Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khởi La

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bích Đào không hiểu những chuyện xưa này, nếu nàng ta chịu đọc sách nhiều hơn một chút, ắt sẽ biết khi một kẻ đứng trên đỉnh cao càng kiêu ngạo, ấy là kẻ đó cách ngày ngã xuống càng gần hơn.



Cuối cùng, ta ngất đi trong hồ.

Khi tỉnh lại, Bội Nhi đang giúp ta lau người.

Nàng ấy thấy ta tỉnh thì òa khóc.

Qua giọng nói đứt quãng của nàng ấy, ta đã biết lúc đó là Phó Thủ Khiêm nhảy xuống cứu ta ra khỏi hồ Thiên Lý.

Bích Đào nhìn ta đã hôn mê sau khi được vớt lên thì nhíu mày, cảm thấy phiền phức:

“Được rồi, không tìm được khuyên tai thì thôi, nể tình Khởi quý nhân có công như vậy, tặng nàng ta mấy khối than đi.”

Nhưng than Bích Đào đưa đến đốt lên vẫn luôn bốc khói, đốt một lúc lâu mà phòng vẫn lạnh lẽo như hầm băng.

Trong tình cảnh này, quả nhiên ta đổ bệnh, sốt cao mãi không giảm, cả người nóng đến kinh người, miệng không ngừng rêи ɾỉ, nói mình không muốn ở lại trong cung, có thành quỷ cũng muốn quay về.

Tin này truyền đến tai Bích Đào, nàng ta lập tức sợ hãi.

Bích Đào tìm rất nhiều hòa thượng và đạo sĩ đến, bàn như thế nào để ta ch/ết rồi sẽ không biến thành lệ quỷ, quay về tìm nàng ta và đứa nhỏ, cuối cùng đưa ra kết luận… không thể để ta ch/ết trong cung.

Oan hồn trong cung có âm khí rất nặng, không dễ xua đuổi, nhưng nếu như ch/ết bên ngoài thì sẽ có cách khiến nó hồn phi phách tán.

Thế là Bích Đào đi tìm hoàng thượng.

“Hoàng thượng, Khởi quý nhân và thϊếp là tỷ muội ruột thịt, bây giờ nàng bị bệnh nặng, các thái y hết cách, thần thϊếp rất lo lắng, ăn ngủ không yên!”

“Thần thϊếp biết thê tử của viện thủ trước kia của thái y viện, Ngô y nữ vẫn hành nghề y ngoài cung, bà ấy có mở y quán ở gần kinh thành, chỉ là giờ bà ấy đã lớn tuổi, khó mà vào cung được, thần thϊếp thấy, hay là đưa Khởi quý nhân đến chỗ bà ấy chữa trị xem?”

Cứ như thế, một chiếc xe ngựa lặng lẽ xuất cung, trên xe chỉ có ba người.

Ta, Bội Nhi, Phó Thủ Khiêm.

Ta cuộn tròn trong lòng Bội Nhi, không quên xác nhận với Phó Thủ Khiêm:

“Mang kiếm Can Tương Mạc Tà theo chưa?”

Phó Thủ Khiêm trầm ổn gật đầu, cuối cùng ta cũng yên lòng, lau phấn trân châu bôi trên miệng đi, bờ môi tái nhợt vì bệnh tật lập tức hồng hào hơn hẳn.

Đúng vậy, ta quả thực bị phong hàn, thế nhưng không nặng như những gì ta thể hiện ra.

Từ đầu đến cuối, đó chỉ là kế hoạch của ta mà thôi.

Bích Đào tự cho rằng bản thân đã tính toán tốt từng bước một, nhưng thực ra từng bước nàng ta đi đều nằm trong dự đoán của ta.

Ta biết, nàng ta nhất định sẽ đi qua con đường kia trên đường trở về từ ngự thư phòng.

Bên cạnh con đường kia không phải hồ Thiên Lý thì cũng là vườn Ngự Thú, dựa vào sự tàn ác của Bích Đào, kiểu gì nàng ta cũng nghĩ được cách để tra tấn ta.

Sau khi bị tra tấn, ta sẽ “đổ bệnh”, cũng tự mình nói rằng bản thân sẽ hóa thành lệ quỷ.

Đến khi đó, hòa thượng và đạo sĩ mà ta đã sắp xếp tốt sẽ “trùng hợp” được Bích Đào tìm đến.

Một loạt chuyện này chỉ vì một mục đích… để ta xuất cung đến chỗ của Ngô y nữ.

Nguyên nhân rất đơn giản, lần này chủ tướng Bắc Cương, Bùi Ninh hồi kinh báo cáo xong sẽ tới chỗ Ngô y nữ để chữa trị vết thương cũ.

Ta là cung phi, trong hậu cung gặp ngoại nam sẽ phạm tội tư thông, ta và Phó Thủ Khiêm nghĩ hết các nơi Bùi tướng quân sẽ đi, phát hiện chỉ có chỗ Ngô y nữ là nơi mà ta và hắn có thể an toàn gặp mặt.

Đây là cơ hội duy nhất của ta.

Mà ta, cuối cùng đã thắng cược rồi.

Rất nhiều năm sau, Bùi Ninh nhớ lại ngày mới gặp ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »