Sầm Ninh giống như bị cô dạy hư, nhưng Dịch Tích cảm thấy rất đáng giá, bởi vì hai ngày nay, không khí giữa Sầm Ninh và Ngôn Hành Chi có chút ái muội.
“Ngày đó uống say, hình như Ngôn Hành Chi đưa chị về phòng”.
Sầm Ninh ậm ừ.
Dịch Tích tiếp tục nói: “Hình như sau đó không đi ra ngoài”.
Dịch Tích đoán mò, nhưng thấy dáng vẻ đỏ mặt của Sầm Ninh, cô nghĩ mình đoán đúng rồi.
“Xem ra tình cảm tiến triển khá nhanh”.
“Chị, chị không nhớ rõ”.
Dịch Tích nhớ tới dáng vẻ cưng chiều của Ngôn Hành Chi dành cho Sầm Ninh vào đêm đó, liền hiểu con thỏ nhỏ Sầm Ninh này đúng là hết sức ngây ngô, bị lão hổ theo dõi từ sớm còn không tự hiểu.
“Em nói Ngôn Hành Chi thích chị, sao chị lại không tin”.
“Chị…”
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”.
“Cái gì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường vậy”. Giọng nói đàn ông chợt vang lên chen vào cuộc trò chuyện của hai người, Dịch Tích ngẩng đầu, thấy Ngôn Hành Diệu dẫn theo một đống đồ lớn đi tới hai cô.
“Chị dâu, Dịch tỷ tỷ, hai người đang nói chuyện gì vậy”.
Dịch Tích thâm thúy nhìn cậu ta, gọi Sầm Ninh là chị dâu, gọi cô là tỷ tỷ, suy nghĩ trong lòng người này lập tức rõ ràng.
Cậu ta vốn không xem Từ Nam Nho là anh.
“Không có gì”. Sầm Ninh vội vàng nói, “Em mua gì mà nhiều như vậy”.
“Này à”. Ngôn Hành Diệu nhìn sang Dịch Tích, “Đây là cho Dịch tỷ tỷ, tỷ tỷ, em nghe nói người mang thai ăn cái này tốt cho em bé”.
Ồ, còn thể hiện tình yêu thương, không phải trước đó còn làm như không thấy sao.
Dịch Tích nhìn cậu ta, nhàn nhạt nói: “Cậu cứ tỷ tỷ này nọ là gọi ai, nói sao thì cậu cũng nên gọi tiếng chị dâu chứ”.
Dịch Tích nói rất bình thường, nhưng Sầm Ninh và Ngôn Hành Diệu nghe được lại im lặng một lúc. Ngôn Hành Diệu hơi cứng lại: “À đúng rồi, chị xem em thật là, quên mất bây giờ trên đầu có thêm một người anh”.
“Đúng vậy, trí nhớ của cậu sau này phải tốt một chút, vai vế này không nên tùy tiện quên đi”.
Ngôn Hành Diệu: “Đúng đúng, chị dâu nhỏ nói đúng”.
Dịch Tích “ừ” một tiếng, nhìn sang Sầm Ninh, dáng vẻ hoàn toàn lờ đi Ngôn Hành Diệu.
Lần này Ngôn Hành Diệu mang đồ đến thăm cô chắc chắn có mục đích, quả nhiên, không được bao lâu thì cậu ta không chịu được nữa.
“Cái kia, Dịch... Chị dâu, em có chuyện muốn nói với chị”.
Dịch Tích hờ hững nhìn cậu ta, ánh mắt không hài hước như ngày thường, ngược lại có cảm giác lạnh thấu xương của phụ nữ. Sầm Ninh nhìn Ngôn Hành Diệu, lại nhìn sang Dịch Tích, bỗng cảm thấy Dịch Tích lạnh nhạt như vậy làm cô vô cùng xa lạ.
“Có chuyện gì, nói đi”.
