Chương 36: Ý Quân Tử Thế Nào

Sau khi cắm trại trở về vào ngày hôm đó, Nghê Tử vẫn luôn ngốc tại trong nhà hai ngày, không đi đâu cả, thỉnh thoảng đến cửa nhà Văn Vọng, trong phòng của Văn Vọng có rất nhiều sách để đọc, cô ấy ngày thường cũng không thể đi ra ngoài, nên cả ngày chỉ xem phim và đọc sách.

Nghê Tử không phải là người thích đọc sách, bởi vì cô không thể chuyên tâm đọc từng trang một, trừ khi quá nhàm chán, cô mới nghĩ đến việc cầm một cuốn sách đọc cho qua thời gian.

Cuốn sách mà cô tự hào nhất từng đọc là 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, này là do kỳ nghỉ đông và nghỉ hè trước đó quá nhàm chán, nên đã mượn Văn Vọng về đọc.

Khi quá nhàn rỗi, người ta luôn muốn tìm việc gì đó để làm, nếu không sẽ không cảm nhận được giá trị của cuộc sống, cho dù là một giấc ngủ cũng có thể làm dịu lòng người.

Nghê Tử dưới sự điều khiển của thứ tình cảm cao quý "Giá trị sống", đã đọc xong 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》.

Buổi chiều, cô nhàn rỗi không có việc gì làm, lại chạy tới cách vách tìm Văn Vọng.

Mẹ Văn và ba Văn đều không có ở nhà, Văn Vọng đang ngồi xổm dưới tủ bên cạnh TV phân loại một đống sách cũ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cuốn sách trên tay còn chưa bỏ xuống kịp thì cửa đã mở.

Khi thấy Nghê Tử đứng ở cửa, cô ấy ngẩn người ra một hồi, một lúc sau mới cười với cô.

Nghê Tử nói: "Sao vậy? Tưởng em là anh Phó sao?"

Văn Vọng bước sang một bên để cô bước vào "Anh ấy đã đi công tác ngày hôm qua, ngày mai mới trở về."

"Chị đang làm gì vậy?" Nghê Tử bước vào phòng liền thấy mấy cuốn sách nằm rải rác bên cạnh TV "Ủa? Đó không phải là cuốn 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 năm ngoái em mượn chị sao?"

"Việc phân loại những cuốn sách này có chút lộn xộn, em đợi chị một chút." Văn Vọng nhìn qua rồi nhét vài cuốn sách cơ bản xếp trên mặt đất vào tủ sách, sau đó lấy riêng 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 ra "Em có muốn đọc lại không?"

Nghê Tử cầm lấy sách, ngồi trên sô pha mở chính văn, những dòng chữ quen thuộc đập vào mắt.

Hồi 1, yến đào viên hào kiệt tam kết nghĩa, trảm Hoàng Cân anh hùng thủ lập công

Nói thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân [1]...

[1] Chia xa lâu ngày ắt sẽ gặp lại, ở bên nhau lâu ngày rồi cũng sẽ chia xa.

Nghê Tử đọc đến hồi thứ 5 thì không đọc nữa, bởi vì không tập trung được, lúc đọc cũng bị phân tâm, quá nóng nảy, cô đặt sách lên bàn trà mới phát hiện phía trước mình có một chén trà.

Văn Vọng còn ngồi xổm dưới đất để sắp xếp và phân loại sách, trông cô rất gầy, không phải loại gầy vì khung xương nhỏ, mà do bệnh hoạn làm giảm cân, mái tóc dài đến nửa đầu và không quá ngắn, phần đuôi tóc ở vai và cổ.

Nghê Tử cầm lấy cái chén trà đi qua, cũng ngồi xổm xuống đi, đem cái chén đưa cho cô ấy "Đừng làm nữa, nghỉ ngơi một chút đi."

"Cái này chị rót cho em" Văn Vọng cười với cô "Chị thấy hình như em đang có tâm sự, đọc sách cũng không vô."

"Em không có, lúc không có tâm sự cầm sách đọc cũng không vô" Nghê Tử đành phải bưng chén tra lên nhấp một ngụm, nhỏ giọng nói: "Có lẽ hôm nay trời nóng..."

Hôm nay trời đúng là rất nóng, mặt trời chói chang trên cao, đi ra ngoài phơi mình dưới ánh nắng mặt trời mười giây lập tức người liền bốc hỏa.

