Chương 50: Thanh Niên Tài Tuấn

Ngày hôm sau trực ca đêm, Nghê Tử tiếp tục làm việc với quầng thâm dưới mắt, giao ca, kiểm tra phòng, kê lời dặn của bác sĩ, thay băng...

Lúc kiểm tra phòng bị chị Lý lôi kéo hàn huyên một lúc, trì hoãn một chút thời gian.

Chị Lý là người thẳng thắn, trực tiếp mở miệng hỏi: "Bác sĩ Nghê năm nay bao nhiêu tuổi."

Nghê Tử cầm bệnh án, nội tâm thầm thở dài, ngoài miệng cười nói: "27."

"Bác sĩ mỗi ngày đều bận rộn như vậy, có thời gian tìm đối tượng không?" Chị Lý như là thuận miệng hỏi, nhưng ánh mắt lộ ra ánh sáng, đôi mắt nhìn chằm chằm Nghê Tử.

"... "

Trong lòng Nghê Tử nói, chị Lý, xin hãy để cháu đích tôn, cháu ngoại trai và anh em họ hàng bà con xa của chị được nghỉ ngơi đi, em còn muốn liều mạng hai năm để thăng chức đây, không có thời gian yêu đương...

Không đợi cô nói chuyện, chị Lý lại nói "Bác sĩ Nghê, chị rất thích em, vừa hiền lành lại còn hài hước, lớn lên còn xinh đẹp nữa, chị kể cho em nghe, chị có một người cháu đích tôn, làm kiến trúc, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm bận rộn giống như em, căn bản không thấy được bóng người..."

Hai người bận rộn đến không thấy bóng thì yêu đương như thế nào?

Cách không khí đưa tình sao?

Hay là cách màn hình nói Phong Nguyệt*?

*Nói chuyện yêu đương.

Nghê Tử cẩn thận lắng nghe, mỉm cười gật đầu, trầm tư.

"Em xem thằng bé mỗi ngày đều bận rộn như vậy, lớn lên đẹp trai thì có ích lợi gì chứ? Làm sao có thời gian tìm đối tượng được? Chị vô cùng nhọc lòng với thằng bé" Chị Lý lo lắng sốt ruột một phen, rồi bỗng nhiên nói: "Bác sĩ Nghê, chị cảm thấy em là một người tốt..."

"Nếu không em giới thiệu cho chị một người?" Nghê Tử nói: "Cũng rất tốt."

Lời nói của chị Lý vừa mới nhảy đến cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại, cổ họng như vướng phải xương cá, nhất thời không biết nên mở miệng tiếp tục như thế nào...

Thực tập sinh phía sau Nghê Tử phụt một tiếng, che miệng cười trộm.

Chị Lý nhìn thực tập sinh nói: "Ra chỗ khác!!" Sau đó dứt khoát nói thẳng: "Chị cảm thấy em khá tốt, không cần tìm người khác đâu, trùng hợp là cháu đích tôn nhà chị cũng thích nuôi mèo, bảo đảm không bỏ nhà ra đi."

Nghê Tử cười có chút không nói nên lời "Chị Lý, cảm ơn ý tốt của chị, nhưng em không có thời gian nuôi mèo."

Chị Lý nhất thời không hiểu, khó hiểu nhìn cô.

Thực tập sinh xen mồm nói: "Chị Lý, cháu đích tôn của chị bận rộn như vậy, bác sĩ Nghê của chúng tôi cũng bận, hai người họ đều bận thì yêu đương như thế nào."

"Gọi điện thoại" Chị Lý đặc biệt tích cực đưa ra ý kiến: "Không phải thanh niên ngày nay đều thích cầm điện thoại di động sao? Gọi video hay gì đó, mọi người đều bận thì thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm xem phim, tranh thủ thời gian rảnh để có thêm nhiều lãng mạn hơn."

"Bác sĩ Nghê của chúng tôi không có thời gian để gọi điện trò chuyện qua video trong lúc phẫu thuật." Thực tập sinh lẩm nhẩm nói.

"Này, thằng nhóc như cậu sao lại nói như vậy? Nói một câu là muốn khiến tôi tức giận ngất xỉu không kịp đúng không?" Chị Lý vỗ vỗ ngực mình nói: "Tôi là bệnh nhân, nói chuyện với bệnh nhân phải thật cẩn thận..."

"Tôi rất cẩn thận..."

