Chương 7

Lúc này màn đêm tới

càng ngày càng sớm, khi Mai Sóc chạy tới nhà, trời đã mờ tối, nàng vừa

đến nhà, đã thấy Lâm Xước đứng ở cửa, bộ dạng làm việc gì sai, hai tay

vặn vẹo qua lại trong tay áo.

”Ngươi...” Lời còn chưa hỏi ra miệng, nàng lé mắt nhìn sau lưng hắn có mấy con gà mái gà trống có lớn có nhỏ đi dạo qua lại.

Đầu hắn sắp cúi xuống ngực, giọng nói lóng ngóng, “Mẹ đi rồi, bọn nó không

có ai nuôi, ngày lạnh như thế, bọn nó sẽ chết rét mất, ta...ta...”

Thật ra thì hắn do dự rất lâu, nàng mua mình chính là bị mẹ ép, bây giờ

lại còn dám mặt dày mày dạn bảo nàng kèm theo chứa chấp gia cầm mà mình

nuôi. Nhưng thật sự là hắn không có cách nào trơ mắt nhìn bọn nó chết

đói, chết rét.

”Đi vào.” Mai Sóc đi vào phòng, hắn đi theo phía

sau nàng, nhìn những con gà kia, trong lòng lành lạnh, quả nhiên là nàng sẽ không đồng ý.

Mai Sóc buông đồ đạc trong tay, mở ra cửa thông với sân nhỏ, quay đầu nói với hắn, “Tới đây.”

Hắn đi lên trước, nàng chọn mấy tấm ván gỗ dài, bảo hắn cầm giúp một tấm,

bản thân nhấc lên mấy tấm, “Trước dựng một cái ổ tạm thời qua một đêm,

ngày mai ta sẽ làm một cái như bình thường.”

Hắn đột nhiên ngẩng

đầu, trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn nàng, Mai Sóc cười khẽ cúi người,“Tiểu Xước, có vẻ đây là lần đầu tiên ngươi biết trừng ta.”

Hắn hốt hoảng cúi đầu, “Không có, ta không có.”

Một tay của nàng đã cầm những tấm ván gỗ kia, một tay kia kéo tay của hắn,“Lại đây” Bắt lấy tay lạnh buốt, nàng cầm thật chặt, mảnh băng vụn quả

nhiên chính là mảnh băng vụn.

Nhà của Mai Sóc là xếp cuối cùng

trong một loạt nhà này, bên cạnh chính là mặt hồ uốn lượn, ở giữa có một mảnh đất trống lớn, trong ngày Xuân Hè cỏ dại mọc thành bụi, bây giờ

cũng khô vàng ủ rũ nhiều.

Nàng đi tới chỗ dựa vào tường rồi dừng lại, để ván gỗ xuống, nói với Lâm Xước: “Đi lấy mấy viên gạch.”

Lâm Xước theo lời bỏ đi, lúc mọi người xây nhà có để lại rất nhiều viên

gạch ở ven đường, nằm ở trong bụi cây lùm cỏ, hắn lấy một chồng quay lại góc tường, Mai Sóc đã dựng một rào chắn ba mặt nhỏ, nhận gạch trong tay hắn rồi chắn ở bên ngoài chuồng, để tránh cho ván gỗ ngã xuống, “Kêu

chúng nó tới đây.”

Lâm Xước đặt ngón trỏ cong lên vào trong

miệng, huýt sáo, mấy con gia cầm ngoan ngoãn tới đây ngay, không cần bận tâm, thoáng xua một cái thì lần lượt từng con từng con vào trong rào.

Lâm Xước nhìn nàng cũng lắp lên hai cây gỗ rộng rãi ở phía trên, để lại khe hở, “Trước chỉ tạm chắp vá vậy thôi.”

Hắn ngoan ngoãn gật đầu, nàng bằng lòng chứa chấp, hắn đã vô cùng mừng rỡ,

nâng mắt đúng lúc thấy ý cười đầy mặt nàng, “Sao, sao vậy?”

”Tiểu Xước,“ Nàng đứng lên, “Ta phát hiện ngươi thật sự có tài, có lẽ đầu mùa xuân năm sau, ta có thể thử để cho ngươi nuôi hai con chim ưng biển.”

Nàng gãi gãi đầu, “Ngươi biết không? Cho tới bây giờ ta không có cách

nào với mấy thứ súc vật có lông này.”

Nói thật, mỗi lần thấy

người ta đứng ở mũi thuyền, hét một tiếng, ở mép thuyền một con chim ưng biển tõm tõm nhảy xuống hồ, lúc đi lên từng trong cổ to của nó chen

chúc ra từng con từng con cá, thì nàng cực kỳ hâm mộ, đáng tiếc, nàng

thật sự không có tài nghệ để thuần dưỡng chim ưng biển.

Chim ưng

biển, chính xác mà nói phải gọi là chim cốc, chỉ là những người ở đây

đều gọi nó thành chim ưng biển, chim ưng biển bị thuần phục sẽ bị buộc

dây thừng lên xung quanh cổ, khiến chúng nó không có cách nào nuốt chửng cá bị bắt lên, sau khi lên thuyền mọi người chỉ cần phải nặn ra cá nó

bắt được, thuần hoá được chim ưng biển tốt thì một ngày lặn xuống nước

bắt cá đều có thể nhiều hơn so với bất cứ người nào tung lưới bắt được.

”Được.” Lâm Xước vẫn gật đầu, trong giọng nói có vui sướиɠ rõ ràng, có thể làm

cho nàng cảm thấy mình có ích, bây giờ là chuyện vui vẻ nhất đối với

hắn.

”Đi thôi, vào xem ta mua cái gì cho ngươi.” Nàng kéo bả vai

gầy gò của hắn qua, chạm vào quần áo đơn bạc, trong lòng thầm mắng mình

sơ ý, muốn chết, nàng vẫn quên mất chuyện quan trọng nhất, hình như hắn

còn chưa có đủ áo bông khi đông tới.

***

”Đây là cái gì?”

Lâm Xước tò mò nhìn một đống đồ trên bàn. Mai Sóc ngồi ở trước bàn, nhìn hắn trợn tròn mắt, kinh ngạc mở rộng cái miệng nhỏ nhắn, đưa một ngón

tay ra cẩn thận chạm vào lò sưởi tay kia, lò tròn kia lăn qua bên cạnh,

hắn giống như là bị hoảng sợ rút tay trở về ngay.

Tiếng cười có

chút khàn khàn vang lên, Lâm Xước chợt như là nhảy dựng lên chạy tới

phòng bếp, “A, ta quên ngươi còn chưa ăn cơm tối.”

Mai Sóc nhìn

bóng lưng của hắn, nụ cười nhiều hơn, gom đồ trên bàn lại, thấy hắn bưng chén ra ngoài, còn có một tô thuốc. Khẽ thở dài một hơi, cái vị của

thuốc kia thật đúng là không phải khó uống bình thường.

Khác với

buổi trưa, lần này là cơm trắng và hai chén đồ ăn, trên một chén cơm là

một quả trứng trần nước sôi lòng đào, ngay giữa lòng đỏ trứng màu da cam trong mơ hồ hình như còn có trạng thái lỏng ở chính giữa.

”Hôm nay lúc ta mang chúng nó trở lại thì phát hiện Tiểu Hoa đẻ trứng.”

Mai Sóc cầm lấy chén cơm trắng không có trứng kia, “Ừ, ăn đi.”

”Không phải, là cái này.” Hắn cầm lấy cái chén khác đưa cho nàng, Mai Sóc giữ

chén không nhúc nhích, làm sao hắn có thể đổi được đây. Mai Sóc gắp một

đũa lá rau cải, liếʍ liếʍ môi, quả nhiên, dù cho tùy tiện cùng đơn giản

nhất nhưng mà món ăn cũng khác biệt một trời một vực so với nàng, xem ra trước kia bản thân nàng làm cơm, thật sự là... Nàng lắc đầu, thấy Lâm Xước không hề nhúc nhích, “Sao lại không ăn?”

”Cái này, làm cho

ngươi.” Hắn gắp trứng muốn thả vào trong chén nàng, Mai Sóc cũng đưa đũa kẹp lại cái trứng đó, “Ngoan, tự mình ăn đi.”

”Nhưng...”

”Ngươi không nghe lời của ta?”

”Không phải, nhưng...” Trứng trần nước sôi rơi vào trong chén hắn, Lâm Xước

ngước mắt nhìn nàng, nàng nhẹ nhàng nháy mắt, mặt hắn đỏ tới mang tai

cúi đầu, cũng không cải cọ với nàng nữa, há mồm cắn một miếng nhỏ.

Ở giữa chưa có chín kỹ, vị hơi mặn, nhưng mà trong lòng lại như bị vô số

con kiến nhỏ bò qua, hơi ngứa chút, có chút tê, còn có một chút xíu

ngọt.

***

Lâm Xước rửa chén ở trước bếp lò, Mai Sóc ở một

bên nổi lửa nấu nước, thuận tiện đi vào giữa, ngồi ổ ở trong đó một lúc

lâu, Lâm Xước rửa chén xong, cũng không biết nàng đang làm gì.

”Xong rồi.” Nàng đột nhiên lên tiếng nói, đứng lên, trong tay ôm lò sưởi tay

kia, bên trong là than củi đỏ rực, nàng đi tới nhà chính, cầm miếng khăn gấm bao lại, cẩn thận gói kỹ, xác định không có chỗ lộ ở bên ngoài sẽ

nóng đến hắn, mới ngoắc bảo Lâm Xước qua.

Nàng nhét lò sưởi tay

ấm áp vào trong ngực hắn, Lâm Xước kinh ngạc nhận lấy, phát hiện thứ

tròn trịa này lại nóng hầm hập, Mai Sóc xoa xoa đầu của hắn, “Về sau

lạnh thì ôm nó, lửa than tắt thì đi lòng bếp (khoảng giữa bếp) đổi.”

Hắn còn đang kinh ngạc, Mai Sóc lại nói, “Trước nhét vào trong chăn đi,

tránh cho một lát ngươi lên giường lại lạnh.” Hắn nghe lời đi qua cất

xong, lại đi về đứng bên cạnh nàng, nàng duỗi tay ôm hắn qua ngồi ở trên chân mình. Nàng thích loại cảm giác này, cằm có thể đặt ở đỉnh đầu hắn, trong ngực là thân thể mềm mại, mũi ngửi thấy mùi trên người hắn làm

cho người ta an tâm.

Tuy nói là gầy một chút, nhưng mà nàng có

nhiều thời gian để nuôi hắn cho béo. Lâm Xước vẫn không biết mình đã

thành mục tiêu cho kế hoạch chăn heo của nàng, đôi tay giữa eo làm cho

tay chân hắn bủn rủn, cả người không có sức, hắn gần như có thể xác

định, nếu như bây giờ để hắn xuống đất, hắn chắc chắn đứng không vững.

Chỉ là không bao lâu, sự chú ý của hắn đã bị đồ trên bàn hấp dẫn đi, cuốn

sách vẽ hình nhân vật, khung thêu khéo léo đẹp đẽ, các loại bông vải

chỉ thêu mềm mỏng, còn có mấy cái vòng kỳ quái do sợi đồng thau quấn

thành.

Thân thể hắn khẽ lại gần, cầm lên một chuỗi vòng kia, “Đây là cái gì?”

”Cửu Liên Hoàn.”

”Những thứ này à?” Còn dư lại mấy cái vòng có lẽ nhỏ hơn một chút, tạo hình kỳ lạ, một cái giống như hình cái bình trà, bên trong cũng xoắn ốc vòng

quanh vài vòng, có ba cái vòng lớn l*иg vào phía trên, còn có một cái là hình dạng quạt, cũng na ná như nhau.

”Vòng thật khéo léo.” Nàng cầm một cái vòng quanh ở đầu ngón tay, “Lúc chơi đùa thì phải tháo vòng ra.”

”Cái này có thể tháo ra không?”

”Dĩ nhiên, ngươi có thể từ từ gỡ.” Nàng lại lấy qua mấy cuốn sách, “Còn có

những thứ này, lúc nhàm chán cũng có thể xem để gϊếŧ thời gian.” Nàng mở ra một cuốn, “Ta còn chờ ngươi xem xong rồi kể cho ta nghe.”

Thật vừa đúng lúc, cuốn kia chính là chuyện xưa kể về thần thoại, Mai Sóc

lật qua một vài tờ, đang vẽ một chàng trai tắm trong hồ, ở một bên còn

có một cô gái giấu đi quần áo của hắn. Mặc dù chàng trai kia ngâm mình ở trong nước, vẽ cũng không rõ ràng, Mai Sóc vẫn hơi nhướng lên lông mày, sách này thích hợp cho Tiểu Xước xem sao?

Nàng lật lướt qua vài tờ, xác định không có vấn đề gì, Lâm Xước lại nói khẽ, “Ta biết chuyện xưa này, cha từng kể với ta.”

”Ngươi biết?”

Lâm Xước xoay người lại nhìn nàng, “Đây không phải là mọi người đều biết sao? Lễ đêm thất tịch chính là xảy ra như vậy đó.”

Mai Sóc dừng tay một chút, cười nói, “Vậy một lát trước khi ngủ kể cho ta nghe, có được hay không?”

”Được.”