Chương 29: Ý Quân Tử Thế Nào

Mưa nhỏ hơn một chút, hạt mưa rơi trên mặt ô kêu lộp bộp, như đánh vào đáy lòng, đây là có phải là " Tiếng cao thấp lần chen liền gảy; Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu. [1]" tim loạn như ma không...

[1] Đây là bài thơ Tỳ Bà Hành ( 琵琶行) - Bạch Cư Dị.

Từ thạch đình nhìn ra một con đường lát đá xanh, con đường này dường như có có từ rất lâu, từng viên gạch đá đều có thể nhìn thấy dấu vết xưa cũ của lễ rửa tội năm tháng, giữa những kẻ hở của các viên gạch đá lại là những ngọn cỏ đang hé nụ xanh tươi.

Nghê Tử nhìn chằm chằm vào đống gạch đá dưới chân, nhìn không biết bao lâu thi đột nhiên phản ứng lại, quay người nhìn về phía màn mưa... Kiểm Diệc.

Cô cầm ô chạy tới, giơ cánh tay lên giúp Kiểm Diệc chắn mưa, Nghê Tử nhìn mái tóc ướt đẫm nước mưa của cậu, từ đáy lòng xin lỗi: "Thực xin lỗi..."

Kiểm Diệc cũng không quan tâm lắm, những giọt nước từ đuôi tóc chảy xuống mặt cậu, lạnh sống lưng.

Nghê Tử đứng đối mặt với cậu, vết bầm trên má trái đặc biệt rõ ràng, nhìn liền cảm thấy đau, vì lo lắng cho mặt mũi của cậu, Nghê Tử nhìn lướt qua một cái rồi di dời tầm mắt, hơn nữa còn vô cùng chu đáo đứng về phía bên phải của cậu.

Kiểm Diệc nhìn thấy cánh tay cô giơ lên, nhìn vô cùng khó khăn nên đưa tay ra định lấy ô giúp cô cầm.

Chiếc ô không đủ rộng để vừa với kích thước của hai người, cho nên cậu gần như để lộ toàn bộ phần vai trái của mình ra bên ngoài.

...

Hà Mục Dương nhìn thời gian, đã hơn 20 phút trôi qua.

Kiểm Từ đang xem 《 Shin Cậu Bé Bút Chì》, Hà Mục Dương ngồi xuống ghế sô pha và xem cùng Kiểm Từ, vừa mới ngồi xuống xem TV, vừa lúc chứng kiến

cảnh Cu Shin cởϊ qυầи khoe chim...

Sau đó Cu Shin quay lưng lại, hai cái mông to trên màn hình lắc lư điên cuồng.

Hà Mục Dương giật mình, ngồi dậy nhìn về phía Kiểm Từ.

Kiểm Từ ôm gối dựa vào sô pha, mặt không chút thay đổi, cũng không có phản ứng gì.

Muốn nói Kiểm Từ giống anh trai cô bé ở điểm nào, thì chính là điểm này, gặp chuyện rắc rối gì cũng có thể tương đối bình tĩnh.

Sau khi hai mông của Cu Shin bị mẹ đóng hai dấu bàn tay, Kiểm Từ cuối cùng cười khúc khích, hơn nữa còn nhìn về phía Hà Mục Dương, kêu cậu cười cùng.

Hà Mục Dương vừa định cười theo, cửa mở ra.

Người đầu tiên bước vào là Nghê Tử, tiếp theo là... Kiểm Diệc cả người ướt đẫm.

Hà Mục Dương nhìn người ướt sũng ngoài cửa, nhíu mày, nhất thời không hiểu "Không phải, Nghê Tử đi đón cậu sao? Sao lại ướt như vậy?"

Kiểm Diệc không giải thích gì, đặt nước tương lên bàn rồi vào phòng, cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm.

Hà Mục Dương quay lại nhìn Nghê Tử, đưa ánh mắt dò hỏi nhìn qua.

Nghê Tử không biết giải thích thế nào, chẳng lẽ nói: Kiểm Diệc muốn hôn cô nhưng lại không, cô bị dọa sợ, cầm ô tự mình rời đi, đi được một nửa mới nhớ tới còn có người ở phía sau...

Cánh gà chiên Coca làm được một nửa thì dừng lại, lúc này đã lấy được nước tương, Hà Mục Dương làm xong phần còn lại của món ăn, đổ Coca và từ từ lấy nước, sau đó điều chỉnh chút gia vị, rồi tiếp tục đổ thêm Coca.

