Chương 2

"Ngươi muốn chết?" Biểu tình Vương Lâm dữ tợn.

Bạn gái vẫn còn ở bên cạnh, bản thân sao có thể chịu xấu mặt?

Là người thức tỉnh hệ lực lượng, Vương Lâm đã sớm tu luyện tới cấp Thanh Đồng!

Chẳng lẽ lại không giải quyết được cấp Hắc Thiết nho nhỏ như Giang Nam?

Cho nên cố nén cơn đau nhức, lại nện tới một quyền.

"Rầm!"

Một quyền này bị Giang Nam vững vàng tiếp ở trong tay, dùng sức bẻ một phát.

"Aa! Đau đau, đau quá!"

Vương Lâm liên tục kêu gào, khuôn mặt đau đớn tới vặn vẹo.

Hắn bắt đầu hoải nghi nhân sinh!

Lão tử mới là người thức tỉnh hệ lực lượng a! Sao lực lượng lại có thể bị áp chứ chứ!

Tiểu tử này cũng là người thức tỉnh hệ lực lượng sao?

Lực lượng lớn tới vậy? Hắn chẳng phải là hệ không gian sao?

[Giá trị oán khí từ Vương Lâm +888!]

Âm thanh hệ thống nhắc nhở lập tức hiện trong tâm trí của Giang Nam.

Ánh mắt Giang Nam nhất thời sáng lên.

Sau khi dung hợp hệ thống, hắn đại khái cũng hiểu được công năng căn bản.

Vòng quay may mắn được rút thăm bằng giá trị oán khí!

Một lần rút cần một vạn điểm oán khí!

Rút mười lần liên tục sẽ cần mười vạn!

Vừa rồi còn không biết phải tìm điểm oán khí này như thế nào.

Hiện tại trông có vẻ rất đơn giản! Chỉ cần làm cho người ta sinh ra oán khí với mình là được rồi!

Hệ thống này đến tột cùng là có ham mê biếи ŧɦái gì vậy?

Giờ khắc này, ánh mắt Giang Nam nhìn về phía Vương Lâm trở nên không bình thường.

Nó giống như nhìn thấy một con tỳ hưu lớn sáng lấp lánh.

Túm lấy nắm đấm của Vương Lâm rồi xoay người đè hắn xuống đất, Giang Nam ngồi trên người hắn.

Một cú đấm vào bên trái.

"Rầm!"

"Aa a!"

[Giá trị oán khí từ Vương Lâm +666]Một cú đấm vào bên phải.

"Rầm"

"Aa a!"

[Giá trị oán khí từ Vương Lâm +686]

......

Giang Nam tung quyền như mưa, từng tiếng "ầm ầm" không dứt bên tai, nhìn giá trị oán khí không ngừng đổi mới, trong lòng đã vui đến phát điên!

Tựa như ăn phải xuân dược, căn bản không dừng lại được!

Chỉ đánh như vậy cũng không đã nghiện, cầm lấy chiếc ghế gập ở bên cạnh rồi quất mạnh vào mặt của Vương Lâm.[Giá trị oán khí từ Vương Lâm +999!]

Này, này, này? Có vẻ như hiệu quả hơn nhiều so với dùng tay đấm?

Trong chốc lát đã có không ít người vây xem náo nhiệt, còn có không ít người dùng điện thoại di động quay chụp lại.

"Mẹ kiếp, tên đầu trọc này cũng quá lợi hại rồi! Trông dáng vẻ cũng còn trẻ, sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

"Như vậy có chút quá đáng rồi đúng không? Ngươi xem có ai lại đánh người tới cỡ đó sao? Mặt đều sưng lên..."

"Quá đáng? Vừa rồi ta đã thấy được, cô gái kia còn quậy tung cả sạp hàng của tiểu ca này, còn nói sạp hàng của người ta là hôi thối! Không đánh hắn thì đánh ai?"

"Phải đánh hắn! Chúng ta bày sạp hàng là để đáp lại lời kêu gọi của Tổ Quốc!"

Lý Mộ Ngôn đứng đó vẻ mặt bối rối, không biết phải làm sao.

Vương Lâm là người có thực lực cấp Thanh Đồng ba sao a, còn là người thức tỉnh hệ lực lượng có chiến lực siêu quần.

Sao có thể bị tên Hắc Thiết cỏn con như Giang Nam ngược đãi thành bộ dáng này!

Hắn tiêm phải máu gà à?

Bình thường Giang Nam là một người rất thành thật a...

"Đừng đánh nữa! Lại đánh ta sẽ gọi cảnh sát!"

[Giá trị oán khí từ Lý Mộ Ngôn +888]

Chiếc ghế gập trong tay Giang Nam hơi dừng lại, nhìn Vương Lâm đã bị đánh thành đầu heo.

Khuôn mặt sưng thành đầu heo nước mắt lưng tròng, thế mà bị đánh tới phát khóc?

"Không đánh cũng được, một đống vớ này của ta đều bị ngươi làm hỏng, ta còn bán thế nào nữa? Ngươi phải đền cho ta!"

Tâm trạng Vương Lâm đã sụp đổ, mình thế mà lại bị một tên học sinh trung học ngược đãi. . .

Cô yếu ớt hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Mười đồng một đôi!"

"Cái gì? Không phải mười đồng bốn đôi sao, sao ngươi không đi cướp!"

Giang Nam bĩu môi: "Ngươi cho rằng ta đang làm cái gì chứ?"

Vương Lâm: ". . ."

[Giá trị oán khí từ Vương Lâm +666]

Tổng cộng hơn hai trăm đôi vớ, hơn hai ngàn đồng cứ như vậy mà vào tay!

Vương Lâm cũng không muốn mua, chỉ là nếu không mua đống vớ này, hôm nay sợ là đi không được...

Lý Mộ Ngôn vội vàng dìu Vương Lâm đã bị đánh sưng thành đầu heo, oán hận nói: "Ngày mai là kỳ thi hằng tháng của ban Linh Võ, ngươi cứ chờ bị đá xuống đi!"

"Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đừng hòng ở lại ban Linh Võ nữa!"

Giang Nam hoàn toàn không để tâm tới lời cô ta nói, còn phất tay...

"Thượng Đế đi thong thả, hoan nghênh lần sau ủng hộ!"

[Giá trị oán khí từ Vương Lâm +999!]

Còn đến nữa?

Đến để bị đánh nữa sao?

Người vây xem càng ngày càng nhiều, tiền cũng đã vào trong tay, Giang Nam cũng không dám ở lâu hơn nữa.

Vội vàng thu dọn sạp hàng lại, ném ở ghế sau xe đạp, gấp ghế lại, kẹp ở dưới nách.

Giang Nam cưỡi trên chiếc xe đạp của hắn phóng đi.

Tâm tình không tồi, hắn khẽ ngâm nga.

"Cưỡi trên chiếc xe đạp yêu quý~ không bao giờ bị kẹt xe ~"

Xích xe "cạch cạch" đánh vào vỏ bánh xe, giống như đang đệm nhạc cho hắn.

Ngày mai chính là kỳ thi hàng tháng của ban Linh Võ thuộc trường Trung học Số 1 Giang Thành.

Bởi vì thiên phú của Giang Nam quá rác rưởi, từ khi thức tỉnh dị năng hệ không gian cao cấp nhất, trở thành Linh Võ giả vạn người có một, mãi cho đến khi học lớp 12 mới thăng cấp lên Hắc Thiết ba sao đáng thương.

Bạn học đều đã là Hắc Thiết đỉnh phong, thậm chí có người đã thăng cấp Thanh Đồng.

Kỳ thi hàng tháng lần này, nếu còn không đột phá Hắc Thiết năm sao, sẽ bị đá trở lại lớp bình thường.

Không còn được trường học phân phát Linh Châu cho hắn tu luyện, thực lực cũng chỉ có thể dừng lại ở đó...

Hai mươi năm trước, khắp nơi trên địa cầu đều xuất hiện không ít đại môn Linh Khư, bên trong tản mát ra linh khí, khiến cho địa cầu tiến vào thời đại phục hồi linh khí.

Đồng thời cũng tuôn ra rất nhiều linh thú trùng kích xã hội loài người.

Nhân loại cũng bởi vì linh khí phục hồi, có thể thức tỉnh dị năng!

Sau khi trải qua đợt hỗn loạn ban đầu, trả giá bằng thương vong thảm thiết, mới đổi được thái bình thịnh thế của ngày hôm nay.

Những người thức tỉnh dị năng nhất định sẽ mang đến tác động lớn đối với xã hội loài người, cho nên các loại chính sách nhằm vào Linh Võ giả cũng dần dần được hoàn thiện!

Các tỉnh thành lớn trong cả nước bắt đầu thành lập các trường Đại học Linh Võ, một trong những chính sách đối với trường trung học chính là phân ban Linh Võ và ban bình thường.

Giang Nam may mắn trở thành người thức tỉnh, hơn nữa còn là dị năng hệ không gian hiếm có nhất.

Nhưng lại cho hắn thiên phú rác rưỡi nhất.

Cho nên mới nháo thành tình huống cực kỳ khó xử như vậy!

Vốn dĩ Giang Nam đã mặc kệ việc sẽ bị đá ra khỏi ban, làm người bình thường cũng rất tốt.

Có tay có chân, cho dù là một đứa trẻ mồ côi, tự nuôi sống bản thân cũng không thành vấn đề.

Nhưng "hệ thống quầy hàng vỉa hè cực mạnh" này xuất hiện khiến cho Giang Nam phải động tâm tư.

"Tẩy Tủy linh quả gì kia, hy vọng thật sự có tác dụng đi!"

Giang Nam nghĩ, chỉ cảm thấy trên đầu trở nên mát mẻ...

Mẹ nó, xem nữa quên mình bị trọc!

Cái thứ dược thủy đại lực chó má kia quá hố người.

"Hệ thống, sao ngươi chỉ giới thiệu tác dụng của dược thủy đại lực? Lại không đề cập tới tác dụng phụ?"

"Có ai là đi lừa ngươi giống như ngươi vậy chứ?"

[Đừng quan tâm đến những tiểu tiết này!]

Giang Nam: "WTF?"

Dựa theo hệ thống chó má này, Tẩy Tủy linh quả sẽ không có tác dụng phụ gì đó chứ...

Sao phải nghĩ nhiều như vậy làm gì? Về nhà thử là biết liền!

Đạp xe hơn nửa giờ, đi tới một con hẻm nhỏ ở ngoại ô Giang Thành.

Đầu hẻm có mở một quán nướng, làm ăn phát đạt, có không ít thực khách, bụng Giang Nam cũng kêu to một trận.

Dì bưng mâm chào hỏi: "Tiểu Nam, mới thu sạp à? Có đói không! Nào, để dì Chu làm mỳ xào cho ngươi!"

Giang Nam cười nói: "Không cần đây dì Chu, ta đã ăn qua bên ngoài, tiền nhà tháng này, trả ngài 2500 đồng, thật ngại quá, kéo dài nhiều ngày như vậy!"

Dì Chu nhận lấy tiền thuê nhà: "Ai nha, một mình ngươi cũng không dễ dàng, vừa đi học còn phải bầy sạp hàng..."

"Sao lại cạo trọc đầu?"

Giang Nam: "..."

"Hắc hắc, cái này sao? Còn không phải tới mùa hè, muốn mát mẻ hơn sao..."

"Được rồi, trông cũng không tồi!"

Lại khách sáo hai câu, Giang Nam liền gấp gáp về nhà, hắn muốn thử xem rốt cuộc Tẩy Tủy linh quả kia có tác dụng thật hay không!