Chương 2

Sawamura đang thật sự hoang mang. Bây giờ cậu mới nhận ra những thay đổi nhỏ trong căn phòng của mình. Những bức ảnh chụp cùng đội bóng chày Akagi đã không còn mà chỉ có những bằng khen và cúp của môn cờ tướng. Không thấy găng tay chơi bóng đâu, quả bóng mềm* cậu hay để trên giá sách cũng biến mất, thay vào đó là một chồng sách vở dày cộp và bàn cờ tướng.

Mọi thứ liên quan đến bóng chày đã biến mất, từng sự vật trong căn phòng như muốn nói cho cậu biết đây không phải là cuộc đời trước kia nữa mà là một thế giới hoàn toàn khác. Sawamura lật tìm trong tủ sách, may mắn thấy một cuốn nhật ký. Cuối cùng cậu đã biết lý do thật sự mà "Sawamura" chuyển lên học tại Seidou, đó là do "Sawamura" đem lòng yêu đơn phương nữ thần của trường là Wakana. Vào một hôm đẹp trời không nắng cũng không mưa "Sawamura" đã lấy dũng khí để tỏ tình và đã thành công! Không nhầm, Wakana đã hẹn hò với "Sawamura" nhưng không phải vì yêu cậu mà do cậu có thành tích học tập xuất sắc và là thiên tài trong giới cờ tướng. "Sawamura" là do một lần vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Wakana với đám bạn thân.

" Cô ấy nói rằng tôi là một tên nhàm chán, suốt ngày chỉ biết nói đến chuyện học hành với chơi cờ tướng, nếu không phải vì danh tiếng trong trường của tôi thì cô ấy đã không đồng ý hẹn hò với tôi. Cô ấy còn nói đang để ý tới Toshiba, một pitcher chơi trong đội hình chính của Akagi. Lúc ấy con tim tôi đã thật sự tan nát, vì quá bực tức mà tôi đã xông ra chất vấn. Nhưng cô ấy đã không nói gì cả, không lời giải thích hay xin lỗi mà chỉ nói ra lời chia tay. Tôi đã đồng ý. Cuộc tình đầu tiên của tôi đã kết thúc." Trích Nhật ký của "Sawamura".

Khoan! dừng khoảng chừng là 2 giây!! Sawamura không thể tin nổi những gì mình vừa đọc, Wakana cô bạn thanh mai chúc mã đáng yêu tốt bụng sao ở đây lại trở thành một cô gái ham hư vinh, hai mặt. Còn có cả chuyện yêu đương, thật ra ở kiếp trước Wakana có tình cảm với mình không phải cậu không biết, chỉ là lúc đấy sawamura chỉ nghĩ đến bóng chày nên đã làm như không thấy tâm ý của Wakana, về sau cô ấy cũng đã chọn một chàng trai mà sống hạnh phúc, ngày Wakana kết hôn cậu cũng đã đến chúc phúc cho hai người. Giờ ở đây "Sawamura" lại yêu Wakana, đúng là trêu người.

Nhưng trong nhật ký điều làm cậu bất ngờ hơn cả là ở đây đội bóng chày của trường Akagi xuất hiện một pitcher hoàn toàn mới. Toshiba, một cái tên cậu chưa nghe qua bao giờ ở trong kiếp trước. Có lẽ do cậu ở thế giới này không chơi bóng chày nữa nên một pitcher mới đã thay vào vị trí đó. Không biết người tên Toshiba ấy có được cô Takashima chiêu mộ tới đội bóng Seidou? giờ đây đầu óc của cậu đã loạn cả lên, quá nhiều điểm khác biệt, có những thứ không giống những gì cậu từng biết, những điều thân quen bây giờ trở nên xa lạ.

Sawamura thở dài, thôi không nghĩ tới nữa "Thuyền đến đầu cầu tự thẳng". Nghĩ ngợi thêm cũng chỉ thêm đau đầu. Có lẽ điều duy nhất khiến cậu không bất ngờ là việc cậu là thiên tài trong cờ tướng. Từ khi còn rất nhỏ cậu đã có dấu hiệu biểu hiện, khi nhìn người lớn chơi rất nhanh cậu đã biết cách chơi, không chỉ vậy chưa đầy một tháng cậu đã đánh bại tất cả các ông chú trong xóm. Lên tiểu học cậu còn đi đấu giải, Sawamura toàn thắng trong mọi trận đấu nhưng cậu lại không vui vẻ chút nào. Đến khi lên trung học cậu bắt gặp hình ảnh chơi bóng chày, nhìn mọi người chơi vui vẻ, nghe những tiếng hò hét khiến cậu phấn khích, lúc đấy đường bóng của pitcher vụt qua tầm mắt cậu, hình ảnh khi đó đã khiến cậu từ bỏ cờ tướng và quyết tâm trở thành một pitcher. Khác với cờ tướng đối với môn bóng chày cậu không có tài năng nổi trội, nhưng Sawamura không bỏ cuộc dễ dàng, cậu đã luyện tập chăm chỉ, tìm ra những kiểu ném bóng và thành thạo nó. Sau cậu đã trở thành một pitcher thông thạo 11 kiểu ném khiến đối thủ nào cũng phải khó chịu.

- Eijun con đã chuẩn bị xong chưa?

Tiếng gọi của mẹ kéo cậu ra khỏi mớ suy nghĩ.

- Dạ, chưa ạ.

- Con nên sắp xếp đồ nhanh đi, 9h sẽ có chuyến tàu nếu đi muộn hơn lúc đến Tokyo sẽ tối mất. Dù bây giờ con không muốn đi nữa cũng phải đi, hồ sơ con đã nộp đầy đủ lên trường Seidou rồi, giờ không thể rút lại được.

Sawamura cũng biết điều đó, lúc nãy vì quá xúc động khi được quay về nên cậu lỡ nói những điều không thực tế. Mẹ thấy cậu im lặng như vậy còn tưởng cậu vẫn băn khoăn bèn nói.

- Đến đấy con cứ học thử một học kỳ trước, thấy ổn thì tiếp tục ở lại Seidou, nếu một học kỳ sau con vẫn còn muốn quay về đây học thì mẹ sẽ lên xin chuyển trường cho con.

- Vâng, con hiểu rồi ạ.

Nghe vậy mẹ Sawamura mới đi xuống lầu làm việc. Còn cậu ở trên đây bắt đầu thu dọn hành lý, Sawamura chỉ định mang theo một cái vali nhỏ đủ để đựng mấy bộ quần áo thôi bởi sách vở và đồ dùng học tập sẽ được nhà trường chuẩn bị cho.

Nói thật thì cậu cũng rất muốn gặp lại thành viên đội bóng chày Seidou. Dù rằng sẽ không chơi bóng chày nữa nhưng cậu vẫn muốn thấy mọi người chơi, muốn được thấy khoảnh khắc tỏa sáng trên sân của họ, muốn thấy họ đặt trên đến Koshien. Nhưng cậu cũng lo sợ khi xem họ chơi bóng chày cậu sẽ không thể nào đứng ngoài sân được nữa, Sawamura biết rằng dù miệng cậu luôn nói từ bỏ nhưng trong thâm tậm cậu vẫn khao khát đặt chân lên ụ ném bóng và muốn một lần nữa được Miyuki bắt bóng cho cậu

Sawamura cảm thấy mình thật tham lam, ông trời đã cho cậu được gặp lại gia đình nhưng cậu vẫn chưa thấy đủ mà vẫn muốn chơi bóng chày một lần nữa. Đặt tay lên mắt, cậu che đi đôi mắt đã ngấn đầy nước mắt của mình.

Một lúc sau, cậu đã dần hồi phục lại được tâm trạng, nhìn lại đồng hồ thấy không còn nhiều thời gian nữa đành xách vali đi xuống.

- Con đây rồi, mẹ đang định lên gọi con ra ga tàu đây.

- Nếu xuống rồi thì chúng ta đi thôi, ông với bố mẹ sẽ đưa con đi đến ga tàu.

- Vâng ạ.

Ngoài trời ánh nắng rực rỡ, hoa anh đào hiện đã nở rộ, vì nhà cậu không xa ga tàu lắm nên cả nhà quyết định đi bộ đến đó. Một nhà bốn người từ từ đi trên con đường tràn ngập hoa anh đào, tận hưởng những khoảnh khắc khi sắp sửa chia tay. Cậu cảm thán vì mình xuyên vào đúng lúc này, vừa mới gặp lại gia đình mà giờ lại phải đi rồi. Bỗng ông của Sawamura lên tiếng.

- Eijun à, bây giờ con phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, không được...

Thế là một trận lải nhải bắt đầu, hết ông rồi đến mẹ, cả bố cũng chen lời làm Sawamura bất lực, cậu đâu còn là trẻ con nữa đâu. Nhưng cậu cũng thấy thật ấm áp, sự quan tâm của gia đình thật hạnh phúc. Cả gia đình cứ ồn ào như thế cho ga tàu, cậu tạm biệt mọi người bước lên tàu. Lúc này bố cậu lại rơm rớm nước mắt, cậu chưa kịp an ủi đã thấy ông giáng cái tát thần chưởng gia truyền lên mặt bố. Cậu ngơ người, kiếp trước ông cậu đã mất được mấy năm rồi nên cậu đã lâu thấy cái tát gia truyền ấy nữa, ở đây gặp lại ông nhưng không thấy ông ra tay lần nào. Cứ tưởng thế giới khác nên không xảy ra nữa, nhưng không ngờ lại không phải.

- Thằng này đã bảo không được khóc rồi mà, phải để Eijun an tâm lên đường chứ.

- Con xin lỗi, chỉ là con không thể kìm được.

- Đúng đấy, đã bảo anh là phải cười khi con đi rồi, nhưng sao..hức hức.

- Hai đứa này, đã lớn rồi mà lại.

Ông trách mắng con trai và con dâu của mình nhưng ông cũng không hơn hai người họ. Mắt ông cũng đã ướt hết cả rồi. Thấy vậy, cậu tiến lên ôm lấy từng người, rồi cười nói.

- Ông, bố và mẹ không cần lo lắng cho con đâu, được nghỉ lễ con sẽ về thăm mọi người mà.

Nhìn cậu nói vậy mọi người cũng cười theo. Bất chợt ông cậu lên tiếng.

- Eijun à, ta không biết chuyện sáng nay là sao nhưng nếu con đã yêu thích, đam mê nó thì hãy thử đi, không cần ngần ngạo gì cả. Ông và bố mẹ cháu sẽ luôn ở đằng sau ủng hộ. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, nếu bỏ lỡ chuyến tàu này con sẽ phải bỏ lỡ thêm nhiều điều nữa, và chúng ta không muốn mình lại là lý do khiến con từ bỏ nó.

Nghe vậy, cậu ngỡ ngàng, tàu đã bắt đầu chạy và nước mắt cậu cũng bắt đầu rơi.

- Cố gắng lên nhé, con trai của mẹ.

Mẹ cậu hét to theo sau, nhìn những nụ cười của họ khiến cậu tăng thêm sức mạnh. Dường như hạt mầm đã chết trong cậu đã bắt đầu có sức sống sống trở lại, cậu biết nó đã bắt đầu vươn lên rồi,

-----------------------------------------------------------------

* Bóng chày sơ trung sẽ sử dụng bóng mềm, khi lên đến cao trung mới bắt đầu sử dụng bóng cứng.

Thế là cún con của chúng ta sắp đến Seidou rồi, không biết sẽ có gì chờ đón ở phía trước đây, hihi.

Chương này tôi vừa viết vừa cười vì trí tưởng tượng của mình. Rất xin lỗi Wakana vì đã bôi đen chị *chắp tay*.