Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 62: Xuân Về Hoa Nở

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Kiểm Diệc còn nhỏ, anh luôn tự hào về ba mình, nó tựa như niềm tin của anh.

Sau đó, niềm tin sụp đổ.

Lúc đó anh mới mười tuổi.

Trên người anh mang dòng máu của ba mình, cho nên dòng máu ấy trở nên dơ bẩn, đức tin cũng trở thành một sự sỉ nhục.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự sỉ nhục này, là khi anh học lớp 6 tiểu học, bị các bạn cùng lớp khıêυ khí©h chọc tức, sau đó anh mất lý trí đánh người đến nhập viện, lúc ấy anh giống như một người ngoài cuộc, tâm lạnh chết lặng.

Xong việc, phản ứng lại mới cảm thấy hối hận và cả hoảng sợ.

Anh đem tất cả nhưng việc này quy tội lên Kiểm Hải.

Anh cảm thấy bản thân như một con rối, mọi hành động đều bị kiểm soát, những cảm xúc bạo lực của anh đều là đến từ ba anh.

Loại suy nghĩ này vẫn luôn lớn lên cùng với anh, lúc đầu anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, sau đó mới chấp nhận được sự thuật này, đem sự thật này chôn sâu trong lòng, loại bạo lực này vẫn luôn ẩn náu trong giao tiếp của anh với những người khác, vì thế anh thà đối xử với lạnh nhạt mọi người.

Cho đến khi anh thích Nghê Tử, biết một ngày nào đó điều đáng ghê tởm này của anh có khả năng sẽ làm tổn thương cô, nhưng anh vẫn tham luyến nhất thời như cũ, muốn đến gần cô, hơn nữa còn thành công.

Bởi vì thành công, nên càng muốn che giấu, để lộ hơi chút cũng sẽ áp lực gấp bội, sống càng ngày càng u ám.

...

Hôm nay trời mưa, cơn mưa dữ dội, những giọt mưa tí tách rơi trên bề mặt kính của cửa sổ.

Nghê Tử vừa mở rèm cửa ra, liền thấy mặt kính cửa sổ dính đầy giọt nước, hơn nữa nước mưa còn không ngừng ào ào đổ xuống, thuận thế trượt xuống, tạo thành vài dòng nước lăn tăn.

Hai ngày trước trời oi bức đến không chịu nổi, cô đoán trời sẽ mưa sớm thôi, quả nhiên hôm nay trời đổ mưa xuống thật, hơn nữa còn mưa như trút nước.

Bởi vì trời mưa, bên ngoài âm u, cho nên trong nhà cũng âm u, hơn nữa người trên giường còn chưa tỉnh dậy.

Mưa như đập vỡ cửa sổ cũng không thể đánh thức anh, xem ra trong khoảng thời gian này anh thật sự làm việc mệt đến kiệt sức luôn rồi.

Ngày mốt là ngày Quốc khánh, bệnh viện cho nghỉ 3 ngày, tất nhiên không phải nhân viên y tế nào cũng được nghỉ, những người thuộc cấp lãnh đạo, sẽ suy xét đến tính chất vất vả và công lao của từng người mà cho nghỉ.

Nhưng Nghê Tử cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì bản thân lại có thể hưởng được đãi ngộ này, hơn nữa là ngày Quốc khánh nên ngày nghỉ lễ sẽ được duyệt trước hai ngày, nghe nói là bọn họ sợ chen chúc với những người khác lúc họ về nhà.

Cô tò mò Kiểm Diệc đã nói cái gì với chủ nhiệm Lý, cô ở chỗ sư phụ cũng chưa bao giờ được hưởng đặc ân như vậy.

Nếu cô dám xin nghỉ, cô sẽ chỉ nhận được một bài học "Không tiến lên", cộng thêm một đôi mắt trợn ngược lên trời.

Nghê Tử đi tới tủ đầu giường cầm lấy điện thoại di động kiểm tra thời gian, rón ra rón rén đi tới, tay vừa mới chạm vào điện thoại di động, mu bàn tay bỗng nhiên bị một cái tay khác bao phủ lên, lạnh lạnh, nắm lấy cổ tay của cô.

"Anh tỉnh rồi à?" Cô nhìn sang, mắt anh vẫn còn nhắm nghiền lại, nửa khuôn mặt giấu trong chăn bông.

Anh cứ như vậy nắm cổ tay cô, lẳng lặng đợi nửa ngày, Nghê Tử cảm giác sức lực lòng bàn tay anh lỏng ra, hình như lại ngủ thϊếp đi lần nữa, cô vừa mới cử động, anh lại vô thức nắm chặt lại lần nữa, chống tay trên giường ngẩng đầu nhìn cô một cách mờ mịt.

