Chương 7

Giang Nam vừa bán được một chai "Nông Phu Tam Quyền", nếm được chút lợi lộc!

Làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội kinh doanh này?

Chẳng những kiếm được tiền, còn kiếm được một khoản oán khí cực lớn!

Làm giàu làm giàu, làm giàu.

Lập tức lấy ra một chòng gạch đỏ từ trong không gian dị độ!

"Nào nào, tới mua Nông Phu Tam Quyền tổ truyền!"

"Uống một ngụm đầu bổ được gạch!

"Uống hai ngụm chân đá sầu riêng!"

"Uống ba ngụm lập tức lên trời!"

"Khoái hoạt tựa thần tiên!"

"Không dối không gạt, bổ gạch ngay hiện trường!"

Nói xong cầm lấy gạch đỏ đập vào ót mình!

"Bốp" một tiếng liền đập nát.

Nhìn đại gia sửng sốt, chỉ chốc lát sau đã có không ít người vây quanh.

"Anh chàng này! Đập thật a!"

"Hiện tại mấy sạp hàng vỉa hè không có chút tuyệt kỹ sẽ không bày được hàng sao?"

"Chủ sạp quá trâu bò!"

"Muốn kiếm tiền đến mức mạng cũng không cần a!"

Sau đó, một số người nói: "Chủ sạp, gạch của ngươi là hàng giả sao?"

Lúc này Giang Nam liền nóng mắt, mang theo gạch đỏ đứng lên: "Giả? Tới đây! Ta đập ngươi thử là biết?"

[Giá trị oán khí từ Tống Hân +666!]

Chủ sạp...

Cho dù có là hàng giả, ta cũng không dám a...

"Ha ha, chủ sạp cũng trâu thật, gạch thật! Gạch nung đỏ! Vô cùng cứng!"

"Người anh em này đúng là biết nhìn hàng!"

Lập tức lại có không ít người quay video ngắn, càng ngày càng nhiều người tụ tập.

Nhưng chờ Giang Nam bổ hơn hai mươi viên gạch!

Cổ họng đã khàn khàn!

Đám người xem náo nhiệt này lại không bỏ tiền ra mua!

Giang Nam đau lòng! Gạch đỏ không phải là tiền sao?

Đầu năm nay đi xem xiếc còn thu vé đi!

Ngươi không mua Nông Phu Tâm Quyền, vậy mua một cái qυầи ɭóŧ, mua cái cột tóc, không được sao?

Cuối cùng vậy mà chỉ nhìn chơi thôi sao?

Nhưng đúng lúc này, trong đám người truyền đến từng tiếng thán phục, hơn phân nửa người rời đi, đều bị hấp dẫn đến một nơi khác.

Giang Nam còn đang đau đầu bổ gạch ở đây!

Đám đông đã náo loạn.

"Em gái cực phẩm a, đời này ta đây chưa từng thấy qua ai xinh đẹp như vậy!"

"Cỡ này chắc phải so sánh với những minh tinh kia a!"

"Ai da!"

"Đây là cảm giác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?"

Chỉ thấy ánh mắt Hạ Dao tìm kiếm chung quanh!

Toàn thân tràn ngập dã tính.

Giống như một con sói trắng tìm kiếm thức ăn trong tuyết!

Đôi mắt màu xanh lam, mái tóc ngắn màu trắng bạc rủ xuống vai, bên dưới là quần ngắn, bên trên là áo khoác đen!

Lộ ra cái bụng nhỏ nhắn, dáng người cao gầy của cô khoảng 1m8, hai chân thon dài giống như nhân vật trong truyện tranh.

Mà Chung Ánh Tuyết vóc dáng hơi thấp, quần jeans thon gọn, cộng thêm áo sơ mi trắng!

Đầu đội mũ, tóc ngắn màu đen ngang tai! Lộ ra cái cổ trắng như tuyết!

Ngũ quan càng xinh đẹp không tưởng nổi!

Chung Ánh Tuyết: "Thế nào? Tiểu Dao? Ngươi có tìm thấy không?"

Hạ Dao lắc đầu, không ngừng tìm kiếm xung quanh!

Ánh mắt Chung Ánh Tuyết sáng lên: "Nơi đó đông người, chúng ta đến đó xem thử!"

Ánh mắt Hạ Dao sáng lên, kéo Chung Ánh Tuyết đi qua đám người

Kết quả liền thấy được một cái đầu trọc đang bổ gạch. . .

Giang Nam ngẩng đầu nhìn, mặt mũi nhất thời trắng bệch!

Phải thuấn di chạy trốn ngay!

"Chờ đó mà bị ta bắt được đi! Để xem ngươi chạy đi đâu?"

Nói xong liền bay bổ nhào tới!

Trực tiếp xông tới quầy hàng, cho Giang Nam một cái siết cổ bất khả chiến bại!!

Giang Nam: ???

Ánh mắt trợn trắng!

[Giá trị oán khí từ Hạ Dao +1000!]

"Ngươi là gian thương lòng dạ hiểm độc đáng bị trời phạt! Ta đã tìm ngươi tận nửa năm trời!"

"Hai cái quần ngươi bán cho ta đều phai màu cả rồi!"

Giang Nam trong nháy mắt liền đổ cả mồ hôi lạnh, vẻ mặt chột dạ: "Nói bậy. . . Làm sao ngươi biết là phai màu?"

Hạ Dao hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Sao cô không biết?

Mặc được một ngày về nhà, Hạ Dao đang định tắm rửa thật thoải mái!

Kết quả vừa đến phòng tắm đã phát hiện, mình đều bị cái qυầи ɭóŧ nhuộm đen!

Lúc ấy Chung Ánh Tuyết đều cười muốn điên!

Cũng không biết là dùng màu gì để nhuộm vải!

Hạ Dao phải tẩy chừng một tuần mới tẩy sạch, còn không dám dùng sức chà xát!

Quả thực chính là cơn ác mộng cả đời này không thể nào quên!

Cô làm sao dám nói thẳng ra chuyện này chứ?

Thật xấu hổ chết đi!

Từ khi xảy ra chuyện này, Hạ Dao thề nhất định phải báo thù!

Nửa năm nay cô đều dạo qua các chợ đêm lớn một làn!

Ngược lại gặp được Giang Nam hai lần, nhưng đều bị hắn chạy mất dép!

Lần này nói cái gì cũng không thể buông tha!

Hạ Dao đỏ mặt hung dữ nói: " Ai cần ngươi lo? Hừ hừ! Ngươi phải bồi thường cho ta!"

Đám đông đã nổ tung!

"Má ơi! Đang xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chủ sạp đầu trọc này ghê gớm tới vậy sao?"

"Hai đại mỹ nữ là tới tìm hắn? Còn được mỹ nữ khóa cổ? Ta cũng muốn a!"

"Chậc chậc chậc! Qυầи ɭóŧ bị phai màu? Gian thương! Nên xử!"

"Thật hâm mộ. . . Ta cũng muốn làm gian thương!"

Vốn dĩ Giang Nam còn muốn thuấn di chạy trốn!

Nhưng bây giờ?

Hai người dán chặt vào nhau, sắp bị siết tới không thở nổi, còn chạy cái rắm nha!

Nhưng Chung Ánh Tuyết lại che miệng nhỏ, ngơ ngác đứng ở bên cạnh, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Giang Nam!

Nước mắt đã sớm thấm ướt hốc mắt.

"Giang Nam? Có phải là ngươi không?"

Giang Nam nghe được thanh amm quen thuộc, không khỏi sửng sốt.

Vừa rồi hắn chỉ phòng bị Hạ Dao, căn bản không chú ý tới sự tồn tại của Chung Ánh Tuyết!

Không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cô gái trước mắt.

"Tiểu. . . Tiểu Ánh Tuyết?"

Trong lòng đột nhiên bị sự kinh hỉ lớn lấp đầy!

Không đợi hắn nói chuyện, Chung Ánh Tuyết không để ý nhiều như vậy.

Cả người xông tới ôm Giang Nam vào trong ngực.

Trong nháy mắt, trong mũi Giang Nam toàn là hương thơm!

Đυ.ng phải hai khối ôn nhuận mềm mại!

Tâm trí ngay lập tức sụp đổ!

Mẹ kiếp!

Tiền hậu giáp kích?

Có cần phải hung ác như thế không!

Còn có thiên lý hay không!

Giờ phút này, Giang Nam đối mặt với tình huống hai mặt giáp công, quả thực có chút không chịu nổi!

"A. . . Tiểu Ánh Tuyết!"

"Ta. . . Ta không thở được!"

Giang Nam giãy dụa một trận, bị ôm chặt tới mức hít thở không thông, có chút hoảng hốt!

Nhưng cũng có loại cảm giác thật thoải mái!

(๑¯ω¯๑)

Lúc này Chung Ánh Tuyết mới ý thức được không ổn, vội vàng buông ra, khuôn mặt đỏ bừng.

Lau vụn gạch trên đầu cho Giang Nam.

Hạ Dao cũng có chút ngây người, sao Tuyết Tuyết lại xông lên theo?

Là muốn giúp mình báo thù sao?

"Tiểu Dao, mau buông Giang Nam ra!"

Hạ Dao: ???

Lập tức điên cuồng lắc đầu!

Ta khó lắm mới bắt được hắn a!

Buông ra hắn chạy mất thì phải làm sao bây giờ!

Chung Ánh Tuyết cực kỳ bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Đây là Giang Nam, chính là người bạn lúc ở cô nhi viện mà ta nói với ngươi!"

