"Chị đã đọc trước giáo trình của trường ở nhà rồi, quyển vở này đã được ghi chép từ mấy buổi tối hôm trước. Nay lão sư giảng bài tuy nhanh nhưng cũng kịp để ghi chú thêm mấy điều quan trọng." Thiên Y thu dọn sách vở vào thiết bị không gian, kiểm tra chút lịch trình ngày hôm nay của mình rồi kéo ghế ra khỏi lớp học đến căn tin giải quyết bửa trưa của mình.
Nhà ăn được xây dựng độc lập ở các khu, khu của Thiên Y đang theo học nằm trong tòa viện được xây theo phong cách hoài cổ. Nói đến mới thấy con người một khi mất đi thì mới quý của đã mất, mỗi một ngành học được xây dựng theo đúng ý nghĩa của ngành đó. Thiên Y nhìn tòa nhà trước mặt cảm thán không thôi, đây là cái thể loại lộn xộn gì vậy? Phong cách hoài cổ? Chỉ thấy nó được xây theo một hướng cực kỳ bất quy tắc và bất đối xứng.
Thứ để chống đỡ tòa nhà là cây gỗ, đã vậy còn xây các trụ gỗ đỡ tòa nhà rất chi là kỳ quái, sao bên đây là gỗ mà bên kia lại là dây leo? Dây leo này tự bện lại thành cái cột và nó có thể được cả cái tòa nhà này à? Nóc nhà càng làm người ta không nỡ nhìn hơn, ờ, ừm, mái được làm bằng rơm rạ xen kẽ với các lá xanh to nhỏ khác nhau về kích thước.
"Tiểu Lãnh, chị đột nhiên cảm thấy không còn đói bụng nữa, nhìn cái nhà ăn này tự nhiên no ngang mất rồi." Thiên Y xoay mặt đi vào góc đường, đưa tay vịn bức tường, tay kia vuốt mồ hôi không ngừng tuôn ra từ thái dương của mình.
"Em đồng cảm sâu sắc với chị, em cảm thấy thẩm mỹ của người hiện đại hơi... à gọi là đặc sắc?" Trong không gian tiểu Lãnh cũng làm y chang hành động dựa tường như Thiên Y, cảm thấy đồng cảm sâu sắc với chủ nhân của mình, trong bửa cơm người ta thường nói trời đánh còn tránh bửa ăn, này thì không cần đánh đã bị thẩm mỹ của người hiện đại làm cho sốc ngang cả rồi.
"Ý, là bạn cùng bàn, đang làm gì ở góc này vậy? Không vào ăn trưa à? Lát 13h trưa còn phải tập trung ở khu nông trường thực nghiệm nữa đó." Một tốp gồm ba người vừa lúc rẽ phải vào nhà ăn liền thấy bóng dáng Thiên Y đang đứng ở góc tường lầm bầm cái gì đó, lúc nãy cô ngồi cạnh Thiên Y thấy cô rất siêu, vừa nghe thầy giảng, mắt nhìn chằm chằm vào bảng đen, không cần nhìn vào vở mà tay vẫn có thể viết ra được các nét chữ rất là đẹp. Nhìn một hồi vậy mà cô nhìn hết cả hai tiếng đồng hồ mới chợt tỉnh giấc quay lại nhìn vở của mình, ừ, còn chưa mở vở ra nữa.
Thiên Y xoay người lại, thắc mắc hỏi: "Bạn là?" Sherry đực mặt ra nhìn Thiên Y, cô nhớ lúc đó cô có nói chuyện với Thiên Y mà.
"Mình to như vậy, ngồi cạnh cậu suốt hai tiếng đồng hồ. còn chào hỏi làm quen, thậm chí còn nhìn chằm chằm cậu suốt cả hai tiếng đồng hồ mà cậu không biết mình là ai?" Sherry mếu máo, đưa tay lên khóe mắt giả vờ đáng thương nói.
"Xin... xin lỗi, lúc đó mình tập trung quá nên không để ý đến xung quanh cho lắm, mình là Thiên Y, bạn là?" Thiên Y lúng túng dời mắt, cô thật là rất sợ người khác làm nũng hay khóc với mình lắm.
"Hì, xém tí quên, đùa cậu thôi, mình là Sherry, còn đây là Jordan và Hunter." Sherry nháy mắt với Thiên Y, giới thiệu hai cậu bạn thân vừa mới làm quen ở bên cạnh mình.
"Cậu là người phương đông đầu tiên mà mình gặp kể từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, vốn đã nghe nói người phương đông luôn mang theo một nét đẹp dịu dàng nhưng rắn rõi, nay mới được tận mắt thấy." Hunter với mái tóc vàng, mắt xanh, là người có tính tình hướng ngoại, nhiệt tình bắt tay, cười đùa khen ngợi vẻ ngoài của cô, sẵn tiện phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
"Cái này, cảm ơn cậu nhưng mà người đến căn tin ngày càng đông rồi, chúng ta không vào thì sẽ không còn chỗ ngồi mất."
Giờ đã đến giờ ăn trưa, cũng gần mười hai giờ, mọi người tập trung ở nhà ăn rất đông, diện tích trường Harmes rất lớn, có rất nhiều nhà ăn ở mỗi khu nhưng tỉ lệ nhập học hàng năm rất cao, cứ mỗi buổi như vậy cả căn tin đều đông như trẩy hội. Mọi người nối đuôi theo dòng người đi vào tòa nhà, bên trong nhà ăn có tổng cộng ba tầng, tầng trệt là khu vực ăn uống dành cho gia đình bình thường không khá giả, tầng hai dành cho giới thượng lưu, con nhà giàu mới nổi hay con ông cháu cha, tầng ba là khu vực dành riêng cho các lão sư, cán bộ.
"Quào, nhà ăn được xây dựng đẹp quá đi, nghe nói là do viện trưởng của ngành mình đã lật rất nhiều sách cổ về kiến trúc thời phục hưng hồi xưa để học hỏi và tự thiết kế mẫu theo mô phỏng nhà ngày xưa ấy." Sherry hứng hởi nhìn đông nhìn tây, mọi ngóc ngách tòa nhà, đây là lần đầu tiên cô được thấy một ngôi nhà xây đẹp như vậy.
Thiên Y: "..."
Tiểu Lãnh: "..."
Thời phục hưng? Mô phỏng lại? Đã bị hình dáng kỳ quặc bên ngoài dọa cho một trận nên giờ có nghe thêm lời chia sẻ này cô và tiểu Lãnh đã bị trơ, vì quá sốc rồi. Bước chân của Thiên Y không dừng lại ở tầng trệt mà chuyển hướng đi thẳng lên cầu thang lầu hai, nối gót theo cô là ba người bạn vừa làm quen ở góc tường bên ngoài nhà ăn cách đây vài phút trước.
"Đồ ăn ở lầu hai đúng là phong phú và đẹp mắt hơn ở dưới nhiều, có cả quầy buffet tráng miệng nữa kìa." Sherry nhìn lướt nhanh qua dãy kệ đồ ăn được sắp xếp phía khu vực bếp, là một tín đồ ăn uống, nhìn qua bảng menu trên thanh bán vé tự động, tay rất là điêu luyện lướt lướt xem hôm nay có gì.
Nay căn tin tôi có: sườn thịt cự nha xào đậu, rau baby xào thịt luộc, thịt xỉ thú chiên xả ớt.... Thiên Y nhíu mày nhìn một dãy các món ăn hiện ra trên quầy bán vé tự động, mấy món này được làm từ động vật gì vậy, chúng có còn nằm trong phạm vi động vật gia cầm hay không, bây giờ cô cảm thấy nhớ thương bàn đồ ăn trưa ở nhà mình rồi, ít ra nhà mình nấu đồ ăn theo phong cách trung quốc ăn rất được và nhìn thuận mắt hơn nhiều.
"Thiên Y, sao cậu chưa chọn đồ ăn đi? Mọi người chọn xong rồi đấy." Cả ba người đã chọn xong món ăn trưa của mình, Jordan nhìn sang bên cạnh thì thấy từ nãy giờ Thiên Y chưa có động thái gì cả, mở miệng hối húc cô.
"Cái này... tớ không biết loại nào ngon nên khó chọn quá." Giả vờ nói vậy chứ cô không biết nên chọn gì, ánh mắt liếc đến quầy tráng miệng bên kia, cô đang suy nghĩ mình có nên đi mua một vé buffet tráng miệng thay bửa ăn chính của mình hay không.
Lúc này đột nhiên Hunter hay im lặng đột nhiên lên tiếng: "Có phải cậu không quen ăn những món ăn này không? Theo tớ được biết người phương đông các cậu thường sẽ chia ra ba bửa, bửa đầu là điểm tâm gì đó rồi tới bửa chính và bửa phụ." Sherry và Jordan bỗng à một tiếng, trên khuôn mặt tỏ vẻ thì ra là vậy.
"Đúng là nhà mình hay có ba bửa ăn trong một buổi ăn nhưng đồ ăn đa phần được làm từ nguyên liệu quen thuộc như gạo, bột, rau dưa bình thường. Mấy món này mình ít khi ăn nên không biết phải làm sao hay là Sherry, bạn chọn dùm mình đi, món nào thanh đạm, ít dầu mỡ là được." Không muốn làm mất thời gian của mọi người nhiều hơn nữa, Thiên Y đành phó thác bửa ăn trưa của mình cho người bạn mới quen. Sherry nhìn cô một cái, tay liền nhanh chóng ấn chọn một món cơm rang thịt gì đó mà cô không biết, một món rau xào và một canh.
[Rất cảm ơn bạn đã chọn nhà ăn của chúng tôi, tổng hóa đơn của bạn là.., của bạn là..,]
Phần ăn của Thiên Y tốn hết tám mươi bảy đồng liên bang, do cơm rất quý nên giá cả hơi mắc hơn mấy món khác. Khu vực bán vé và nhận đồ ăn được chia ra làm hai nơi khác nhau, vừa thanh toán xong thì bên quầy nhận thức ăn đã đọc tên bốn người bọn họ nhận cơm. Đồ ăn được trình bày và trang trí rất đẹp mắt trên một cái khay được đặc chế làm theo một khuôn mẫu riêng.
Ăn thử một muỗng cơm rang, ừ vị cũng giống gạo mình hay ăn ở địa cầu, còn thịt và rau thì được làm nhân tạo nên cảm thấy hơi khó nuốt, nhưng có vẻ như ba người bạn trước mặt cô ăn uống rất là ngon lành.