Một câu vô tình liền bắt đầu cãi nhau...

Nghê Tử ôm trán, vừa định mở miệng khuyên nhủ, đột nhiên hai người đang cãi nhau đồng thời im lặng, quay đầu nhìn sang một hướng, cô cũng quay đầu nhìn theo, thấy Kiểm Diệc đang đứng ở đó.

Thực tập sinh kêu lên: "Bác sĩ Kiểm."

Trên cô Kiểm Diệc treo ống nghe, khóe miệng khẽ cười, gật đầu với thực tập sinh, sau đó cười với chị Lý, ánh mắt nhanh chóng lướt qua không trung rơi vào trên người Nghê Tử.

Nghê Tử quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh.

Kiểm Diệc không ở lại lâu, không nhanh không chậm mà đi qua phía sau cô, thực tập sinh phía sau anh đẩy xe hồ sơ bệnh án đi theo sau.

Chuỗi tương tác này diễn ra trong tích tắc nhưng lại khiến người ta cảm thấy được mơ hồ có ý tứ, hơn nữa ái muội.

"Ây, lớn lên thật tuấn tú" Chị Lý nhìn về phía Nghê Tử, bát quái hề hề nói: "Này, bác sĩ Nghê, sao trước đây không thấy bác sĩ Kiểm này vậy? Mới tới hả? Vừa vặn chị có một cháu ngoại gái..."

"Chị có nhiều họ hàng thật..." Thực tập sinh tỏ vẻ cực kỳ cạn lời.

"Ra chỗ khác! Nói cái gì vậy!" Chị Lý quái giận một câu, đảo mắt thấy biểu tình Nghê Tử không đúng, trong lòng nói thầm một lát, mới chợt hiểu ra: "Thì ra là như vậy! Chị nói này, chẳng lẽ bác sĩ Kiểm kia là đối tượng của em?"

Nghê Tử sửng sốt, không ngờ chị Lý sẽ nói... Lời nói vô căn cứ như vậy...

"Không phải, không có... " Cô không dám nhìn vẻ mặt của Kiểm Diệc, đặt bệnh án của chị Lý lên xe, vẻ mặt quẫn bách nói: "Chị nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong xoay người rồi đi, bước chân vội vã.

"Này này này, đây là mắc cỡ sao?" Chị Lý nhìn bóng người ra ngoài cửa, nhìn về phía thực tập sinh.

Thực tập sinh cũng có chút mờ mịt, quay đầu nhìn bác sĩ Kiểm...

Kiểm Diệc khóe miệng ngậm cười, đang cúi xuống cởi vài chiếc cúc trên bộ đồ của bệnh nhân, sau đó đeo ống nghe chuẩn bị chẩn đoán bệnh.

...

Nghê Tử quay lại phòng làm việc, đỡ bàn ổn định tâm thần, cầm lấy cái ly trên bàn lấy một ít nước ấm uống, sau đó ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi cô y tá tới nhắc nhở đến giờ phẫu thuật, cô mới hồi phục lại tinh thần.

Y tá đang gây mê trong phòng phẫu thuật, Nghê Tử tới phòng nghỉ ngồi đợi trước.

Vừa lúc bác sĩ chính ca mổ này cũng ở đây, thấy cô mất hồn mất vía, nói: "Em xem lại trạng thái của mình đi, để sư phụ của em thấy lại mắng em nữa."

Nghê Tử cười gượng, vỗ vỗ mặt điều chỉnh tinh thần lên.

Cô y tá đến thông báo rằng ca mổ đã sẵn sàng.

Bác sĩ chính đã tới phòng phẫu thuật rồi, thở dài nói: "Gây tê tủy sống được 20 phút rồi, gần đây mấy "Tiểu gây tê" của khoa gây mê hồi sức làm không tốt, phải rèn luyện nhiều hơn, để sư phụ các cô biết lại mắng chửi người."

Mấy tiểu gây tê...

Hẳn là nói đến người mới...

Nghê Tử khóe miệng sau lớp khẩu trang cười yếu ớt.

Hôm nay tương đối bận, tối hôm qua Nghê Tử trực ca đêm, một đêm không ngủ, hôm nay lại tiếp tục phẫu thuật, tiếp người nhà bệnh nhân, giữa trưa bận không kịp lo cơm nước, trời còn chưa tối liền có chút ăn không tiêu.

