Chương 14

Giáo viên cũng bị hai tiếng pháo nổ làm cho sửng sốt!

Nhưng không hổ là một lão làng giàu kinh nghiệm.

Nhẹ nhàng gõ lên bảng đen, bình tĩnh nói: "Nào! Chúng ta tiếp tục lớp học!"

"Phương trình log này. . ."

Mùi chua chua ngọt ngọt cứ quanh vẩn mãi trong lớp không tan, nhưng không bao lâu sau, biểu tình của mọi người đều bắt đầu không đúng. . .

Mặt Lý Mộ Ngôn ửng đỏ, ngón tay búp bút bi tới phát xanh.

Thân thể ngồi trên ghế nhẹ nhàng nghiêng một cái, không dám dùng sức quá mạnh, thanh âm như vậy quá lớn!

Là một tiểu tiên nữ đủ điều kiện!

Tuyệt đối không thể rò rỉ khí!

Một loại môn học bắt buộc của một tiểu tiên nữ chính là làm cách nào để đánh rắm cách âm!

Nhưng đối mặt với thế công mãnh liệt.

Hết lần này tới lần khác, không thể khống chế lực lượng. . .

Một thanh âm du dương uyển chuyển, thậm chí mang theo âm điệu "thiên nhiên" truyền ra!

Phải gọi là một đợt kéo dài!

Có chút giống như đang thổi kèn. . .

Cảm giác như một tiếng kèn dài đi từ âm cao nhất đến âm thấp nhất!

Giang Nam: ". . ."

Tiểu tiên nữ này! Cũng đừng gò bó bản thân tới vậy chứ?

Cũng quá khổ cực rồi!

Cứ phóng xuất thoải mái đi!

Để ta nói cho ngươi biết! Làm vậy sẽ tốt cho sức khỏe bản thân a!

Bên cạnh có không ít người đều nhìn về phía Lý Mộ Ngôn, có bạn học nam, nhịn cười tới mức đều cắn chảy máu môi, trong lớp tràn ngập một bầu không khí xấu hổ.

"Răng rắc!"

Cô gái bóp nát bút bi!

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu!

Chỉ nghe ai đó ho!

Tiếng ho kèm theo một tiếng "Đùng!" cực kỳ vang dội.

Cũng có người lật sách, uống nước! Lại kèm theo tiếng "Toẹt! ", "Đùng!". . .

Cả lớp đột nhiên bắt đầu náo nhiệt, các loại tiếng lật sách, tiếng bóp chai nước, tiếng "két két" khi xê dịch bàn ghế.

Kết quả lớp học như mở một buổi diễn tấu hòa nhạc!

"Toẹt!"

"Đùng!"

"Xì!"

. . . . . .

"Toẹt! Toẹt! Toẹt! Toẹt! Đùng!"

"Phốc!"

"Phốc!"

"Bủm~"

"Xì! Xì xì! Toẹt! Toẹt! Bủm~"

Có một số bạn nữ đáng yêu bởi vì xấu hổ mà còn liên tục hít vào, muốn vãn hồi tai nạn mình tạo thành!

Nghiêm túc đấy chứ? Không thể hút lại! Bỏ cuộc đi!

Giang Nam không nhịn được cười, thậm chí dùng bàn tay vỗ bàn, dụng tâm tạo tiết tấu cho bọn họ!

Các bạn cùng lớp nhìn Giang Nam vỗ bàn đệm nhạc, ai nấy đều choáng váng!

Ngươi bị điên rồi a?

Mùi hương bên trong lớp học ngày càng trở nên đặc sắc.

Thậm chí còn có chút cay mắt.

Cuối cùng một người bạn học không nhịn được nữa, lau nước mắt khóe mắt nói: "Mọi người, có thấy nóng không? Hay là mở cửa sổ ra!"

"Mau mở ra! Hôm nay nóng quá!"

"Mau mau mau!"

"Mở ra hết đi!"

"Chỉ có ngươi là cơ trí, ngươi đúng là thông minh mà!"

Cửa sổ lớp học vừa mở ra, không khí quả nhiên thanh mát hơn rất nhiều.

Nhưng lao công quét sân bên ngoài phòng học ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong phòng học có một luồng khói trắng bay ra ngoài.

Gió thổi qua!

Lao công: "Mẹ nó! Σ_(꒪ཀ꒪" ∠) Oẹ. . ."

"Cái mùi quỷ quái gì vậy!"

. . . . . .

Nếu chỉ có một hai người thì không vấn đề gì, nhưng cả lớp đều xuất hiện tình huống này. . .

Ánh mắt mọi người trong phút chốc rơi vào trên người Giang Nam!

Vừa rồi đều ăn đậu nành!

Kết quả bây giờ!!!

Nhưng vừa rồi là bản thân khóc lóc đồi ăn đậu nành, là Giang Nam khẳng khái giúp đỡ. . .

Huống hồ đậu nành thật sự có tác dụng trừ độc!

Làm sao có ai không biết xấu hổ mà nói gì.

Kết quả danh sách giá trị oán khí của Giang Nam điên cuồng cập nhật.

[Giá trị oán khí từ Lý Hưởng +999!]

[Giá trị oán khí từ Lý Mộ Ngôn +999!]

. . . . . .

Một hàng 999 điên cuồng cập nhật, không chỉ có lớp riêng của họ, có những lớp học khác!

Phải biết, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều ăn đậu nành giải độc!

Tình hình của các lớp học khác cũng không tốt hơn nhiều so với bên này.

Giang Nam vui phát điên rồi!

Đây không phải là cười trên nổi đau của người khác!

Bản thân giúp bọn họ giải độc, vẫn là làm chuyện tốt!

Ừm! Là làm chuyện tốt!

Lý Hưởng dầm mặt: "Giáo viên, ta muốn đi vệ sinh!"

Vừa rồi còn cảm thấy cảm kích Giang Nam! Kết quả là gì?

Mẹ nó đυ.ng đến hắn nhất định không có chuyện gì tốt!

Giáo viên u oán nhìn thoáng qua Giang Nam: "Đi đi đi!"

"Giáo viên! Ta cũng đi!"

"Còn có ta!"

"Ừm. . . Tất cả đi đi, ta cũng đi một chuyến, các ngươi tự học trước đi!"

Kết quả giáo viên vừa ra khỏi cửa, cả lớp nổ tung!

Các bạn học đều giống như hổ lang ác quỷ lao về phía nhà vệ sinh. . .

Chớp mắt lớp học chỉ còn lại một mình Giang Nam.

Chỉ thấy hắn sờ cằm trầm tư.

"Ừm. . . Xem ra đậu nành giải độc này vẫn có tác dụng phụ!"

"Tác dụng là giải độc, tác dụng phụ là tiêu chảy sao."

Sau khi giải độc, độc tố tất nhiên phải bài tiết ra ngoài?

Nghĩ như vậy cũng không phải không có lý!

Nhưng mà như vậy cũng có chút quá mãnh liệt rồi.

Bây giờ khiến cho toàn bộ khuôn viên trường gà bay chó sủa, Giang Nam thề, mình chỉ mang ý tốt ah!

Sợ hãi vỗ vỗ trái tim nhỏ!

"Cũng may mình không ăn! Cái này nếu là. . ."

"Ừm. . ."

Giang Nam theo trực giác cảm thấy bụng bắt đầu không thoải mái, cả người vô lực.

Lúc này mới nhớ tới buổi trưa mình cũng ăn hai chén đậu lớn. . .

Giang Nam: ". . ."

Móc ra một viên đậu nành giải độc, do dự nửa ngày.

Vẫn là nhai nát nuốt vào!

Sau đó vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc!

Mùi thịt gà thì không nếm ra được. . .

Thiên đạo luân hồi!

Không ai bị bỏ quên?

Báo ứng đến quá nhanh, giống như một cơn lốc xoáy?

Giang Nam đứng dậy, đen mặt đi về phía nhà vệ sinh.

Toàn bộ hành lang đều tràn ngập mùi lạ.

Trong hành lang.

Một em gái nhỏ mặc váy siêu ngắn, tóc dài ngang eo ưu nhã bước tới.

Kết quả thân thể cứng đờ!

Váy siêu ngắn hơi tốc lên, ngay cả mái tóc dài cũng gợn sóng. . .

Giang Nam nuốt nước bọt: "Hành lang này gió rất lớn!"

Em gái kia xấu hổ tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Giang Nam một cái, bước nhanh bỏ chạy. Lấy đâu ra nửa điểm ưu nhã?

Quả nhiên!

Tiểu tiên nữ cũng sẽ thả khí. . .

Tóc dài ngang eo!

Đánh rắm làm tóc bay?

Ừm. . .

Vừa vào tới nhà vệ sinh.

Vô số đầu người cùng với tiếng gào thét dục tiên dục tử từ bên trong truyền ra làm cho Giang Nam trợn tròn mắt!

Nhà vệ sinh bị chen bể!

Thật vất vả mất nửa ngày mới cố gắng chen vào.

Một màn trước mắt quả thực đánh sâu vào thế giới quan Của Giang Nam!

Bệ xí đầy!

Nhưng chuyện này có thể làm khó đám người thiên tài này sao?

Không thể!

Chỉ thấy một hàng bồn tiểu tiện cũng có một đám người nửa ngồi xổm!

Nửa ngồi xổm!

Tư thế này quả thực phản nhân loại!

Biểu tình của đám người kia phải gọi là xuất thần.

"Mẹ kiếp? Còn có thể như vậy?"

Giang Nam ngây người!

"Nhanh lên! Ngươi nhanh lên đi!"

Có người gấp gáp dậm chân, đập rầm rầm vào cửa.

Bên trong!

"Người anh em, ngươi gấp gáp cái rắm gì! Còn chưa xong đâu!"

Một người anh em xếp phía sau vẻ mặt lạnh nhạt, cười nói: "Đừng hoảng hốt!"

Một học sinh nghẹn tới mức mặt đỏ bừng tò mò nói: "Sao vậy? Ngươi không vội sao?"

Bạn học lạnh nhạt kia nói: "Vừa rồi ta còn cho rằng nó là cái rắm! Kết quả không phải. . ."

Một câu nói ra, những người xung quanh trong nháy mắt cách hắn một thước! Vẻ mặt kinh hoảng!

"Ta xong việc rồi! Còn ngươi thì sao?"

Giang Nam che mặt!

Quả nhiên, ở những thời điểm tiêu chảy tuyệt đối không thể tin tưởng vào bất kỳ cái rắm nào!

Bởi vì. . .

Rất có thể nó đang gạt ngươi!