Cánh gà chiên Coca vừa nấu xong thì Kiểm Diệc cũng vừa tắm xong, tóc cũng đã được gội sạch và sấy khô.

Kiểm Từ ngửi được mùi thơm, lập tức ném ôm gối xuống chạy vào nhà bếp "Em có thể nếm thử không?"

Hà Mục Dương lấy một cái đĩa ra, nói: "Lại đây, anh lấy cho em một miếng."

Kiểm Từ đi theo Hà Mục Dương ra ngoài.

Sau nửa ngày bận rộn mới có thể hoàn thành món cánh gà chiên Coca, trong nhà bếp còn dư lại loại đồ ăn đã được rửa sạch, thịt cũng đã được cắt ra.

Nghê Tử ngơ ngác nhìn xung quanh, không khỏi giật mình.

Kiểm Diệc đi vào, nhìn lướt qua nhà bếp, nói: "Tôi nấu cơm, cậu đi nghỉ đi."

Cậu mặt một chiếc áp thun màu đen, dưới là quần thể thao adidas 3 sọc, cả người có cảm giác mới lạ khó nói, quần thể thao rộng thùng thình, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi chân dưới chiếc quần thể thao ấy, thon dài rắn chắc.

Có đôi khi cô cũng quên mất cậu cũng là học sinh cấp 3, giống như lúc cậu bước vào, nhìn vào nhà bếp, đôi mắt dừng ở các loại nguyên liệu nấu ăn, vô cùng lão luyện, xem ra cậu rất quen thuộc với mọi thứ trong nhà bếp.

Nghê Tử xoay người đi ra ngoài, trước khi đi có quay đầu lại hỏi "Có cần tớ giúp gì không?"

Kiểm Diệc đang nhìn miếng thịt thái mỏng, nói "Không cần."

Nghê Tử gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Kiểm Từ tay không cầm một miếng cánh gà gặm, sau khi Nghê Tử ngồi xuống, cô bé chỉ vào miếng cánh gà trên đĩa nói: "Chị ơi, chị cũng ăn một miếng đi."

Hà Mục Dương đẩy cái đĩa lên "Lăn lộn lâu như vậy chắc đói đến ngốc rồi nhỉ, cậu ăn một cái đi."

Nghê Tử chống cằm, không có chút thèm ăn "Tớ không thấy đói nữa, chỉ muốn ngủ."

Kiểm Từ đột nhiên ném miếng xương xuống, lấy giẻ lau tay, nhảy khỏi ghế đẩu kéo Nghê Tử đứng dậy "Chị vào phòng em nghỉ ngơi đi, giường của em rất êm và thoải mái, nằm xuống là ngủ được ngay."

Nghê Tử bị kéo đi, bất giác cúi xuống đi theo cô bé vào phòng.

Kiểm Từ chỉ vào chiếc giường đơn của mình, rồi đẩy Nghê Tử ngồi xuống "Chị, chị thử xem có thoải mái không."

Nghê Tử ngồi xuống, vỗ vỗ giường nói: "Rất thoải mái."

"Chị, chị ngủ ở đây đi, đợi anh em chuẩn bị đồ ăn xong em sẽ kêu chị dậy." Kiểm Từ trải chăn bông lên giường "Chị, chị mau nằm xuống đi."

Nghê Tử do dự một chút, cúi người gấp quần tây lên vài cái rồi nằm xuống, kéo chăn bông che lại.

Kiểm Từ ghé vào mép giường nói: "Chị ơi, chị có muốn uống nước không?"

Nghê Tử thở dài "Không cần đâu, chị muốn ngủ, em đi ra ngoài đóng cửa lại giúp chị."

Kiểm Từ gật đầu, đi ra ngoài liền đóng cửa lại.

...

Tốc độ nấu ăn của Kiểm Diệc rất nhanh, không chút vội vã, trong 20 phút đã nấu xong 3 món, đặt lên bàn, cơm được nấu từ sáng và giữ ấm rất lâu.

Kiểm Từ tự mình xới cơm, bưng bát đến, vừa ngồi lên, cầm đũa đột nhiên nói: "Chị Nghê Tử vẫn còn ngủ."

Hà Mục Dương xới cơm, nói: "Kém chút nữa là đói đến choáng váng rồi, lại nấu trễ một tiếng, bữa ăn này nên được tính là bữa tối."

"Anh đi xem." Kiểm Diệc đặt ly nước xuống, hỏi cũng không hỏi, đi thẳng vào phòng Kiểm Từ.