Nghê Tử nhìn anh ngủ đến mơ mơ màng màng, có chút buồn cười "Rốt cuộc anh đã tỉnh chưa?"

Kiểm Diệc nằm sấp xuống, nhìn cô nói: "Anh vừa có một giấc mơ."

"Mơ thấy gì vậy?" Nghê Tử ngồi xuống hỏi.

"Mơ thấy em cãi nhau với anh." Anh không khỏi nhíu mày, những cảnh tượng trong mơ sau khi nghĩ lại liền cảm thấy thật kinh khủng.

Nghê Tử quan sát anh một hồi, sau đó cười hỏi: "Vậy vì sao lại cãi nhau?"

Kiểm Diệc vẫn còn nhăn mày lại, hơn nữa càng nhíu chặt hơn, rồi lắc đầu "Không biết, chỉ thấy em tức giận, sau đó giận dỗi bỏ đi, anh đuổi theo ở phía sau, nhưng làm thế nào cũng không chạy nhanh được."

Nghê Tử cảm thấy cùng thân chịu, nói: "Trước kia em cũng từng mơ thấy tình huống như vậy, mặt sau có người đuổi gϊếŧ ta, ta đang chạy trốn, nhưng là như thế nào chạy cũng chạy không mau."

Đương nhiên, có vẻ như người phía sau sẽ vĩnh viễn không đuổi kịp được, nhưng loại cảm giác sợ hãi vì sắp bị bắt lại này thật là đáng giận đến cực điểm!

Cô cũng mơ thấy bản thân mình có thể chạy nhanh, hai chân xoải bước xông thẳng vào trời cao.

Kiểm Diệc có chút không nói nên lời, ngồi dậy thở dài, ôm lấy cô, mặt chôn ở cổ cô, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Người truy đuổi em có khả năng là anh."

Nghê Tử: "... "

"Đời này người truy đuổi em không bỏ cũng chỉ có anh, cho nên ——" Anh dừng lại một chút, nói đùa: "Lần sau nếu mơ thấy tình huống như vậy, em phải chấp nhận số phận đó đi."

"Em thấy một con thiên mã, nó đi đang bay trên trời." Nói xong còn cười một cái, đẩy anh ra muốn đứng dậy, bị anh ôm eo kéo lên giường "Này, anh ——"

Sáng sớm thức dậy, Kiểm Diệc không định làm gì cô, liền ôm cô nằm ở trên giường một lúc lâu mới cho cô dậy.

...

Kiểm Diệc đã đặt vé máy bay, thời gian bay là hơn năm giờ chiều, hiện tại mới 9 giờ sáng, không vội đi, Nghê Tử đi xuống lầu mua chút đồ, tiện thể mua đồ ăn sáng luôn.

Mưa bên ngoài không ngừng rơi, nhưng một trận mưa lớn đã rửa sạch tàng ô bẩn thỉu, cho những chiếc lá phơi mình dưới nắng mấy ngày liền dễ chịu một lần.

Nghê Tử cầm ô đi ra, đi qua con hẻm giữa hai tòa nhà phía trước, đang định quẹo vào thì bỗng nhiên dừng lại, mắt nhìn bóng người đang giấu mình mưa bụi, tay cầm ô che màu nâu sẫm, cảm thấy có chút quen mắt.

Cô đến gần vài bước mới mới nhận ra được người đó " Chú Kiểm?"

Kiểm Hải nhìn sang, khi nhìn thấy Nghê Tử thì chợt bật cười "Ơ, đã lâu không gặp."

"... "

Nghê Tử đưa người đến một quán cà phê gần đó để trú mưa và gọi hai ly cà phê

Ngày mưa nên không có nhiều người đi lại, bên trong quán cà phê trông rất yên tĩnh.

Nghê Tử rót nửa ly sữa, khuấy đều, mùi cà phê và sữa lập tức thoang thoảng bay ra.

Kiểm Hải cũng rót sữa theo, rót hết xuống, vừa khuấy vừa uống một hớp, mày trực tiếp nhăn lại, bỏ thêm đường vào.

Nghê Tử cười hỏi: "Chú Kiểm, sao chú lại ở đây?"

Kiểm Hải cưới "Hắc hắc" hai cái, nói: "Chú nghe nói Kiểm Diệc sống ở đây, vì vậy chú liền tới đây đi dạo."

Nghê Tử kinh ngạc nói: "Chú đặc biệt từ nhà đến đây? Chú đến khi nào vậy?"

