Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khom Lưng

Chương 14: Chặt cây

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyển ngữ: Trang Tử

Biên tập: Tiểu Sên

Chạng vạng hôm sau, Ngụy Lương suốt cả đêm chạy tới Thạch Ấp, đứng trước cửa thành mắng chửi khiêu chiến, âm thanh vang xa đến tận đầu tường thành.

Thạch Ấp nằm ở phía bắc Thái Hành, sau lưng có hào nước tự nhiên, dễ thủ khó công, nay Thái thú Thạch Ấp là Trần Bàng, tự là Hiếu Tiên, thúc phụ của Trần Thụy, đã trấn giữ Thạch Ấp từ nhiều năm nay.

Hai cha con Trần Tường cùng Trần Thụy nổi tiếng tính tình tàn bạo, nhưng nhờ có thanh danh của Trần Bàng luôn yêu quý dân chúng, nên vẫn khá được lòng người. Trước kia, phụ thân của Ngụy Thiệu là Ngụy Kinh đã từng mấy lần tấn công Thạch Ấp, dân chúng chung tay cung cấp lương thực, ra sức chiến đấu cho Trần Bàng, Ngụy Kinh tấn công mấy lần vẫn không được. Mấy năm trước, Ngụy Thiệu thiếu niên khí thịnh, một lòng muốn công chiếm phía Tây, cũng từng có ý định một lần nữa tấn công Thạch Ấp. Trần Bàng biết tin, kiêng kị Ngụy Thiệu hung tàn, sợ hắn lấy cớ tấn công, ông dâng sớ lên triều đình báo lại tình hình trong quận, khóc lóc kể lể mình vẫn luôn cố gắng giữ yên lòng dân, nay nghe đồn chiến sự lại nổi lên, vô số người bỏ đồng bỏ ruộng mang theo con cái chạy đôn chạy đáo khắp nơi, dân chúng lầm than, khổ không thể tả,… tất cả đều ám chỉ việc Ngụy Thiệu khởi binh xâm phạm.

Triều đình tất nhiên không muốn Ngụy Thiệu phát triển lớn mạnh, liền hạ chỉ can thiệp. Thấy vậy, Ngụy Thiệu hỏi ý kiến Công Tôn Dương. Ông nói Thạch Ấp hiện giờ vẫn thuộc sở hữu của Trần Bàng, ông ta lại có ân với dân chúng, cho dù có đánh cũng phải để lại được một lượng lớn binh lính để phòng thủ, bằng không bao nhiêu công sức bỏ ra sẽ đổ sông đổ biển hết, giờ trước tiên phải củng cố địa bàn cho thật vững chắc, dù sao lúc này thời cơ Tây tiến vẫn còn chưa chín muồi, nếu vô cớ xuất binh, chắc chắn sẽ làm mất lòng dân, thế nên ông cho rằng nên tạm hoãn một thời gian. Ngụy Thiệu nghe theo kế sách lúc đó, nên Thạch Ấp mới tránh được một kiếp nạn. Thấm thoắt mấy năm trôi qua,Trần Bàng ra sức huấn luyện binh lính, dự trữ lương thực, Thạch Ấp từ đó vẫn luôn bình an vô sự, nào ngờ lúc này có giáo úy từ cửa thành đến báo lại, nói có Ngụy Lương ở U Châu đến đây muốn khiêu chiến, sự tình đến quá đột ngột, làm cho Trần Bàng càng hoảng sợ, cuống quýt mang theo vài binh lính lên tường thành ứng đối, nhìn xuống chỉ thấy một mình Ngụy Lương mang theo hơn mười tùy tùng, không hề có thiên quân vạn mã, lúc này ông ta mới yên tâm một chút.

Ngụy Lương là mãnh tướng dưới trướng Ngụy Thiệu, Trần Bàng tất nhiên cũng đã nghe danh hắn. Nhưng hắn ta bỗng dưng đứng dưới thành chửi mắng như thế này, ắt hẳn phải có nguyên nhân khác, nghĩ vậy ông ta cũng không thèm đáp trả. Ngụy Lương thấy Trần Bàng đã xuất hiện, không nói thêm lời nào nữa, cười lạnh một tiếng, giương cung nhằm phía trên đầu tường bắn lên một bức thư, mũi tên sắc bén, xé gió vù vù lao tới, ghim vào đầu tường cắm chặt trên cột cờ.

Trần Bàng sai thủ hạ gỡ tên xuống, mở thư ra nhìn qua, sắc mặt lập tức đại biến.

….

Mới vài canh giờ trước, chất nhi

(cháu trai) của hắn, Trần Thụy, vừa đến dưới thành, hô to muốn vào bên trong. Trần Bàng nghe nói năm trước hắn bại trận ở Bác Lăng, cứ tưởng Trần Thụy đã sớm theo đại quân trở về Tấn Dương ở Tịnh Châu, ai ngờ bây giờ hắn bỗng tách ra, một mình chạy đến đây, vì vậy ông mới mở thành cho hắn tiến vào. Nhìn thấy hắn mỏi mệt, giống như cả đêm không hề chợp mắt, chạy về đây suốt đêm. Hỏi hắn lý do thì hắn ấp úng không trả lời được, lại thấy phía sau có chiếc xe ngựa che kín cẩn thận, không biết ai ở trong đó, ông hỏi thì Trần Thụy vẫn như trước chỉ ậm ừ vài câu, nói là nữ quyến của hắn, vì xấu hổ nên không muốn lộ diện.

Trần Bàng biết rõ tên chất nhi này trời sinh ham mê nữ sắc, trong phòng cơ thϊếp nhiều như mây, thấy hắn nếm phải thất bại, vậy mà trong lúc chạy trốn còn không quên mang theo nữ nhân, trong lòng ông rất khó chịu, giáo huấn hai câu, dặn hắn không được quấy nhiễu dân chúng trong thành. Lúc đó thấy hắn thưa dạ đáp ứng, mới an tâm, nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện.

Vốn tưởng người mà chất nhi ông mang vào thành chỉ là một nữ tử bình thường, hoặc cùng lắm là từ đâu đó cướp được. Trăm triệu lần không ngờ tới, đấy lại là thê tử mới cưới của Ngụy Thiệu, Kiều nữ nhà họ Kiều ở Duyện Châu.

Lúc này mới giật mình kinh sợ.

Trần Bàng sai người cố thủ ở cửa thành, ai tới cũng không cho mở, còn mình đi xuống, vội vã chạy đi tìm Trần Thụy.

……

Trần Thụy đến chỗ ở, lập tức đuổi hết người, không cho bất cứ ai lưu lại. Sau khi người tản đi hết, hắn mới ôm Tiểu Kiều xuống xe mang vào nhà, đóng cửa lại, rút chiếc khăn đang chặn miệng nàng ra, đồng thời cởi bỏ dây trói chân tay nàng, thấy đôi cổ tay trắng nõn hiện lên vết ứ xanh tím, lòng hắn nhất thời đau xót vạn phần, sáp lại muốn bắt lấy tay thổi cho nàng, miệng nói: “Mỹ nhân đừng trách ta! Ta cũng không phải người thô lỗ như vậy! Chẳng qua sợ nàng không biết điều la hét lung tung, đến lúc đó làm thúc phụ ta nghi ngờ sẽ không tốt. Nếu nàng không ồn ào, sao ta đành lòng đối xử thô lỗ với nàng như thế?”

Tiểu Kiều nghiêng người, tránh khỏi bàn tay hắn, nàng một bên xoa xoa cổ tay cứng ngắc vì bị trói, một bên lạnh lùng đánh giá Trần Thụy trước mắt, lặng im không nói lời nào.

Trần Thụy ở bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm Tiểu Kiều.

Ngồi trên xe ngựa nghiêng ngả lắc lư cả một đêm, khuôn mặt nàng lúc này vô cùng mệt mỏi, dưới mắt còn lờ mờ thấy quầng thâm, tóc mai cũng có chút tán loạn, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến nhan sắc của nàng, thậm chí còn có vẻ yếu ớt mảnh mai làm người ta thương tiếc.