Trong phòng có quạt điện, thể chất của Văn Vọng không thích hợp dùng điều hòa, may mà trong phòng mát mẻ, quạt cũng đủ.

Nghê Tử ngồi trên sô pha, cầm 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, quạt gió, có chút buồn ngủ.

Bỗng nhiên ——

"Chúng ta cùng chèo thuyền nào // Con thuyền đẩy sóng ra xa..."

Nghê Tử mở mắt ra, đưa tay sờ lên bàn trà xem điện thoại, cả người lập tức hăng hái.

Nói cách khác, đã hai ngày kể từ khi trở về sau chuyến cắm trại...

Đây là lần đầu tiên cô nhận được cuộc gọi từ cậu.

Nghê Tử chậm chạp không nghe điện thoại, Văn Vọng quay đầu nhìn sang, nhắc nhở cô một tiếng cô mới tỉnh táo lại, vội vàng bấm trả lời, ghé sát vào lỗ tai.

"Alo..."

Kiểm Diệc đợi một lúc lâu, đến khi chuông điện thoại vang lên quá lâu, nó tự động cúp máy, truyền đến tín hiệu máy bận.

Cậu nhìn điện thoại, nghĩ ngợi một hồi rồi lại gọi, lần này được nhận rất nhanh, bên kia có tiếng "Alo", cậu có chút không phản ứng kịp.

Bên kia "Alo" lần thứ hai, cậu mới nhàn nhạt đáp lại: "Là tớ."

Nghê Tử nói: "Tớ biết, tớ nghe được."

Kiểm Diệc xoa xoa lông mày, mỉm cười lặng lẽ cúi mặt xuống.

Một lúc lâu sau điện thoại vẫn không có tiếng động, Nghê Tử lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, điện thoại vẫn còn kết nối, rồi đưa lại bên tai một lần nữa.

"Hai ngày nay tương đối bận" Kiểm Diệc ngồi thẳng thân trên, dựa vào lưng ghế, hành lang yên tĩnh, điện thoại cũng yên lặng, cậu nói: "Tiểu Từ nằm viện."

"Em ấy bị sao vậy?" Nghê Tử từ trên sô pha bật dậy.

"Em ấy bị sốt, ngày hôm sau sau khi đi cắm trại về " Kiểm Diệc hướng về phía phòng bệnh gật đầu cảm ơn cô y tá đang bước ra "Phát sốt nhiều lần, cho nên ngày hôm qua đã đưa em ấy tới bệnh viện, hôm nay đã ổn định."

"Cậu đang ở bệnh viện?" Nghê Tử liếc nhìn đồng hồ treo tường "Tớ qua thăm em ấy nhé?"

Nghê Tử cúp máy, cô vội vàng đứng dậy đi ra cửa nói: "Văn Vọng, em có chút việc đi trước." Nói xong cô liền mở cửa đi về, về đến nhà cô liền thay giày, đi ra ngoài.

Từ đây ngồi xe đến bệnh việnmất hơn mười hai phút, cô cũng đặc biệt mua chút trái cây trên đường đi.

Sau khi đến bệnh viện, cô vào thẳng khoa điều trị nội trú, hỏi y tá ở quầy lễ tân, sau đó bước lên cầu thang lên lầu hai, đến khu bệnh viện nơi Kiểm Từ đang nằm.

Toàn bộ tòa nhà của khoa nội trú tương đối yên tĩnh, Nghê Tử cũng không dám chạy, chỉ có thể vội vàng đi qua, vừa tới cửa phòng liền kiểm tra số phòng, vừa định đi vào, Kiểm Diệc từ bên trong vừa vặn đi ra.

Hai người nhìn nhau sửng sốt.

Kiểm Diệc đi ra ngoài, nhìn thấy cô cầm trên tay thứ gì đó, liền nâng cằm hỏi: "Cậu mua gì vậy?"

Nghê Tử đưa cái túi trong tay qua "Thanh long, tiểu Từ không phải rất thích trái này sao?"

Kiểm Diệc nhất thời vô ngữ, Tiểu từ đúng là rất thích, nhưng...

Nghê Tử thấy cậu không có phản ứng nên bỏ tay xuống "... Tớ vào xem em ấy."

"Không cần" Kiểm Diệc giữ chặt cánh tay cô "Em ấy ngủ rồi, Mục Dương đang ở bên trong chăm sóc."