Ngôn Hành Diệu cũng không quanh co: “Không biết Từ Nam Nho có nói với chị về EVP hay không”.
Dịch Tích “ừ” một tiếng: “Có nghe người khác nói, anh ấy không hề nhắc với chị”.
EVP là công ty vật liệu xây dựng có tiếng ở nước ngoài, trước kia cô từng nghe Diệp Tử Giai nhắc tới, có nói nhà họ Ngôn có ý muốn hợp tác với họ, có ý muốn có độc quyền vật liệu xây dựng trong lĩnh vực nhà đất.
“Vậy chị dâu có thể nhắc với anh ấy hay không, việc này trước đó luôn do nhà em quản lý, em đang phụ trách. Ông nội lại cố ý đem việc này giao cho anh ấy, vậy là sao chứ, chị dâu, nhúng sâu vào việc này đối với anh ấy cũng không phải chuyện gì tốt, chị nói đúng không”.
Chân mày Dịch Tích giật một cái: “Việc này em có ý kiến thì nói với ông nội, hoặc là tự em đi nói với Từ Nam Nho, em tìm chị... Em như vậy cũng quá lòng vòng rồi?”
“Em... Anh ấy và ông nội nếu nghe em nói thì em cũng không tới xin chị”.
Dịch Tích: “Việc này chị quản không được”.
“Sao lại quản không được”. Ngôn Hành Diệu bĩu môi, “Mọi người đều biết Từ Nam Nho cưng chiều chị, chị nói cái gì anh ấy đều nghe”.
“Ừ, nhưng chị đồng ý thì có lợi gì đối với chị và anh ấy”.
Ngôn Hành Diệu dậm chân: “Nhưng việc này vốn là việc làm ăn của nhà chúng em, dựa vào gì mà nói thay người liền thay người”.
Dịch Tích ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngôn Hành Diệu chị cảnh cáo em, đừng luôn mồm nói nhà họ Ngôn, muốn so thân thích phải không, vậy từ cách làm của ông nội không phải có thể thấy được sao, Nam Nho nhà chị là cháu nội của ông, em là cháu ngoại, chỗ nào của anh ấy không so được với em”.
Trong nháy mắt Ngôn Hành Diệu liền thay đổi sắc mặt.
“Chị nghĩ lúc này em tới tìm chị là chưa rõ anh ấy có muốn tiếp quản hay không, chỉ là em sợ anh ấy tiếp quản. Thật ra em có thể tự mình nói với anh ấy”. Dịch Tích hơi thu lại tức giận, trầm giọng nói: “Đương nhiên, em cần thành tâm, nếu em vẫn giữ thái độ em là gì gì đó của nhà họ Ngôn, hoàn toàn xem anh ấy như người ngoài. Vậy được, chị khuyên em đừng đi nữa, chị nhìn thấy đã bực bội huống chi là anh ấy”.
Ngôn Hành Diệu rủ mắt, cũng ý thức được vấn đề trong lời nói của mình, nói cho cùng thì cậu cũng xem như là lớn lên trong sự nuông chiều của người khác, cao cao tại thượng, không có cảm giác nguy hiểm như bây giờ.
“Em, thật ra thì em không có ý đó”.
“Nhưng nhìn em có ý đó”.
Ngôn Hành Diệu đột nhiên ngẩng đầu: “Em chỉ không quen, em thật sự không có ý đó!”
Trong thời gian này bị Từ Nam Nho chèn ép quá thảm, Ngôn Hành Diệu thật sự không đứng dậy nổi, hơn nữa so với Cố Hoài, cậu ta lớn gan hơn và nhìn thoáng hơn, còn biết tới đây lôi kéo Dịch Tích.
“Không có ý đó cứ tìm anh ấy nói, chị nói thật, anh ấy không keo kiệt như đám người các em đâu”.
Ngôn Hành Diệu ngượng ngùng bỏ đi, Sầm Ninh bên cạnh sửng sốt nhìn cô, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Dịch Tích, em, em thật ngang ngược”.