Trần Thụy thân thể tráng kiện, mười bốn tuổi đã ngủ với nữ nhân, cho đến nay cũng không dưới trăm người, trong đó không thiếu những giai nhân mỹ mạo, dù vậy hắn lại chưa từng thấy ai có dung mạo như Tiểu Kiều, càng nhìn càng yêu, nhìn bao nhiêu cũng không đủ, hận không thể nuốt nàng vào bụng, trong lòng như có vô số con sâu đang gặm cắn, hắn ta nhịn không được nhào tới ôm cổ, mở miệng muốn hôn nàng, ngoài miệng còn nói lung tung: “Mỹ nhân! Ta yêu nàng quá đi! Tên Ngụy Thiệu kia không hiểu sao lại vô tình vô nghĩa với nàng đến vậy, tân hôn được một ngày đã muốn đuổi nàng đi, chẳng nhẽ phía dưới hắn không phải nam nhân? Nếu hắn đã không phải nam nhân, vậy nàng không cần phải theo hắn nữa. Theo ta đi! Sau này ta sẽ yêu thương nàng…”

Tiểu Kiều kinh hãi, trốn tránh cái miệng của hắn, nàng thoát được phía trên nhưng lại không phòng phía dưới, lúc giãy dụa, giày trên chân bị hắn tháo mất, chân ngọc bất ngờ lộ dưới mắt Trần Thụy, trắng nõn mềm mại như một khối đậu phụ, hai mắt Trần Thụy nhìn đăm đăm, “ực” một tiếng nuốt nước miếng, cố nén ý niệm trong đầu không nhào tới cắn, hắn chần chờ rút kiếm đe dọa, nói: “Nếu nàng không theo, ta sẽ gϊếŧ nàng!”

Rơi vào tay Trần Thụy, nói nàng không sợ là giả, nhưng Tiểu Kiều cũng hiểu được con người hắn, người này sắc niệm công tâm, còn không sợ làm trò hề trước mặt mình, thế mà giờ lại rút kiếm ra uy hϊếp, hắn chẳng qua chỉ muốn hù dọa nàng, tâm trạng dần bình tĩnh, sợ hắn ta lại dùng sức mạnh với mình một lần nữa, nàng giận dữ nói: “Kiều gia ta ở Duyện Châu ba đời đều là dân du mục, cũng được coi là thế gia đại tộc, sao ta có thể để mặc cho ngươi giày xéo? Nếu ngươi còn dám vô lễ với ta, ta thà chết cũng không để ngươi làm nhục!”

Mỹ nhân tức giận cũng phong tình đến thế, mặt hắn vừa vui vừa giận, tay Trần Thụy mềm nhũn, kiếm cũng không cầm nổi, “Keng” một tiếng rơi xuống đất, người cũng quỳ xuống, nói: “Được rồi! Được rồi! Ta không ép nàng nữa! Nàng muốn ta phải cưới nàng thì mới theo ta đúng không? Chuyện này có đáng gì đâu! Vị trí thê tử của ta còn trống, cưới nàng vừa đúng lúc…”

Hắn đang nói dở, bỗng bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó bên ngoài gõ cửa ầm ầm, là tiếng thúc phụ Trần Bàng.

Trần Thụy bực mình, đứng lên, xoay người đang muốn ra ngoài, bỗng khựng lại, quay đầu đè thấp giọng nói với Tiểu Kiều: “Đừng để thúc phụ ta biết nàng là thê tử Ngụy Thiệu! Nếu không nhất định ông ta sẽ đưa nàng đến Tấn Dương!”

Trần Thụy dặn dò xong, lúc này mới đi ra mở cửa, không để cho Trần Bàng nhìn thấy Tiểu Kiều bên trong phòng, bước ra liền đóng cửa lại, hỏi: “Thúc phụ tìm cháu có việc gì?”

Sắc mặt Trần Bàng vô cùng khó coi, lập tức chỉ vào trong phòng nói: “Nữ tử ngươi mang về, là thê tử của Ngụy Thiệu đúng không?”

Trần Thụy hoảng sợ, đang muốn phủ nhận, ngón tay Trần Bàng đã chỉ thẳng mặt hắn, lớn tiếng quát: “Ngươi muốn mang họa đến Thạch Ấp ta phải không? Động đến nữ nhân nào không động lại động đến đầu Ngụy Thiệu? Hắn sao có thể bỏ qua nỗi nhục như vậy? Nay Ngụy Lương đang đứng ngay dưới thành mắng mỏ đòi chiến kia kìa! Nàng ta đâu? Thừa dịp Ngụy Thiệu chưa tới, mau nhanh chóng đưa nàng ta ra ngoài đi!”

Trần Thụy sửng sốt, hắn không ngờ Ngụy Lương tìm đến hắn nhanh như vậy, mỹ nhân đã tới tay, sao có thể đưa trở về, huống chi giữa hắn và Ngụy Thiệu còn có thù oán lúc trước, mắt thấy Trần Bàng muốn đẩy cửa vào, hắn nhanh chóng ngăn lại, cười lạnh nói: “Cháu cướp thê tử của Ngụy Thiệu thì đã sao? Hắn có bản lĩnh thì đoạt lại nàng từ trong tay cháu đi!”

Trần Bàng ngừng bước nói: “Hồ đồ! Ta khổ tâm chăm lo Thạch Ấp nhiều năm, mới duy trì được cục diện yên bình như hôm nay, ngươi lúc này lại tặng không cho hắn một cái cớ để tấn công! Còn không mau tránh ra cho ta!”

Trần Thụy nghe vậy ngẩn ra, sau đó dửng dưng nói: “Ngụy Thiệu tới thì tới, sao cháu phải sợ? Trận chiến lần trước ở Bắc Lăng là do cháu quá chủ quan nên mới thất bại. Giờ cháu còn đang muốn quyết sống mái với hắn một phen nữa kìa, cứ chờ hắn đến đi!”

Trần Bàng tức giận, tay run run chỉ vào hắn. Trần Thụy thấy thúc phụ môi tím bầm, hắn suy nghĩ một chút rồi dụ dỗ: “Khó khăn lắm mới bắt được thê tử của Ngụy Thiệu, há có thể nói trả liền trả? Sau này mà truyền ra ngoài, người bảo Tịnh Châu chúng ta phải lấy mặt mũi đâu để tồn tại? Huống hồ, đưa nàng ta đi bây giờ cũng muộn rồi, Ngụy Thiệu biết được vẫn sẽ tấn công như thường, cháu cũng đã gửi thư tới phụ thân rồi, định dùng nàng ta đổi lấy hai tòa thành trì với Ngụy Thiệu. sau lưng Thạch Ấp có hào nước tự nhiên, phòng thủ kiên cố, không phải trước đây phụ thân Ngụy Thiệu cũng từng đến sao? Có tấn công được đâu! Thúc phụ việc gì phải sợ người ta, làm giảm uy phong của mình?”

“Ngươi thật sự đã gửi thư đến Tấn Dương rồi?”

Trần Thụy chỉ tay lên trời thề.

Trần Bàng hơi chần chờ. Nếu Tấn Dương bên kia đã biết việc này, chỉ sợ chính ông cũng không thể tự làm chủ mà thả nàng ta ra ngoài, nay đâm lao thì phải theo lao, chỉ có cách chờ thư trả lời mới quyết định được. Do dự hồi lâu, ông mới quay đầu liếc về phía cửa phòng, sau đó giận dữ rời đi.

Trần Bàng sau khi trở về, sai người lên đầu tường thành quan sát, nghe hắn báo lại tên Ngụy Lương kia vẫn ở chỗ cũ, đang ôm đao ngồi trên ngựa, trong lòng biết việc này không dễ dàng, nhớ lại tình cảnh lúc nói chuyện với chất nhi, chung quy vẫn là không yên lòng, ông đành tự mình viết một phong thư hỏa tốc, phía sau còn dập một con dấu màu đỏ, sau đó mới gọi thân tín tiến vào, lệnh trong một đêm phải đưa đến Tấn Dương. Sau khi thân tín của ông ta cầm lấy thư đi khỏi. Trần Bàng bất an đi lại trong phòng, bỗng nghe tiếng nói: “Thúc phụ, người làm thế này là không tin chất nhi sao?”

Trần Bàng ngẩng đầu, thấy Trần Thụy cầm kiếm vừa đi vừa chĩa kiếm vào người đưa tin vừa nãy, buộc hắn ta phải lui về. Sắc mặt ông biến đổi, giận tái mặt, nói: “Vân Cát, ngươi có ý gì?”

Trần Thụy cười lạnh: “Thúc phụ, khi cháu ở Tấn Dương, thường nghe có người ở trước mặt phụ thân góp lời, nói người bản tính nhát gan, vì muốn danh tiếng tốt mà chẳng tiếc khúm núm cầu hòa Ngụy Thiệu. Nay cháu đã đến đây, sao có thể ngồi yên không để ý? Thúc phụ người cũng lớn tuổi rồi, nên nghỉ ngơi mới đúng, còn chuyện của Thạch Ấp, người cứ yên tâm giao cho chất nhi là được.”

Hắn vừa dứt lời, mười mấy võ sĩ mặc giáp y đồng loạt tiến vào, kề đao lên cổ Trần Bàng.

Trần Bàng tức giận, mắng Trần Thụy nhãi ranh không biết điều, nước mắt ông trào ra, “Từ khi ngươi còn nhỏ ta đã biết ngươi quái đản, nay quả nhiên còn tệ hơn ta tưởng! Ta cố thủ Thạch Ấp mười mấy năm, chỉ sợ nay sẽ bị ngươi phá hủy trong tay một nữ tử.”

Từ nhỏ Trần Thụy đã cố chấp ngang bướng, Trần Bàng không thích hắn là vì thế, thường ở trước mặt Trần Tường chê trách hắn, Trần Thụy từ lâu đã bất mãn với vị thúc phụ này rồi, giờ nghe ông mắng mỏ mình, hắn giận dữ, sai người chặn miệng Trần Bàng, giải xuống nhà lao trông giữ, sau đó truyền lệnh xuống, tự xưng bản thân phụ mệnh tiếp quản Thạch Ấp, bảo vệ thành, sau này tất cả mọi việc ở đây đều sẽ do hắn tự mình điều hành, nếu có người không tuân theo, gϊếŧ theo quân pháp.

Quân sĩ đang thủ thành chẳng hiểu ra sao. Nhưng vì Trần Thụy là Tam công tử Tấn Dương, có chiến công, thường ngày lại được Trần Tường sủng ái, giờ Trần Bàng lại chả thấy đâu, tay hắn ta lại cầm giữ tín phù oai phong lẫm liệt, luôn miệng kêu người nào không phục chém chết, ai nấy đều thuận theo, nơm nớp lo sợ, tất cả đều phải tuân theo hiệu lệnh của Trần Thụy.

Trần Thụy thấy trên dưới quan quân Thạch Ấp đều cung kính mình, phiền muộn cũng dần dần bị quét sạch.

Thạch Ấp có hai vạn quân coi giữ, đều là tinh binh, địa thế lại dễ thủ khó công.

Giờ hắn sẽ chờ Ngụy Thiệu đến đây, chỉ cần đánh bại Ngụy Thiệu, chẳng những rửa sạch mối nhục ở Tấn Dương, còn có thể ở trước mặt mỹ nhân mà hãnh diện, không sợ nàng khinh thường hắn.

Trong lòng Trần Thụy suy nghĩ vô cùng hùng tráng, tự mình dẫn theo một nhóm cung thủ lên tường thành, quả nhiên thấy Ngụy Lương vẫn ở dưới, cách tường thành hơn mười trượng, hắn ta liền lệnh cho cung thủ đồng loạt bắn tên, bức lui Ngụy Lương, hắn còn thò người ra ngoài tường thành, hét lên: “Đi nói cho Ngụy Thiệu, chờ Tam công tử ta sau khi thành thân với mỹ nhân xong sẽ tới gặp hắn, cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp!”