"Tớ tới cũng tới rồi, dù sao cũng phải đi vào nhìn một chút." Nghê Tử cảm thấy buồn cười.

Kiểm Diệc nói: "Chờ lát nữa xem cũng được."

Nghê Tử chú ý tới quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu "Tại sao phải chờ lát nữa?"

"Đi ăn cơm với tớ" Kiểm Diệc thuận thế kéo cánh tay cô đi "Hôm nay tớ chưa ăn một miếng cơm nào."

"Bữa sáng cũng không ăn sao?" Nghê Tử dùng điện thoại xem thời gian, đã ba giờ chiều "Tối qua cậu không ngủ sao?"

Sợ Kiểm Từ nửa đêm lại sốt, nên cả đêm cậu không nhắm mắt được, mẹ Kiểm phải trông coi phòng khám, tối qua đã về, sáng sớm hôm nay lại đến đây để xem thử, ở lại một lúc mới đến phòng khám, giữa trưa lại tới một chuyến, cho đến khi bác sĩ nói tình huống ổn định mới yên tâm.

Sau khi Kiểm Diệc đưa Kiểm Từ đến bệnh viện cũng không đi về, đồ ăn mẹ Kiểm mang tới anh cũng chỉ ăn vài miếng là đã giải quyết xong, lúc này cuối cũng cũng cảm thấy đói bụng.

Gần bệnh viện phụ có một con phố, mở rất nhiều tiệm cơm quán mì.

Kiểm Diệc nhìn trúng một quán mì tương đối sạch sẽ, liền đi vào, sau khi ngồi xuống liền hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

Nghê Tử sờ sờ bụng, quả nhiên có chút đói "Mì Dương Xuân đi."

Kiểm Diệc nói: "Hai bát mì Dương Xuân."

"Bàn số 2 hai bát mì Dương Xuân!" Bà chủ kêu xong lại hỏi: "Có muốn uống gì không?"

Kiểm Diệc nhìn về phía Nghê Tử, Nghê Tử lắc đầu, Kiểm Diệc nói: "Không cần đồ uống, làm phiền mang đồ lên nhanh một chút."

Bà chủ cười nói: "Dì thấy các con hình như là học sinh cấp 3, hai cháu là người yêu hả? Yên tâm đi tư tưởng của dì không quá truyền thống đâu, dì chỉ muốn nói, cô gái, cháu rất có phúc, tiểu tử này không chỉ người lớn lên đẹp trai, tính cách cũng không tồi, ăn gì cũng phải hỏi bạn gái trước..."

Nghê Tử: "... "

Bà chủ có vẻ không muốn rời đi "Hai đứa ở bên nhau, bên phía nhà gái tương đối có tiếng nói đúng không?"

Nghê Tử trong lòng ngực còn ôm thanh long, có chút ngây thơ, có chút xấu hổ, có chút muốn cười, nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào.

Hiếm khi Kiểm Diệc nói chuyện với một người không liên quan gì đến mình "Dì nói đúng."

Nghê Tử liếc hắn cậu một cái, chỗ nào... Đúng rồi...

Bà chủ hận không thể kéo một chiếc ghế ngồi xuống để trao đổi kinh nghiệm sống với họ "Tốt lắm! Con trai yêu thương con gái, thể hiện khí chất của con trai, nhìn ông nhà dì xem, dì nói một ông ấy không dám nói hai."

Nghê Tử nói: "Chú ấy sợ dì vậy sao?"

Bà chủ cười nói: "Nếu thích mới nguyện ý sợ một người, đúng không?"

... Bà chủ nói chuyện quả thật không hề truyền thống.

Nghê Tử chỉ có thể gật đầu đồng ý, nói: "Đúng vậy."

Đúng lúc này, những thực khách khác vào ăn mì, bà chủ lững thững bước đi.

Mì Dương Xuân...

Là một bát mì, nước dùng trong vắt, bên trên là hành lá xắt nhỏ...

Kiểm Diệc trước giờ không hề kén ăn, bát mì trong veo này khi ăn nhìn có vẻ không quá nhạt, nhưng Nghê Tử cảm thấy nó quá nhạt, hơn nữa lúc đầu cô cũng không đói, cho nên ăn hai miếng liền bắt đầu lơ đễnh, nhìn cậu ăn.