4 giờ chiều, Kiểm Diệc phẫu thuật xong trở về, thấy cô vẫn chưa về, đang cúi xuống pha cà phê.

Anh bước tới, cầm lấy cà phê trong tay cô đặt lên bàn "Em về nghỉ ngơi đi, còn lại để anh làm."

Nghê Tử bận rộn một ngày một đêm, hiện tại phản ứng có chút chậm, không có bị việc anh xuất hiện đột ngột làm giật mình, ngơ ngác nhìn anh một lát, duỗi tay muốn lấy cà phê lại, bàn tay đến một nửa đã bị anh bắt lại.

Cô gạt tay anh ra, lại đi lấy cà phê.

Kiểm Diệc đành phải ôm eo cô, đẩy cô về phía sau vài bước "Em nghe lời..."

"Tôi khát nước!" Nghê Tử nhìu mày, có chút tức giận, mệt một ngày hôm nay tích tụ đều ném lên người anh "Anh quản việc tôi có về hay không làm gì!"

Nghê Tử trừng mắt nhìn anh, cầm lấy cà phê, xoay người trở lại bàn làm việc.

Kiểm Diệc cười sờ sờ mũi, bị mắng nhưng lại có chút vui mừng là sao?

Anh đang do dự không biết có nên tiếp tục làm phiền cô thêm hai câu không, thì cửa văn phòng mở ra.

Bác sĩ Đồng bước vào thở dài "Haizz", "Haizz mệt chết tôi rồi, đôi khi giao tiếp với người nhà bệnh nhân còn khó hơn cả phẫu thuật, người ta mắng, thì mình phải tươi cười chào đón..." Cô nói xong liền nhìn thấy Nghê Tử, nói: "Nghê Tử, em vẫn chưa về à?"

Nghê Tử cười khan một cái, nói: "Em ghi xong lời dặn của bác sĩ mới đi về."

...

Thái độ của Kiểm Diệc, cũng không phải lì lợm la liếʍ, tiếp xúc với Nghê Tử đắn đo đúng mực, thân thiết thích đáng, nên khách sáo thì khách sáo, nên thân thiết thì thân thiết.

Chín năm, không chỉ thay đổi lớn đơn giản như vậy.

Năm đó anh khiến bệnh kia trở nặng, bản thân bảo không biết sống sót như thế nào, thì làm sao có thể kéo cô lại? Cô phong hoa chính mậu [1], con đường sau này còn dài, nói không chừng nửa đường liền gặp được người xứng đôi vừa lứa, cô xứng đáng có một cuộc đời đầy hoa.

[1] Phong hoa chính mậu - 风华正茂: Phong nhã hào hoa ý chỉ tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn.

Trái lại anh lại u ám đầy người, không thể làm bẩn cô.

Mâu thuẫn thay, sống tạm bợ mấy năm nay, anh lại chủ động hợp tác trị liệu, cũng vì trong lòng anh vẫn rất nhớ cô.

Hà Mục Dương thấy anh lại chuẩn bị mở thêm một chai bia, nhanh chóng lấy hết bia lại "Bác sĩ Kiểm, mong cậu nhớ kỹ thân phận hiện tại của mình, đừng uống nữa, nửa đêm có người báo có ca cấp cứu khẩn cấp thì làm sao bây giờ?"

Kiểm Diệc uống liền hai chai cũng không say, nhưng cũng nghe lời thu tay lại, hỏi: "Nhà ở thế nào rồi?"

"Nhanh thôi, hai ngày nữa" Hà Mục Dương vỗ vỗ cánh tay anh, nói: "Sau khi mọi chuyện xong xuôi, tớ mãnh liệt muốn yêu cầu một người bạn gái!!"

"Tớ nhớ lúc trước cậu có một... " Kiểm Diệc dựa vào lưng ghế sô pha, lấy lòng bàn tay che mắt.

"Đừng nói nữa, suốt ngày nghi ngờ cái này nghi ngờ cái kia" Hà Mục Dương bực bội, mở một chai bia "Tớ chính không sợ tà*, nhưng cũng không cần nghi ngờ nhân cách của tớ như vậy! Tớ là người chính trực, đọc sách trước khi thi, hoàn thành bài thi một cách độc lập, tuân thủ pháp luật..."

*Cụm từ đồng nghĩa: Cây ngay không sợ chết đứng, vàng không sợ lửa.

"... "

"Đúng rồi, cuối tuần sau tiểu Từ nói muốn qua đây, chuyện này cậu có biết không?"

"... "

Hà Mục Dương lải nhải, đưa Kiểm Diệc vào giấc ngủ.

...

Ở cửa phòng đối diện của căn hộ nơi Nghê Tử sống, ban đầu người thuê là nam giới, nhưng người thuê nhà đã chuyển đi hai tháng trước, sau đó căn phòng không được sử dụng, bỏ trống được hai tháng rồi.

Căn phòng ở đối diện rộng hơn căn của Nghê Tử rất nhiều, có hai phòng hai sảnh.

Buổi tối Nghê Tử trở về, khi xuống lầu liền thấy có người đang dọn đồ đạc, cũng không quan tâm, có lẽ có người sắp ở trong tòa nhà này...

Khi đi thang máy, cô theo nhân viên của công ty di chuyển lên lầu, sau đó cùng nhau ra khỏi thang máy.

Nghê Tử nhìn hai cái, đi đến trước "Bàn trà" đằng trước, sau đó nhìn thấy chủ nhà đang đứng ở cửa nhà mình, mở cửa phòng đối diện ra.

Cô đi qua hỏi: "Có người muốn vào ở sao ạ?"

Vợ của người chủ nhà nói: "Đúng vậy, ai da, em xem có đúng lúc hay không? Hai tháng trước Triệu tiên sinh ở nhà này mới vừa đi, lập tức đã được người khác thuê, người nọ thuê xong cũng không lập tức dọn vào, tiền thuê đã được thanh toán, đã để trống hai tháng, hôm nay mới dọn vào."

"Có thể lúc đó người ở nơi khác, không thể vào ở ngay, cho nên chuẩn bị phòng trước?" Nghê Tử không cảm thấy có cái gì kỳ quái.

"Không vội mà mua trước hai tháng, hiện tại nơi nơi đều có nhà ở, cũng không phải có mỗi phòng này của chị..." Vợ của chủ nhà nói, bỗng nhiên cảm giác có gì đó không ổn "Nghê tiểu thư, em xem người này có hành vi quái dị, lại ở đối diện nhà em, em phải cẩn thận, có việc gì thì gọi điện thoại cho chị, hoặc là gọi 110..."

"... "

Vợ của chủ nhà nói một hồi, nói đến trong lòng Nghê Tử phát sợ.

Dù gì bây giờ có rất nhiều biếи ŧɦái...

Buổi tối Nghê Tử tắm rửa xong, ngồi trên sô pha đọc sách văn học, bên ngoài không có động tĩnh, an tĩnh đến có chút quỷ dị, ngày thường an tĩnh cô lại không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ cảm giác quỷ dị này lại làm cô nhớ đến những lời vợ chủ nhà nói.

Nghê Tử cầm sách xuống đất, đi tới cửa cẩn thận lắng nghe, nhưng không có nghe thấy gì.

Bỗng nhiên ——

Tiếng mở cửa vang lên.

Nghê Tử sợ tới mức cả người run lên, quyển sách rơi xuống, cô cảm thấy nhiệt độ tay chân nháy mắt bị rút hết toàn bộ.

Sau đó, cửa lại vang lên hai tiếng.

Điểm chết người chính là, cửa này không có mắt mèo.

Nghê Tử nhanh chóng cầm lấy điện thoại trong tay, lại cầm sách lên, mở miệng hỏi: "Ai?"

Lúc này, ngoài cửa không có một tiếng động...

Nghê Tử căng thẳng đến mức cắn ngón tay, lập tức nổi da gà, nhìn chằm chằm vào cửa không dám thở.

Cửa có thanh âm thấp thấp nói: "Là anh."

"... "

Nghê Tử cảm thấy giọng nói này thực là...

Vô cùng thiếu đánh!!

Cô mở cửa một chút, nhìn người ngoài cửa kém chút nữa muốn đem cuốn sách trên tay ném qua "Buổi tối anh phát bệnh à?"

Đường Sở cười hì hì đưa bánh quy trong tay cho cô "Bị dọa thành như vậy sao? Anh vừa mới nướng bánh quy, liền mang qua cho em, nhân lúc còn nóng."

"Không ăn! Thượng hoả [2]!" Nghê Tử vừa nói vừa muốn đóng cửa lại.

[2] Thiên Thượng Hỏa dịch theo Hán Việt có nghĩa là "lửa trên trời". Xét về mặt tích cực: Thiên Thượng Hỏa là nguồn ánh sáng lớn lan tỏa khắp không gian, đem đến sự sống cho vạn vật chốn nhân gian. Xét về mặt tiêu cực: Thiên Thượng Hỏa có thể mang đến sự khô cằn, hủy diệt mọi thứ.

"Đợi chút!!" Đường Sở duỗi chân chặn cửa "Thái độ này của em đối với hàng xóm xứng đáng có một điểm trừ!"

Nghê Tử đẩy cửa muốn đóng lại, nói: "Trừ đi, không cần phải băn khoăn cứ việc trừ đi, sáng mai em còn phải đi làm, nên mau lui ra đi."

Đường Sở đành phải đem bánh quy đưa qua "Cầm bánh quy đi."

Nghê Tử cầm bánh quy, trực tiếp đóng cửa lại.

Đường Sở liều mạng bảo vệ chân dài của mình, vừa quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đứng ở phía sau không xa, sợ tới mức suýt chút nữa ngất xỉu, người đàn ông mặc áo sơ mi xanh quần tây, cánh tay treo áo khoác tây trang.

Hắn vỗ vỗ ngực, sau đó nhìn người đàn ông mở cánh cửa đối diện, vào nhà, bật đèn, đóng cửa.

Ngày hôm sau Nghê Tử đi làm, lúc ra cửa còn cố ý liếc nhìn về phía cửa đối diện, lại thêm lời nói thêu dệt của chủ nhà, cô liền cảm thấy sởn tóc gáy.

Đột nhiên, cánh cửa mở ra.

Nghê Tử gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, cố gắng nhìn xem vị thần tiên từ bên trong đi ra trông như thế nào.

"Nghê Tử?" Đường Sở bỗng nhiên kêu to: "Em làm gì vậy?"

Hóa ra là... Cánh cửa bên cạnh mở...

Đường Sở đi tới, đứng cùng cô "Em đang xem cái gì vậy?"

Nghê Tử chỉ chỉ đối diện "Người ở ngày hôm qua mới chuyển vào..."

"Ồ, anh nhìn thấy rồi" Đường Sở âm trầm nói: "Có chút đáng sợ, mặt đen như Bao Công."

"Mặt đen như Bao Công*?"

*Tượng trưng cho chính nghĩa, nghiêm túc, như sắc mặt đen của Bao Công "hắc kiểm" 黑脸 trong truyền thống dân gian.

Sau đó, cánh cửa lại mở ra.

Lần này, cánh cửa đối diện đã thực sự mở ra.

Nghê Tử bị dọa nhảy dựng, ngay cả Đường Sở cũng bị hoảng sợ, hai người ôm tay run bần bật, nhìn người đàn ông đối diện chậm rãi xuất hiện ở cửa...

"... "

Sau đó Nghê Tử liền sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn người đi ra, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó khóa cửa, xoay người, rời đi, toàn bộ quá trình không rên một tiếng.

"Anh nói không sai mà, mặt đen như Bao Công" Đường Sở nhỏ giọng nói: "Ăn mặc tây trang, thoạt nhìn rất chính nhân quân tử."

"Ừm..." Nghê Tử lơ đễnh đáp, rồi rời đi.

Khi đi đến thang máy, cửa thang máy vẫn còn mở.

Đường Sở hét lên: "Đợi chút đợi chút!" Sau đó thúc giục Nghê Tử nhanh lên.

Nghê Tử bị Đường Sở đẩy vào, suýt nữa đυ.ng phải người bên trong, cô vội vàng nhìn một cái, người đàn ông đó cũng cúi mặt nhìn qua, ánh mắt khẽ lóe lên nhu hòa, câu khoé miệng cười với cô.

Khi Đường Sở quay lại, cô đã đứng sang một bên, cúi đầu không nói gì.

"Ồ? Anh ngày hôm qua mới vừa chuyển đến đúng không?" Đường Sở lúc này mới sắc mặt khá tốt nhìn người nọ, chủ động chào hỏi: "Tôi tên Đường Sở, cô ấy là Nghê Tử, anh tên gì?"

Người nọ đáp: "Kiểm Diệc."

...

*Tác giả có lời muốn nói: Tôi muốn hỏi, kịch bản của Kiểm ca là học được từ vị tổng tài bá đạo nào 800 năm trước hả???

Ha ha ha ha ha ha ha ha ngủ ngon ~