Kiểm Hải nhẹ nhàng nói "Chú mới đến hôm qua, chú đã nhiều năm không gặp nó rồi, nên vì vậy chú lập tức ngồi máy bay bay đến đây, này không phải là gần ngày Quốc Khánh sao? Chú không nghĩ bệnh viện của hai đứa sẽ nghỉ lễ."

"Nhưng..."

Nhưng hôm nay bọn cháu sẽ bay về.

Lời này Nghê Tử không biết phải nói ra như thế nào, ông đã đặc biệt bay tới đây, không biết liệu Kiểm Diệc có muốn gặp ông hay không.

"Thực ra chú cũng không muốn gặp mặt thằng bé, chỉ đến đây xem nơi nó sống thôi." Kiểm Hải nhấp một ngụm cà phê, nhưng đầu lưỡi vẫn đắng tê như cũ "Đúng rồi, hiện tại chú tạm thời sống ở chỗ tiểu tử Mục Dương."

"Cháu cũng nghĩ như vậy, Kiểm Diệc sống ở đây cũng là do cậu ta nói cho chú biết, đúng không?" Nghê Tử có cảm giác tội lỗi khi lén lút nói chuyện với người này sau lưng Kiểm Diệc, cho dù người này không phạm phải tội ác tày trời gì.

Mấy năm nay khi cô về nhà, cũng đã tiếp xúc với Kiểm Hải một vài lần, thỉnh thoảng sẽ cùng Hà Mục Dương đến gặp ông, sau nhiều lần trò chuyện dần trở nên quen thuộc.

Chú Kiểm là quân nhân xuất ngũ, chú rất dễ mến, tính tình ngay thẳng, đôi khi hơi nóng nảy nhưng rất biết kiềm chế, trước kia hay uống rượu hút thuốc, nhưng giờ ông đã bỏ rồi.

Nghê Tử cùng Kiểm Hải đại khái nói về tình hình hiện tại của Kiểm Diệc,nhân tiện cũng nói chuyện hôm nay bọn họ sẽ quay ra.

Kiểm Hải xoa xoa lòng bàn tay bên dưới, khi tay ngứa ngáy muốn hút thuốc ông sẽ xoa xoa lòng bàn tay để dời lực chú ý đi "Về nhà là tốt, chính thức gặp mặt cha mẹ hai bên, sớm giải quyết ổn thỏa mọi chuyện."

Nghê Tử nhìn có chút không thoải mái, lại ngồi một hồi, rồi đưa người lên xe, sau đó đi về.

Nhà của Kiểm Diệc có hai phòng, anh dùng một phòng làm phòng làm việc, anh dự định đợi bản thân và Nghê Tử chính thức ổn định rồi mới chuyển đi.

Sau khi Nghê Tử trở về, không thấy anh ở trong phòng khách, vì thế liền đi vào phòng làm việc, anh đứng bên giá sách lật xem tài liệu.

Kiểm Diệc quay đầu lại, thấy hai tay cô liền trống trơn, hỏi: "Em mua đồ gì mà đi lâu vậy?"

Nghê Tử sửng sốt, cô đi xuống một chuyến, chưa mua cái gì đã đi lên...

Quên đi, cũng gần mười giờ, hai giờ nữa là ăn cơm trưa rồi.

Cô ở cửa phòng làm việc do dự một hồi, chậm rãi đi qua, dựa lưng vào giá sách nhìn anh.

Kiểm Diệc thấy cô dường như có chuyện muốn nói, vì thế liền đóng tài liệu lại "Em muốn nói gì?"

Nghê Tử nhìn anh một lúc, hỏi: "Anh còn hận chú ấy không?"

Kiểm Diệc nhất thời nghe không hiểu "Chú ấy?"

Cô nói: "Ba anh."

Kiểm Diệc bất giác nhíu mày, trầm ngâm nhìn cô một lúc rồi nhét tài liệu trong tay vào giá sách "Sao đột nhiên lại nói đến ông ta?"

Về chuyện của ba Kiểm Diệc, Nghê Tử trước nay không nghe thấy một lời nào từ miệng Kiểm Diệc, anh vẫn luôn né tránh.

Nghê Tử nói: "Anh cái gì cũng không nói cho em biết, rất nhiều chuyện về anh, em đều biết từ chỗ người khác."

Trong lòng Kiểm Diệc cảm thấy có chút luống cuống "Những việc này không tốt, em không nên biết."

"Tại sao em không thể biết?"

"Loại chuyện này không tốt, không đáng để em biết."

