Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khói Bếp Ven Hồ

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Xước dùng muôi

đồng múc cháo trong nồi, bởi vì thả cơm cháy nên toả ra một mùi thơm hơi cháy khét. Hắn bưng chén, đi ra ngoài phòng, hình dáng nóc chuồng gà đã bắt đầu hiện ra, cách một khoảng giữa với rào chắn gỗ phía dưới, đứng ở ngoài rào chắn vừa vặn có thể thấy tình hình bên trong.

Mai Sóc

đứng ở bên ngoài, cười nói với hắn, “Bảo chúng nó đi vào thử một chút.”

Nàng nhận lấy chén cháo trong tay hắn, ngửa đầu muốn uống ngay.

”Cẩn thận nóng.” Lâm Xước vội vàng nói.

Nàng ăn mấy miếng, nuốt xuống, “Thơm quá.”

Lúc này Lâm Xước mới quay người lại, huýt còi kêu lên, Mai Sóc đứng sau

lưng hắn, uống từng ngụm cháo, nhìn mấy con gà đi vào vòng tròn mới xây. Ở phía sau, Lâm Xước cùng đi vào theo khiến chuồng gà không tính là lớn có vẻ hơi chen chúc.

Hắn sờ sờ một con gà trống toàn thân màu

hồng quả quýt, ở trên đầu lại có một nhúm lông màu trắng nhỏ, “Đây là

Tiểu Hoa, nó đẻ trứng nhiều nhất.”

Hắn lại ôm lấy một con gà

trống lông vàng không lớn lắm, chỉ chỉ một con gà trống khác có màu sắc, kích cỡ không xê xích bao nhiêu trên đất, “Đây là Đại Tiểu Mao. Bọn nó

đều do Đại Bạch đẻ trứng rồi ấp ra, đáng tiếc Đại Bạch đã không còn ở

đây.”

”Còn có con này,“ Hắn để con gà trống kia xuống, vỗ vỗ con

gà mái duy nhất có hình thể lớn nhất trong đó, “Ta gọi nó là Tiểu Hắc.”

Hắn cứ thế nói xong, đột nhiên nhớ tới không biết nàng có hứng thú nghe

hắn tán gẫu những chuyện vặt vãnh này hay không, quay người lại, nàng

đang bưng chén đứng ở bên ngoài, nhìn hắn, “Còn gì nữa không?”

Hắn ngồi xổm ở bên trong, nghiêng thân thể, đầu quay sang nàng, theo hướng

một con gà trống lông trắng nhỏ nhất bên trong, “Tiểu Bạch.”

Mai Sóc nhìn bộ dáng của hắn, tiếng nói vang lên chứa ý cười, “Tiểu Quai.” Hắn lắc đầu nói, “Không phải gọi là Tiểu Quai.”

”Ta đang gọi ngươi.”

Hắn ngẩn ra, không thể nén lại bắt đầu đỏ mặt, chút có chút không vuốt lưng con gà trống lông trắng kia, không dám nhìn nàng.

”Chính ngươi đã ăn chưa?”

Hắn lắc đầu, “Ra đi, trở về ăn điểm tâm, một lát ta còn phải đi ra ngoài một chuyến.”

Mặc dù rất muốn hỏi nàng phải đi đâu, Lâm Xước vẫn chịu đựng không mở

miệng, thật sự nàng đối với hắn tốt lắm, sao hắn còn có thể không biết

đủ mà đi quản chuyện của nàng?

Thật ra thì sâu trong lòng chưa

từng gạt bỏ sợ hãi và khϊếp đảm, chỉ là tạm thời bị che giấu, chỉ cần

một góc nhỏ bị nhấc lên thì cũng tuôn về tràn đầy trời đất.

***

Mai Sóc đi ở trên đường bên hồ, trong tay ôm hai cái áo bông của nàng. Hồi

đó lúc đi tiện tay cầm một chút bạc từ trong nhà, lúc trước đưa cho Lâm

Nguyên cộng thêm mua đồ cho Lâm Xước, bây giờ đã dùng gần hết rồi, còn

phải giữ lại một chút mua sắm đồ tết, nên chỉ lấy quần áo của nàng đi

đổi một chút.

Trước khi đi bảo Lâm Xước chưng hai con cá kia, bây giờ nàng âm thầm ảo não, nên xử lý xong cá lại đưa cho hắn, chẳng phải

là hiện tại lại vẫn để cho hắn tự gϊếŧ cá.

Còn có bạc Vu An thiếu trước đó, có lẽ nên đi đòi lại.

Nàng không yên lòng đi, rất nhanh đã dừng ở bên ngoài hàng rào một gia đình, “Phong đại thúc.” Nàng khoát một tay lên trên hàng rào, cất giọng kêu.

Trong thôn không có tiệm may, muốn đi trấn trên lại quá xa, Phong đại thúc

này có tay nghề không thua may vá trấn trên. Mọi người trong thôn có

người nào múôn may quần áo, sửa quần áo, vá đường biên cố định, đều tới

tìm hắn.

Người tới cười ha ha rồi đi mở cửa trên hàng rào ra, dẫn nàng vào nhà, Mai Sóc đưa quần áo cho hắn, “Có thể đổi thành kiểu nam

không?”

”Dĩ nhiên, kích cỡ thế nào?”

”Ngươi từng gặp lão

Nhị nhà Lâm Nguyên chưa? Cỡ của hắn, cổ áo làm cao một chút.” Nàng nhìn

một vòng chung quanh, “Thê chủ của ngươi không có ở đây sao?”

”Đi ra ngoài rồi. Lão Nhị Lâm gia, gọi là Lâm Xước?”

”Ừ.”

Người đàn ông kia giũ mở quần áo ra, đặt ở một bên trên bàn dài, nhanh chóng

bắt đầu cầm cây kéo lên, miệng cũng không nhàn rỗi, “Nói đến Lâm Xước

này, thật ra thì cũng là đứa bé số khổ mà.”

”Cái gì?”

”Ngươi không biết ư? Hồi đó khi cha hắn chết, trong thôn còn ầm ĩ lớn.”

”Chuyện gì đã xảy ra?” Mai Sóc nhíu mày, hắn không nhìn cây kéo lướt qua cắt

xoẹt, tiếp tục nói, “Khắc chết đó, vốn là mệnh khắc mẹ, sau đó thu quan

rồi hạ táng, tìm thầy phong thủy đến xem, thì ra là chuyển đến trên

người cha hắn, cho nên đã đi như thế.”

Hình như Mai Sóc không muốn tiếp tục đề tài này, nhìn động tác của hắn, “Cổ áo dày thêm một chút, đừng lọt gió.”

”Ta biết rồi.”

Sau hơn một canh giờ, nàng cầm hai cái áo bông đổi thành nhỏ,

dieenddafnleequysddoon đưa mười mấy văn tiền cho người đàn ông kia, ra

ngoài đi về phía đường về nhà, trong lòng không hiểu sao có chút bất ổn, nàng bước nhanh hơn.

Đẩy cửa ra, trong nhà yên tĩnh, nàng đi vào phòng bếp, hắn quay người lại giống như là đột nhiên bị kinh sợ, Mai

Sóc thấy trên tay hắn có dấu vết máu dầm dề, sợ đến mức quăng quần áo,

đi lên nắm lấy tay của hắn, “Sao thế, bị thương chỗ nào?”

”Không phải,“ Hắn dùng sức rút tay về, “Là cá.”

Nàng lau tay của hắn, muốn xác định hắn không có bị thương, hiếm khi hắn hết sức không muốn, thân thể cứng đờ, không để cho nàng nắm tay của mình.

Mai Sóc dò phía sau hắn, nắm một bàn tay ra ngoài, cuối cùng thì Lâm Xước không có hơi sức của nàng, “Đừng...Đừng nhìn.”

Tay bị nhấn vào trong chậu nước, rửa đi vết máu, trên bàn tay sạch bóng,

vạch lên ba đường dài rõ ràng, theo cách nói của dân gian xem tướng tay

thì ba đường này, một đường tình, một đường sinh tử, một đường số làm

quan.

Mà ba đường này của hắn khác với người bình thường, từ một

điểm phát ra, tất cả đều vạch đến bên kia bàn tay, giống như chắn đứt cả bàn tay.

Một tay khác cũng bị nắm tới rửa sạch, đường vân giống

nhau, nước mắt của hắn tràn ra, “Đừng...Đừng, ta không phải, không phải

mà.”

***

Trái đoạn khắc mẹ, phải đoạn khắc vợ, mệnh Cực

Hung (cực xấu). Hắn ngã ngồi dưới mặt đất, hai tay ướt nhẹp nắm lại,

mệnh khắc vợ đó, ai còn có thể bằng lòng muốn hắn, hắn ngẩng đầu lên,

giương đôi mắt tràn đầy nước mắt, thân thể Mai Sóc nửa ngồi, không có

biểu cảm gì nhìn hắn.

Còn đau hơn so với nhánh trúc mà mẹ đánh

vào người, còn khổ hơn so với mọi người nhục mạ lúc cha đi, còn lạnh

thấu xương hơn so với giặt quần áo ở trong nước hồ Tây Hà lúc mùa đông,

còn rét thấu xương hơn so với quỳ gối trong tuyết khiến bầm hai đầu gối, loáng thoáng hình như hắn có thể thấy bản thân nằm ở trong đống lá rơi

khi gió lớn thổi qua, trên mặt trắng bệch như tờ giấy đã không còn hô

hấp, đôi tay mở ra rơi ở bên người, dấu vết màu đỏ như máu rõ mồn một

trước mắt, đoạn chưởng, đoạn chưởng, cơn ác mộng đi theo hắn 17 năm, rốt cuộc múôn đẩy hắn vào đường cùng sao?

Bàn tay bị người tách ra,

khăn ấm áp dán sát vào, không biết từ lúc nào nàng đã đứng lên, đổ một

chậu nước ấm, vắt khô một miếng khăn tỉ mỉ lau chùi bàn tay cho hắn.

”Không phải cái gì? Trên đất lạnh như thế, ngươi ngồi làm gì?” Thân thể được

nàng ôm lấy, ôm suốt đến nhà chính, thả lên giường, nhét lò sưởi vào

trong ngực, nàng nhặt lên hai bộ quần áo trên đất, “Một lát ấm lên thì

thử một chút, có vừa người không?”

Vạt áo bị hắn bắt lấy, vang lên tiếng nói khổ sở, “Ngươi, không thấy sao?”

”Thấy cái gì?” Mai Sóc khó hiểu nhìn hắn.

”Bàn tay của ta.”

”Không sao đâu, không bị thương đến.” Nàng nắm tay phải của hắn lên, lại nhìn

một chút, “Chỉ là lạnh giống như khối băng, nên ấm áp chút.”

Nàng quay lại phòng bếp, Lâm Xước nhìn bóng lưng của nàng, chẳng lẽ nàng không biết đoạn chưởng sao? Làm sao có thể không biết?

Nhưng mà trong lòng lại dâng lên mong đợi nho nhỏ, nàng không biết nhỉ, vậy

thì sẽ không để ý mệnh hung (mạng xấu) đoạn chưởng này của hắn.

Mai Sóc trở lại trong phòng bếp rồi nhanh nhẹn gϊếŧ con cá ngân còn dư lại, trong đầu lại đang xoay quanh ý nghĩ khác, rốt cuộc thì nói rõ tốt,

hay là giả bộ ngu làm như không biết mới tốt?

Nàng bỏ hai con cá

đã rửa sạch sẽ vào chén canh lớn rồi vẩy rượu Thiệu Hưng, thả miếng tỏi

gừng lên, ở trong bụng cá mổ ra cũng xoa rượu Thiệu Hưng lên. Đặt chén

canh ở trên bếp lò, nàng rửa sạch tay, đi tới nhà chính, Lâm Xước ôm

chân ngồi ở trên giường, lò sưởi bị đặt ở một bên, ánh mắt nhìn chằm

chằm chuỗi Cửu Liên Hoàn ở đầu giường, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nàng ngồi lên, ôm hắn từ phía sau, một tay nắm Cửu Liên Hoàn qua, “Đã tháo ra sao?”

Hắn lắc đầu, “Vừa nhìn cũng không biết.”

Nàng gác cằm lên trên vai hắn, lắc cái vòng phát ra tiếng giòn giã, “Từ từ đi, dù sao cũng cho ngươi giải trí.”

Tay Lâm Xước nắm lại thật chặt đặt ở trên chăn, cuộc sống như thế, thê chủ

như vậy, sao hắn chịu buông tay được, nếu như nhất định phải gạt nàng,

vậy để cho hắn luôn giấu diếm thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »