéo xoẹt xoẹt cắt nó thành hai khúc, rồi quăng luôn cả đồ cả kéo xuống mặt đất.

...

Xuân Nương chờ Tiểu Kiều ở sân viện bên ngoài Đông phòng, thấy nàng đi ra, bà vội vàng nghênh đón rồi yên lặng cùng nàng quay trở về, cuối cùng về đến phòng ngủ, bà cho hạ nhân lui ra, lúc này mới hỏi tới những chuyện vừa trải qua.

Tiểu Kiều đã bình ổn tinh thần, nàng cũng không giấu giếm Xuân Nương một chút gì, kể lại ngắn gọn những chuyện đã trải qua ở trong phòng Chu phu nhân.

Xuân Nương trầm mặc hồi lâu, bà nói: “Nữ Quân, phu nhân căm ghét Nữ Quân như vậy, muốn làm bà vui vẻ, chỉ sợ cũng chẳng có cách nào. Bây giờ chúng ta chỉ có thể trông chờ vào Từ phu nhân. Nếu Từ phu nhân mà cũng giống như vậy, Nữ Quân...”

Bà chần chừ một lúc rồi ghé sát tai Tiểu Kiều thì thầm: “Có khi nào Nữ Quân nghĩ tới chuyện không bằng uyển chuyển hầu hạ Ngụy Hầu, có được sự che chở của ngài ấy? Ngày trước ở Tín Đô, tỳ cảm thấy mặc dù Ngụy Hầu lạnh nhạt Nữ Quân vì hận cũ, nhưng ngài ấy cũng không phải kẻ lấy chuyện gây đau khổ cho người khác làm vui, không phải đại gian đại ác gì. Hôm nay nô tỳ nghe Bính Nữ nói, trong một năm hiếm khi Ngụy Hầu có thời gian ở lại nơi này. Phu nhân căm ghét người như vậy, nếu Từ phu nhân cũng oán hận người, đến khi đó Ngụy Hầu mà đi, một thân một mình Nữ Quân ở lại đây thì biết sống ra sao?”

Tiểu Kiều nhìn Xuân Nương, có vẻ kinh ngạc với việc đột nhiên bà nghĩ ra chủ ý này cho mình.

Xuân Nương trìu mến vuốt ve mái tóc dài của nàng, thở dài nói: “Lúc còn ở Tín Đô, vốn tỳ đã có lòng muốn khuyên nhủ Nữ Quân. Tỳ cũng biết, như vậy là uất ức cho Nữ Quân. Xuân Nương là một người ngu ngốc, Nữ Quân thông minh hơn Xuân Nương gấp trăm lần. Nếu có gì không đúng, mong Nữ Quân đừng trách phạt.

Tiểu Kiều lắc lắc đầu: “Ta biết bà cũng vì muốn tốt cho ta thôi. Nay chúng ta vừa mới tới cũng không cần phải gấp. Đợi gặp mặt Từ phu nhân rồi nói.”

Nàng mỉm cười đáp lại.

...

Thật ra hôm nay Tiểu Kiều thấy rất mệt. Nhưng buổi gặp mặt Chu phu nhân lúc chạng vạng lại khiến nàng thao thức cả đêm không ngủ được.

Đột nhiên nàng rất nhớ Đại Kiều, nhớ hơn bất cứ khi nào khác.

Một mình nằm trên giường, lăn qua lộn lại, nàng suy nghĩ về chuyện kiếp trước. Có khi ngay đêm động phòng Đại Kiều đã bị Ngụy Thiệu phái người đưa về Ngư Dương giống như mình vậy. Chẳng qua là, trên đường tỷ ấy không gặp phải bất trắc gì như mình, cuối cùng một thân một mình đến nơi đây. Khi một mình tỷ ấy phải đối mặt với Chu phu nhân, gặp phải những chuyện giống như mình hôm nay, rốt cuộc tỷ ấy đã vượt qua thế nào? Sau đó vô số những ngày ngày đêm đêm kế tiếp, tỷ ấy phải cô đơn chịu đựng ra làm sao, cho đến thời khắc cuối cùng, bị phu quân hữu danh vô thực phế bỏ, nhìn hắn ta lập một nữ nhân khác làm hậu, sau đó, sao tỷ ấy lại chìm trong tuyệt vọng và bi thương, tự sát để kết liễu mạng mình?

Mặc dù nàng biết, cả đời này, nàng sẽ không gặp phải vận mệnh bi thảm như tỷ ấy, nhưng trong lòng Tiểu Kiều vẫn thấy buồn bã và hốt hoảng, cũng vui mừng vì trong mấy tháng cuối cùng của năm ngoái, nàng đã có một quyết định chính xác như thế này.

Chẳng qua bây giờ nàng rất muốn gặp lại Đại Kiều, rất muốn biết tỷ ấy đang ở nơi nào, cùng tình lang Bỉ Trệ của tỷ ấy trải qua những tháng ngày ra sao.

Ngoài cửa bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe có phần quen thuộc.

Hình như...

Là Ngụy Thiệu?

Bây giờ đã rất trễ. Cũng không thấy hắn phái người tới lấy đồ. Có lẽ hắn không cần, hoặc là, hắn tự mình tới lấy?

Tiểu Kiều có hơi nghi ngờ, lắng tai nghe tiếng động bên ngoài, cửa lớn bị người ta đẩy ra, nhưng bởi vì nàng có gài then cửa nên không đẩy ra được.

“Nữ Quân! Quân Hầu đến!”

Giong nói của Xuân Nương vang vọng.

Tiểu Kiểu lộp bộp giật mình.

Quả nhiên là hắn!

“Đến đây!”

Nàng đáp một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy, với lấy áo xiêm y khoác lên trên người rồi vội vàng thắt chặt vạt áo, cột đai lưng, xuống đất đi sang bên mở cửa.

Quả nhiên, Ngụy Thiệu đang đứng chờ ngoài kia.

Xuân Nương vội vàng đi vào, mang theo vẻ mặt vui mừng nói khẽ với Tiểu Kiều.

Việc này đúng là quá bất ngờ. Đang lúc Tiểu Kiều còn đầy kinh ngạc, Ngụy Thiệu đã nhấc chân vào trong, mặt mày mệt mỏi đi thẳng vào phòng tắm, hắn nói: “Cầm quần áo của ta vào...”

Hắn đi hai bước, bỗng nhiên liếc nhìn về phía quần áo của mình và những vật dụng thường dùng hàng ngày được thu dọn chỉnh tề xếp đặt ở trên bàn, hắn dừng bước rồi từ từ quay đầu, nhìn về phía Tiểu Kiều.

Mặt Tiểu Kiều bỗng đen xì một mảng, nàng vội vàng đi tới chắn trước mặt hắn, cố giải thích như chẳng có chuyện gì: “Hạ nhân nói ở đây đã lâu không có người nào ở, thϊếp sợ có côn trùng nấm mốc, nên ban ngày đã sai người dọn dẹp, lúc ấy mới đặt tạm quần áo của chàng ra ngoài này, vừa rồi thϊếp quên chưa cất lại...”

Ngụy Thiệu vẫn nhìn nàng chằm chằm.

Nàng hơi thoái chí, giọng nói cũng càng ngày càng thấp. Giải thích xong, nàng thấy hắn mím môi, vẻ mặt mà nàng hơi quen thuộc.

“Cất lại đi, từ nay về sau ta cũng ở nơi này!
« Chương TrướcChương Tiếp »