Ấn tượng của Nghê Tử về chuyện ăn uống của con trai không đặc biệt tốt, bởi vì ba Nghê lúc ăn cơm thời vô cùng... Thô bạo, không chú ý đến hình tượng.

Mặc dù Kiểm Diệc ăn rằng không phải chậm rãi tao nhã, ưu nhã quý khí, cũng không lỗ mãng, ăn mì lâu như vậy cũng không phát ra tiếng động.

Đối diện không có động tĩnh gì, Kiểm Diệc ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt né tránh của cô.

Cuối cùng, bát mì của cô đã bị Kiểm Diệc ăn sạch.

Nghê Tử cho rằng ăn xong bát mì sẽ quay lại bệnh viện xem Kiểm Từ, nhưng Kiểm Diệc không lo quay lại mà đưa cô đến một công viên gần đó.

Kiểm Diệc nghiêng người về phía cô, nhắm mắt lại, thả lỏng người dựa vào cô.

"Cậu có muốn về nhà ngủ trước không?" Nghê Tử thấy cậu có vẻ mệt mỏi, có thể đi ngủ bất cứ lúc nào.

"Không cần, tớ ngồi một lát." Giọng nói của Kiểm Diệc vừa nhẹ vừa nhạt, mang theo vẻ buồn ngủ.

"... "

Kiểm Diệc càng thả lỏng người, Nghê Tử càng cảm giác khó gánh vác, đưa tay đỡ ghế, thở hắt một hơi.

Thật nặng!!

Đây không phải là giải pháp lâu dài...

Cậu dường như dồn hết sức nặng lên người cô, phần thân trên có chiều hướng đi xuống, Nghê Tử nhanh chóng đưa tay ra đỡ, đánh thức cậu.

Kiểm Diệc mở mắt ra, khuôn mặt cậu ở gần cô, gần như mặt đối mặt, cậu sửng sốt một lúc, đưa tay qua eo ôm lấy cô, vùi mặt vào cổ cô, mặt cậu ở trong cổ cô lại dụi lại cà, tìm được vị trí thoải mái mới dừng lại.

Nghê Tử: "... "

Có lẽ cậu thật sự mệt mỏi, ôm cô không được bao lâu liền ngủ thϊếp đi.

Nghê Tử cảm giác được hô hấp đều đều nhẹ nhàng trên cổ, có chút ngứa, còn có eo cô có chút chua...

Để phù hợp với chiều cao của cậu, cô đẩy mạnh eo mình.

Tay cũng không biết nên đặt ở dâu, chỉ có thể tùy ý đặt hai tay lên vai, đến thở cũng không dám.

Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, đều hướng hai mắt qua nhìn, mặt mũi của cậu được che khuất, nhưng... Cô không cần mặt mũi!!

Ngoài ra, cô còn đau eo, đau cổ, đau lưng và đau mông nữa...

Nghê Tử hiện tại không thể dùng điện thoại xem thời gian, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cảm giác duy nhất của cô chính là thắt lưng sắp gãy.

Khoảng mười lăm phút sau Kiểm Diệc tình dậy, khi ngẩng mặt lên liền thấy đvẻ mặt nhẹ nhõm của cô.

Kiểm Diệc buông cô ra, cố ý hỏi: Mệt không?"

Nghê Tử eo cứng ngắc, không dám hành động thiếu suy nghĩ "Không mệt..."

Ánh mắt Kiểm Diệc chậm rãi quét qua cô từ trên xuống dưới, kiềm chế ý muốn cười.

"Cậu đừng nhìn loạn." Nghê Tử không chịu nổi ánh mắt của cậu, nổi da gà.

"Che kín mít như vậy còn không cho xem?" Kiểm Diệc hừ cười, cực kỳ nhẹ.

Đó không phải là ánh mắt đứng đắn...

Nghê Tử nghĩ như vậy.

Kiểm Diệc liếc nhìn vòng eo của cô, hỏi: "Tớ giúp cậu xoa nhé?"

Nghê Tử đang vỗ eo, kém chút nữa xẹo qua một bên"Không cần, đừng xoa, tớ không sao."

Kiểm Diệc: "... "

...

*Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha ha ha ha không có gì để nói, chỉ có thể mỗi ngày phấn đấu cập nhật sớm hơn!

*Mì Dương Xuân