Trong mắt Hạ Dao tràn đầy kinh ngạc?

Không phải chứ?

Trùng hợp tới vậy sao?

Hai người bọn họ thế nhưng đã sớm quen biết?

Hơn nữa còn là lúc ở cô nhi viện?

Thanh mai trúc mã?

Vẻ mặt Hạ Dao hung dữ: "Vậy ta buông ra một chút, ngươi cũng không được chạy!"

Giờ phút này Giang Nam cũng ngây người thật lâu, nhìn Chung Ánh Tuyết trước mắt!

Có thể lờ mờ nhìn ra một chút dáng vẻ!

Chung Ánh Tuyết lau nước mắt khóe mắt: "Sao ngươi lại cạo trọc đầu? Còn bày hàng ở đây bổ gạch. . ."

Giang Nam gãi gãi đầu cười nói: "Mùa hè nóng nên đơn giản cạo trọc, không cần cứ phải cắt tóc, tiết kiệm tiền!"

"Về phần bổ gạch. . . Ta muốn làm ăn nên phải làm vậy!"

Hốc mắt Chung Ánh Tuyết lại đỏ lên.

"Mấy năm nay rời khỏi cô nhi viện, có phải ngươi đã sống rất vất vả không?"

Giang Nam không thèm để ý nói: "Có gì chứ? Lúc ở cô nhi viện, có khổ cực gi mà hai chúng ta chưa từng nếm trải qua?"

"Có tay có chân, không đến mức chết đói."

Hai người đều là cô nhi, đều lớn lên ở cô nhi viện Giang Thành.

Có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau!

Khi còn nhỏ, Giang Nam vẫn luôn tiết kiệm một hoặc hai tháng tiền tiêu vặt, chỉ để có thể mua cho cô một túi kẹo sữa thỏ trắng lớn!

Bị người khi dễ, vẫn luôn là Giang Nam chắn trước mặt cô.

Giang Nam đổ bệnh, người canh giữ trước giường luôn là cô.

Đối với Chung Ánh Tuyết mà nói, thay vì nói là bạn bè, Giang Nam càng giống như một gốc đại thụ che mưa che nắng cho cô!

Phần ràng buộc này!

Bao nhiêu tiền không thể đổi lấy được!

Hai đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, từ nhỏ đã nương tựa vào nhau, dựa vào nhau vượt qua những năm tháng khó khăn nhất.

Vốn tưởng rằng sẽ tiếp tục như vậy.

Nhưng Khi Chung Ánh Tuyết 13 tuổi đã sớm thức tỉnh dị năng hệ hỏa!

Thiên phú lại đạt tới cấp S khủng bố!

Cuối cùng bị đại gia tộc Chung gia nhận nuôi, thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm!

Cho dù Chung Ánh Tuyết khóc nháo đủ kiểu, vẫn bị tách khỏi Giang Nam như cũ.

Sau đó hai người cũng chưa một lần được gặp lại!

Giang Nam tới 16 tuổi thì chuyển ra khỏi cô nhi viện, tự lực cánh sinh cho đến hôm nay!

Không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được Chung Ánh Tuyết ở chỗ này!

Hạ Dao bĩu môi nói: "Này này! Tiểu đầu trọc! Đừng nghĩ như vậy là có thể thoát khỏi sự trả thù của ta, ngươi phải bồi thường cho ta!"

Vẻ mặt Giang Nam chột dạ!

Thăm dò hỏi:

"Nếu không? Ta sẽ trả cho ngươi thêm hai cái qυầи ɭóŧ nữa? Lần này ngươi có thẻ chọn màu yêu thích của mình?"

Hạ Dao trừng mắt, cánh tay càng lúc càng dùng sức!

Phi!

Nghĩ hay lắm!

Bồi thường như vậy ta dùng thế nào?

Mặc vào để nhuộm da thành màu yêu thích sao?

Giang Nam trợn trắng mắt.

Cô nàng tên Hạ Dao này thực sự có khí lực!

"Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa! Đã nhiều năm như vậy, vẫn nghịch ngợm như xưa!"

"Đợi lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm, chúng ta trở về rồi tính!"

Hạ Dao hoàn toàn không có ý buông tha Giang Nam.

Hạ quyết tâm muốn hắn nếm thử sự lợi hại của mình!

"Chờ. . . Chờ ta bán xong hàng đã!"

Hạ Dao cứ như vậy mà ấn Giang Nam trên ghế gập, vẫn bảo trì tư thế khóa cổ họng, trọng lượng cả người đều đặt ở sau lưng hắn.

"Đừng hòng chạy trốn! Ta giúp ngươi bán!"

Giang Nam trợn trắng mắt: "Ngươi bán thì bán! Đừng siết nữa! Ta không thở được!"