"Khó được ân cần." Hà Mục Dương nhỏ giọng trêu chọc.

...

Cửa phòng đóng lại, Kiểm Diệc xoay nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa.

Trên giường không có người nằm, cậu nhìn chung quanh một vòng cũng không thấy cô đâu, đành phải đi vào, hnhìn sang phía bên kia giường, quả nhiên tìm thấy cô ở đó.

Nghê Tử ngồi dưới đất, ôm chân dựa vào trên giường, ngửa đầu ngủ.

Kiểm Diệc bước nhẹ nhàng, ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt nhìn sườn mặt cô một vòng, sau đó búng tai cô —— Cô lập tức tỉnh. Có lẽ giấc ngủ không sâu, hơn nữa tư thế này khó đi vào giấc ngủ.

Nghê Tử mở mắt ra, ngủ đến mơ màng, không biết đêm nay là năm nào, vô thức quay đầu lại, chợt cảm thấy cổ đau nhói.

Vừa rồi cô ngủ bị vẹo cổ, vẹo cổ lâu quá, nhất thời không quay đầu lại được.

Bỗng nhiên một bàn tay đưa ra, chạm vào cổ cô, dùng ngón tay cái ấn phần vành tai của cô. Hành động không hề báo trước này khiến cô sợ hãi không nhẹ, cô lập tức quay đầu lại, nháy mắt cảm thấy đau nhói.

Tay của Kiểm Diệc vẫn ở trên cổ cô, ấn huyệt cho cô, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc và sững sờ của cô.

Bị cậu ấn cổ trong 10 giây, Nghê Tử chậm rãi nổi da gà, có chút ngứa ngáy, muốn trốn nhưng không thể trốn, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.

Kiểm Diệc giúp cô ấn một hồi mới buông ra "Nếu đói thì ra ngoài ăn, không đói thì ngủ tiếp."

Nghê Tử còn đang đợi cảm giác nổi da gà đi qua, vì thế ngơ ngác gật đầu "Ồ."

Kiểm Dịch quỳ một gối xuống đất ngồi xổm, hỏi: "Ồ, là đói hay là ngủ?"

Nghê Tử chỉ chỉ cửa "Ăn cơm."

Kiểm Diệc quỳ xuống nhìn cô một hồi, mới chậm rãi đứng dậy, xoay người đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, sau đó quay lại, suýt chút nữa đã hất ngã Nghê Tử đang đi phía sau, may mà cô kịp thời dừng lại.

Nghê Tử thở dài ngao ngán, hôm nay lúc nào cũng giật mình vì cái này cái kia, cô thực sự kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, cô cảm thấy mình đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống, mất bình tĩnh suốt nửa ngày này.

Kiểm Diệc nhìn vẻ mặt suy sụp của cô, hỏi: "Sao không ngủ trên giường?"

Nghê Tử chỉ vào quần tây của mình "Vừa nãy ra ngoài nên bị dơ, hơn nữa quần áo còn bị ướt."

"Sao không nói sớm?" Kiểm Diệc khẽ cau mày, đưa tay lên chạm vào trán cô, sau đó ôm lấy cánh tay cô xoay một vòng.

"Thật ra thì..." Nghê Tử bị cậu cưỡng chết xoay người, nói: "Đã làm rồi."

Kiểm Dịch thu tay về, bỏ vào túi quần thể thao, hỏi: "Có thấy không thoải mái chỗ nào không?"

Nghê Tử nghiêm túc lắc đầu.

Vết bầm trên má trái của Kiểm Diệc, đáng lẽ trông rất buồn cười, nhưng thực tế thì không, vẻ mặt lãnh đạm cùng khuôn mặt tuấn tú của cậu bị lôi ra khỏi Tam giới [2], làm cho vết thâm đó trông cũng đức cao vọng trọng, làm cô rất kính nể.

[2] Tam giới bao gồm: Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới.

Nghê Tử nghĩ như vậy.

Nhưng mà...

Khuôn mặt của Nghê Tử, thừa nhận ánh mắt nặng nề của cậu, đại khái khoảng... Sáu bảy tám chín mười giây gì đó?

Cô chớp chớp mắt, với lớp da mặt dày luôn không thể phá hủy, nhìn cậu với một nụ cười xấu xa, trêu ghẹo: "Tớ đẹp không?"

Kiểm Diệc gật đầu, nói: "Khá buồn cười."

Nghê Tử: "... "

Cậu đưa tay phải lên, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào má phải rồi đi ra ngoài.

Nghê Tử sờ má phải, ngón tay cảm nhận được những hoa văn lồi lõm...Vừa rồi cô ngủ má phải đè lên chăn bông...

Nàng dùng ngón tay xoa xoa, từ bỏ thể diện, đi ra ngoài.

Thực ra sau khi quá đói, cô bây giờ không còn cảm giác thèm ăn nữa, tài nấu nướng của Kiểm Diệc rất tốt, đặc biệt là món cà tím xào này, khiến cô có cảm giác thèm ăn, vừa nghĩ cô vừa ăn thêm vài miếng cà tím xào.

Bây giờ đã là bốn giờ chiều, Nghê Tử định đi trở về, liền bị Kiểm Từ ngắt lời.

Kiểm Từ kéo cô vào nhà, nói muốn cho cô nhìn xem chiếc khăn do anh trai đan.

Các đường khâu của chiếc khăn này trông rất đặc biệt. Nghê Tử không biết đan khăn quàng cổ và hông hiểu được ý trung nhân, nhưng đan rất đẹp và cẩn thận, còn có mắt thẩm mỹ hơn cô.

Vị Kiểm ca này, thật tuyệt.

"Cái màu đỏ này là cho chị" Thái độ của Kiểm Tiểu rất nhiệt tình và kiên quyết "Mùa đông chị nhớ đeo nha, em cũng vây."

"Được..."

Nhưng độ dài của chiếc khăn này không đủ, đây rõ ràng là phong cách dành cho trẻ em.

Kiểm Diệc đi qua, cửa không có đóng lại, anh đứng ở cửa gõ, nhắc nhở hai cô gái bên trong đang thảo luận về khăn quàng cổ.

Kiểm Từ cầm chiếc khăn quàng đỏ chạy tới Anh ơi, em đưa chiếc khăn cho chị Nghê Tử được không?"

"Ừ." Kiểm Diệc trong tay cầm ly nước, bước tới chỗ Nghê Tử đưa cho cô "Uống cái này đi."

"Đây là cái gì?" Nghê Tử nhón mũi chân nhìn thoáng qua, vừa lúc cậu đem cái ly đến trước mặt cô "Trà gừng đường đỏ?"

"Em cũng muốn uống!" Kiểm Từ leo lên giường, đưa tay ra với.

"Em không cần uống." Kiểm Diệc nắm lấy tay cô bé, ôm cô bé ngồi xuống.

Nghê Tử ngửi thấy, mùi gừng rất nặng khiến cô không thể chịu được.

Kiểm Từ ngẩng đầu lên, bộ dáng nóng lòng muốn thử, sau đó...

Nghê Tử đưa cái ly tới miệng cô bé nói "Cho em thử."

Kiểm Từ không chút nghĩ ngợi, há miệng uống một ngụm, sau đó vô cùng hưởng thụ mà "A ——" một tiếng: "Uống ngon." Hơn nữa còn chưa đã thèm mà liếʍ liếʍ khóe miệng.

Thật sự ngon vậy sao?

Nghê Tử có điểm nghi hoặc, nhấp một ngụm, sau khi nuốt xuống, trong cổ họng trào ra một cỗ cay cay không nói nên lời "Có nhiều gừng quá không?"

Kiểm Diệc nói: "Không nhiều, vừa phải, uống đi."

Nghê Tử miễn cưỡng uống vài hớp rồi đặt ly xuống bàn, không định uống nữa, kéo Kiểm Từ nói chuyện với cô, lơ đãng ngẩng đầu nhìn Kiểm Diệc một cái, phát hiện cậu vẫn luôn nhìn mình, không chút biểu cảm mà nâng cằm lên, chỉ vào tách trà gừng ra hiệu cho cô uống tiếp.

"... "

Cô đưa tay cầm lấy cái ly, cười gượng nói: "Vậy tớ uống thêm hai ngụm, cảm ơn sự quan tâm của cậu." Sau đó cô chỉ uống hai ngụm, uống xong liền nói: "Ấm áp, lòng tốt của cậu tớ tâm can tì phổi thận đều nhận được."

Kiểm Diệc vẫn mang biểu tình ngũ hồ tứ hải như cũ, nói: "Uống hết đi."

Nghê Tử lúc này không vui "Cái này cay quá..." Giọng điệu yếu đi chút.

Kiểm Diệc: "Không cay không xứng gọi là trà gừng."

Nghê Tử tỏ vẻ vô cùng không vui mà... Ngoan ngoãn uống hết...