Dịch Tích bị cô ấy chọc cười: “Chị đang khen em sao?”
“Ừm, tất nhiên là khen, chị cảm thấy em như vậy rất ngầu, cậu ấy là Ngôn Hành Diệu, lúc em không ở đây cậu ấy rất lộng hành”.
“Lộng hành cái gì? Em có gì không dám đắc tội với cậu ta? Chẳng lẽ sau lưng Ngôn Hành Diệu còn có thế lực hắc ám nào đó chống lưng? Cho dù là có, em cũng không sợ”.
Dịch Tích đã quen ngang ngược từ nhỏ, mà Sầm Ninh từ nhỏ đã thận trọng từ lời nói đến hành động, tất nhiên là cảm thấy mới lạ đối với cách sống của cô.
Dịch Tích tiếp tục nói: “Hơn nữa tiểu Ninh Ninh của em, cả nhà họ Ngôn này người có tư cách ngang ngược nhất chính là chị, chị còn sợ gì chứ?”
“A? Vì sao?”
“Ngôn Hành Chi là ai, đó là cháu trưởng nhà họ Ngôn, đám Ngôn Hành Diệu bọn họ cũng phải xem sắc mắt của anh ấy, em nói chị biết, chỉ sợ người đáng sợ nhất trong nhà là Ngôn Hành Chi”.
Sầm Ninh nghe xong vô cùng nghiêm túc.
Dịch Tích tiếp tục nói: “Chị xem, người đáng sợ nhất là chỗ dựa của chị, vậy chị còn không thể đi ngang như con cua ở đây sao”.
Sầm Ninh như hiểu lại như không hiểu: “A, vậy em cũng đi ngang như cua là vì Từ tiên sinh…”
“Đúng vậy, dù em gây họa gì thì anh ấy đều có thể thu dọn”.
“Ồ, chị hiểu rồi”.
... …
“Bộp”. Tiếng chìa khóa ném lên bàn, hai người ngẩng đầu nhìn lên, thấy Ngôn Hành Chi và Từ Nam Nho không biết từ khi nào đã đi vào cửa.
Bốn người bốn mắt nhìn nhau.
Ngôn Hành Chi cười như không cười, ánh mắt cưng chiều của Từ Nam Nho mang theo một chút bất đắc dĩ.
Dịch Tích chớp mắt, vỗ vai Sầm Ninh: “Em đột nhiên cảm thấy có chút mệt, em về phòng nghỉ ngơi trước”.
“...”
Dịch Tích lấy tốc độ nhanh nhất thai phụ rời khỏi hiện trường “xảy ra vụ án”, không muốn ở lại dù chỉ một giây.
Ok, cô thề, về sau không bao giờ nhắc Ngôn Hành Chi trước mặt Sầm Ninh, quả thực có độc!
**
Bụng của Dịch Tích lớn lên qua từng ngày, khoảng thời gian gần đây, cô quay về nhà họ Dịch.
Dịch Tích đi rồi Sầm Ninh chợt cảm thấy trong nhà yên tĩnh rất nhiều, người có cùng suy nghĩ còn có Ngôn Hành Chi, nhưng không phải vì Dịch Tích rời đi, mà gần đây Sầm Ninh bỗng nhiên không quậy phá anh nữa.
Nhưng nghĩ kỹ thì bản chất vẫn giống nhau, những chiêu thức Sầm Ninh dùng để quậy phá anh đều do Dịch Tích dạy.
Lúc Từ Nam Nho từ công ty về nhà có gặp Ngôn Hành Chi, Ngôn Hành Chi rất ít khi xuất hiện ở chỗ này, chắc là ông nội có việc tìm anh.
“Đêm nay phải về nhà?” Ngôn Hành Chi ngồi trong xe, nhìn Từ Nam Nho đứng ở ngoài.
Từ Nam Nho: “Ừm”.
“Lên xe đi”.
Từ Nam Nho: “Cần đi trung tâm XX mua chút đồ”.
Ngôn Hành Chi gật đầu: “Tiện đường”.
Từ Nam Nho lên xe, hai người ngồi ở hàng ghế sau, cùng nhau trò chuyện công việc gần đây.
Trên thực tế, quan hệ giữa hai người họ không gay gắt như người ngoài vẫn nghĩ. Có lẽ thời niên thiếu như chó với mèo, nhưng sau đó hiểu được đối phương không có địch ý gì với mình. Trái lại còn kính nể nhau.
Lái xe vào bãi đỗ xe tầng hầm trung tâm thương mại XX, Ngôn Hành Chi và Từ Nam Nho cùng nhau xuống xe.
Lúc vào thang máy, Từ Nam Nho không nóng không lạnh hỏi: “Anh muốn mua gì?”
Ngôn Hành Chi càng thêm không nóng không lạnh: “Không phải cậu vừa nói muốn tự mình mua quần áo trong đứa nhỏ trong bụng Dịch Tích sao, nghĩ lại thì, hình như tôi cũng cần chuẩn bị chút gì đó”.
Nói xong lại phát hiện Từ Nam Nho nhìn mình có chút kỳ lạ, Ngôn Hành Chi tiếp tục nói: “Trước kia Dung Dung chào đời cũng có đãi ngộ như vậy”.
“Ồ”.
Một mình Từ Nam Nho hoặc là Ngôn Hành Chi đi đường cũng đủ gây sự chú ý, huống chi hai người này còn đi cùng nhau, lại huống chi hai người này còn cùng nhau vào cùng một cửa hàng dành cho mẹ và bé.
Nhân viên cửa hàng thấy hai người đi vào có choáng váng một chút, sau đó nhanh chóng đi lên nói: “Xin chào hai vị, không biết hai vị cần gì”.
“Em bé vừa chào đời cần gì đều lấy hết”. Từ Nam Nho nói.
Ngôn Hành Chi: “Đều?”
Từ Nam Nho: “Đều”.
Ngôn Hành Chi: “À, nghe theo cậu”.
Nhân viên cửa hàng chớp mắt, lén lúc nhìn hai người.
Đều nghe theo em? Tim hồng lặng lẽ bắn ra ~
Nhân viên cửa hàng: “Được được, mời anh đến bên này xem thử, quần áo bên đó đều cần thiết, à đúng rồi, không biết là nam hay là nữ?”
Ngôn Hành Chi nhìn Từ Nam Nho: “Nam hay nữ?”
Từ Nam Nho: “Sao tôi biết được”.
“Vậy lấy mỗi loại một bộ đi”. Ngôn Hành Chi nói với nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng: “Được”.
Nhân viên cửa hàng tích cực giới thiệu quần áo với hai người, Từ Nam Nho nhìn đống quần áo nhỏ bé trước mặt, ánh mắt chợt trở nên ôn hòa, mấy thứ này anh sớm muốn tự mình chuẩn bị không cần người khác nhúng tay, vừa nghĩ đến nhóc con sẽ mặc đống đồ chơi này, tâm tình của anh tốt lên rất nhiều.
Từ Nam Nho: “Đôi giày này nhỏ như vậy?”
Nhân viên cửa hàng: “Đúng vậy, trẻ con vừa mới chào đời vốn dĩ rất nhỏ”.
Ngôn Hành Chi: “Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao”.
Từ Nam Nho: “Nói giống như anh đã từng sinh”.
Ngôn Hành Chi nghẹn lại: “Chưa sinh nhưng cũng thấy qua”.
“A”.
“A?”
“Ôi, hai vị soái ca không cần cãi nhau tổn thương tình cảm, hai người chưa sinh qua thì cũng rất bình thường”.
Từ Nam Nho và Ngôn Hành Chi đồng thời nhìn sang nhân viên cửa hàng, đối với cụm từ “tổn thương tình cảm” trong miệng cô có chút khó hiểu. Mà nhân viên cửa hàng cũng ngây ra một lúc, không xong rồi... Sao lại nói ra suy nghĩ trong lòng?!
Nhân viên cửa hàng ho một cái, dưới ánh nhìn kỳ lạ của hai người đàn ông cố chấp nói: “Thật ra thì xã hội bây giờ đối với các loại tình yêu khác nhau đều có lòng bao dung rất lớn, tôi cảm thấy, không có gì ghê gớm cả”.
Từ Nam Nho: “?”
Ngôn Hành Chi: “?”
Mấy tiểu cô nương vừa bị giá trị nhan sắc của hai người hấp dẫn đang giả vờ chọn đồ ở bên cạnh, nghe nhân viên cửa hàng nói vậy thì đôi mắt càng tỏa sáng nhìn vào hai người.
Từ Nam Nho: “...”
Ngôn Hành Chi: “...”
Ngay khi toàn bộ thế giới tĩnh lặng như nước, di động của Từ Nam Nho vang lên, là video trò chuyện trong WeChat, Từ Nam Nho bắt máy theo thói quen.
Cùng lúc đó, giọng nói của Dịch Tích vang lên.
“Bảo bối ~ anh ở đâu?”
Từ Nam Nho cất đi sắc mặt khϊếp sợ vừa rồi, điều chỉnh một chút mới nói: “Anh ở trung tâm thương mại XX”.
“Ừ? Anh ở đó làm gì?”
“Lần trước có nói với em anh phải cho mua chút đồ cho cục cưng”.
“A? Sao anh có thể đi một mình, em cũng muốn đi!!!”
“Em không tiện”.
“Em tiện, thời khắc quan trọng như vậy sao lại không có mặt em”.
Từ Nam Nho trấn an nói: “Ngoan, chờ em sinh xong chúng ta lại đến đây”.
“Ây... Nhưng anh đi một mình không chán sao”.
Từ Nam Nho: “Anh không chán, Ngôn Hành Chi cũng ở đây”. Ý của anh là: mua đồ cho cục cưng không chán chút nào. Nên Dịch Tích nói đi một người thì không đúng, nên anh mới thuận tiện nói câu Ngôn Hành Chi cũng ở đây.
Nhưng mà, lọt vào tai Dịch Tích liền thay đổi.
“Ngôn, Ngôn Hành Chi? Anh hẹn anh ấy cùng đi mua đồ cho cục cưng! Ưm ưm, là anh ấy quan trọng đúng không, quả nhiên là vậy…”
Dịch Tích vô cùng bất ngờ, cô không nghĩ rằng quan hệ hai người lại tốt đến mức làm Từ Nam Nho vứt bỏ vợ, vì vậy, cô lại bộc phát cơn nghiện diễn kịch trước mặt Từ Nam Nho.
Chỉ là, một câu nói đùa của cô càng làm cho mọi người trong cửa hàng rơi vào vực thẳm sâu hơn. Vở kịch trong lòng quần chúng từ “giá trị nhan sắc của cặp đôi nam nam bây giờ đều cao như vậy sao, thật là thích thật là ân ái” biến thành “hóa ra là tình tay ba, một người là chồng đã có vợ, ôi, còn anh đẹp trai mặc vest đen lại là tiểu tam, đúng là không thể trông mặt bắt hình dong”.
Ngôn Hành Chi dưới ánh mắt khiển trách của mọi người: “...”
Từ Nam Nho giống như cái gì cũng không thấy, vô cùng bình tĩnh cầm di động đi đến chỗ khác nói chuyện với Dịch Tích. Trước khi đi, anh thuận tiện ra hiệu với nhân viên cửa hàng gói lại mấy món vừa chọn lúc nãy.
Mà trạng thái của Ngôn Hành Chi khi bị người khác vây xem: “...”