Ngụy Lương bị trận mưa tên ép phải lùi về sau mười trượng nữa, thấy Trần Thụy ở đầu tường cười khoái trá rời đi. Vừa lo lắng không biết Nữ quân rốt cuộc ở trong thành hiện giờ thế nào, cũng không biết người đưa tin đã đến Tín Đô hay chưa, hắn trầm ngâm một lát, sau đó lệnh cho quân sĩ tiếp tục lưu lại để dò xét động tĩnh trong thành, còn mình lên ngựa chạy về.

Lòng hắn như lửa đốt, tự trách cùng áy náy, cưỡi ngựa chạy không ngừng nghỉ, đến chạng vạng, đã chạy tới Khánh Vân cách Thạch Ấp hơn một trăm dặm, xa xa thấy con đường trước mặt có lá cờ giương rộng, bụi bay đầy trời, vừa nhận ra là cờ của Ngụy Thiệu, hắn nhanh chóng xông thẳng vào doanh trận, quân sĩ nhận ra Ngụy Lương, thấy hắn mặt đầy bụi đất, vẻ mặt lo lắng, đều đồng loạt nhường đường, Ngụy Lương lập tức vọt tới trước mặt Ngụy Thiệu, vừa xuống ngựa liền choáng váng ngã xuống đất, hắn vội quỳ gối, dập đầu nói: “Xin Quân hầu ban cho thần cái chết, Quân hầu giao phó cho mạt tướng nhiệm vụ quan trọng hộ tống Nữ quân, mạt tướng thất trách, khiến Nữ quân rơi vào nguy hiểm. Mạt tướng không còn mặt mũi nào trở lại gặp Quân hầu! Chờ mạt tướng đánh hạ được Thạch Ấp, cứu Nữ quân trở về, nhất định sẽ lấy cái chết để tạ tội!”

Ngụy Thiệu xoay người xuống ngựa, nâng Ngụy Lương dậy, hỏi: “Nàng ấy sao rồi?”

Ngụy Lương ngẩng đầu liếc Ngụy Thiệu một cái, thấy hắn vẫn nhìn mình chằm chằm, chần chờ một chút, cuối cùng mới hạ giọng nói nhỏ: “Tên Trần Thụy kia ở trên tường thành hét lớn, nói sẽ thành thân với Nữ quân trước, sau đó mới gặp Quân hầu, cùng Quân hầu chiến ba trăm hiệp….”

Không khí xung quanh bỗng nhiên ngưng đọng.

Ngụy Thiệu vẫn không nhúc nhích, một lát sau, một bên mí mắt hắn giật giật, “Xoẹt” một tiếng rút đao, đao kia liền chặt ngang cây dương liễu to bằng miệng chén thành hai đoạn.

Dương liễu bị chặt đôi, ầm ầm đổ xuống.

Ngụy Thiệu sắc mặt âm trầm, quay đầu, gằn từng chữ, nói: “Truyền lệnh của ta, tối nay lên đường tấn công Thạch Ấp, gϊếŧ hết không tha, ai bắt sống được Trần Thụy sẽ được trọng thưởng!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ tiểu chủ môn khen thưởng ~~^_^

Về việc nữ chính bị cướp đi, ta đã trả lời lại không quá một lần, là có thể sẽ có một vài cảnh hôn. Còn về vấn đề danh tiết của nữ chính có bị mất hay không, trong bối cảnh của chương này, thực sự không cần phải lo lắng.

Ta đưa ra ví dụ điển hình của hai người:

Trước đây Thái Văn Cơ bị Tả Hiền vương của tộc Hung nô bắt đi, sau này sinh ra hai người con, Tào Tháo đem một số tiền lớn chuộc nàng về, tài tử Đổng Tự lại cầu xin được cưới nàng.

Hay một ví dụ khác, con dâu Viên Thiệu, Chân Mật Canh nổi tiếng, ta đây cũng không muốn nói nhiều. Trong truyện nữ chính bị tranh đoạt, sẽ có hai kết quả, một là với những người vốn không thích nữ chính sẽ cho rằng nàng là “Họa thủy”, đây là tất nhiên, còn hai là danh tiếng mỹ mạo của nàng lại càng tăng thêm. Nói chung, không có nói đến danh tiết bị hao tổn. Về phần tái giá, lại chẳng cần phải nói, là chuyện bình thường.
« Chương TrướcChương Tiếp »