Nghê Tử trầm mặc một lát, nói: "Anh vẫn như vậy, nếu anh đã nói như vậy, cả người anh đều không tốt, vậy anh đừng ở bên em."

"... "

Ngón tay đang đặt trên giá sách của Kiểm Diệc bỗng nhiên dùng lực, ngón tay oằn mình trên tấm gỗ cho đến khi trở nên trắng bệch, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích nhìn cô.

Nghê Tử nói xong lập tức hối hận, ý thức được chính mình nhất thời nói không lựa lời.

Anh căng môi thành một đường thẳng, trầm mặt im lặng hồi lâu.

Nghê Tử nghĩ mấy lời nói mê sảng này của mình đã chọc giận anh, khẩn trương đến mức đưa tay ôm eo anh "Xin lỗi, em thật sự không nghĩ như vậy, em chỉ nói bậy thôi, nếu anh khó chịu..."

Trông Kiểm Diệc không có vẻ gì là tức giận, mà là có chút chịu đả kích.

Nghê Tử nghiêng người ôm lấy eo anh, cực lực trấn an anh "Em nói bậy, em thật sự chưa từng nghĩ tới cái này."

Lúc này anh mới nhớ tới việc ôm lại cô, đồng thời rút tay từ giá sách ra sờ gáy cô.

Một cơn lạnh lẽo phủ lên sau gáy, cô rùng mình một cái, đôi tay theo bản năng ôm chặt lấy anh.

Đột nhiên Nghê Tử bị đẩy về phía giá sách, cô hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng gì thì hai tay đã bị anh bắt chéo ra sau eo, cằm bị anh nâng lên và hôn lấy, đưa đầu lưỡi thâm nhập vào miệng cô, du tẩu giữa môi và răng cô, gắt gao dây dưa không bỏ.

Nghê Tử giãy giụa theo bản năng, càng giãy giụa thoat ra thì lực đạo khóa tay cô càng mạnh, một tay khác sờ lên eo cô, chậm rãi tiến vào trong vạt áo...

Kiểm Diệc dường như đang sợ hãi, cần phải phát tiết, miệng không biết nặng nhẹ, không cẩn thận làm khóe miệng cô chảy máu, đến khi nếm được mùi máu tươi anh mới phát hiện ra bản thân lỗ mãng.

Anh chạm vào khóe miệng cô, nói: "Anh xin lỗi."

Nghê Tử trong lòng mang theo tức giận "Buông ra."

Kiểm Diệc buông tay cô ra, ôm lấy eo cô rồi bế cô lên, cánh tay đỡ chân cô lên ôm lấy eo mình, thấp giọng nói: "Nào, ôm lấy anh."

Nghê Tử không tình nguyện vòng tay qua cổ anh, chân cũng gác lên, hai chân gác lên eo anh rồi bị anh ôm trở về phòng.

Nửa đường cô nhắc nhở anh "Hai giờ chiều chúng ta phải đi."

Anh nói: "Còn sớm."

Anh chỉ cảm thấy trên người mình có thứ gì đó quá bất kham, không đáng để cô đi tìm hiểu, anh đã đi ngược lại với quá khứ u ám, để cho cô biết chỉ khiến cô chìm vào bóng tối u ám, cô thích hợp với ánh mặt trời hơn.

Anh biết bản thân có chút cố chấp, thậm chí có chút đáng giận, vì anh biết đây chỉ là sự trốn tránh, như vẫn khư khư cố chấp như cũ.

Kiểm Diệc nằm nghiêng người nhìn cô, lòng bàn tay khẽ vuốt ve qua lại đôi vai trần của cô, lòng bàn tay mang đầy cảm xúc mềm mại, anh lại kéo cô vào trong lòng ngực, làm cô tỉnh giấc.

"Mấy giờ rồi?" Nghê Tử ngủ đến nỗi không mở mắt ra được.

"Chưa đến 12 giờ." Kiểm Diệc nói.

"Nhớ hai giờ phải đi..." Cô mơ mơ màng màng, lại có dấu hiệu ngủ thϊếp đi lần nữa.

Anh xích ra một ít chỗ, nhìn cô nói: "Lần này trở về, gặp mẹ anh có nghĩa là em đồng ý gả cho anh."

Nghê Tử không nghe rõ anh đang nói gì, chỉ cảm thấy giọng nói bên tai mềm mại dễ nghe, quen thuộc đi vào làm ở trong tim cô, toàn thân ấm áp, vì thế vô thức gật đầu đồng ý: "Ừm..."

...

*Tác giả có lời muốn nói: Quả thực sắp kết thúc, không có gì có thể ngăn cản bọn họ đến với nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »