Chương 1

Tây Hà vốn không phải là sông, tám trăm dặm xung quanh, nước sâu ngàn

thước, có điều đáng mặt là hồ lớn, nhưng mà, không biết bởi vì nguyên

nhân gì, nó cũng vẫn gọi là Tây Hà.

Thành Tây Hà có một nửa lãnh thổ đều là vùng nước, ở phía nam Tây Hà có một trấn Tây Hà, mà ở nam bờ Tây Hà có một thôn Tây Hà.

Thôn Tây Hà nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, vài chục dặm đường,

chừng trăm gia đình, phần lớn lấy đánh cá làm ruộng để sinh sống.

Bình thường trong một hộ gia đình cũng có hai lao động cường tráng phụ trách đánh cá, ngày hôm sau vào lúc sớm tinh mơ đi trên đường một hai canh

giờ đến trấn trên bán, nếu như trong nhà có thể có cỗ xe bò, vậy chỉ gần nửa canh giờ là có thể đến nơi. Trong nhà đàn ông thì phụ trách hết

thảy việc vặt, có lúc còn phải xuống làm ruộng.

Đương nhiên cũng

không phải mọi nhà đều là như vậy, nói thí dụ như người phụ nữ vừa

chuyển đến trong thôn, nàng luôn là người cuối cùng xuống thuyền ra

sông, cũng không đi bán cá, đánh được bao nhiêu thì bán giá thấp cho

người trong thôn và bán cá cho một vài người ở trấn trên, tự mình trồng

vài mẫu đất, thỉnh thoảng họp chợ lên trấn trên mua chút dầu muối tương

dấm chua, cắt thêm miếng thịt heo trở về.

Trong Tây Hà có ba thứ

quý: cá bạc, tôm trắng, cua đỏ. Nếu như đến tháng mười thu vàng, con cua đều là từng xe từng xe đưa tới trấn trên. Cho nên đối với mọi người

trong thôn, cá tôm cua có thể ăn đảm bảo đầy đủ, nhưng mà thịt heo cũng

rất ít có thể ăn được, ngay cả người giàu có nhất trong thôn, nhiều nhất cũng cách năm ngày ba bữa ăn được một lần.

Mỗi ngày lúc hoàng

hôn, người phụ nữ mới tới kia luôn sẽ đến quán rượu phía đông thôn để

mua một bầu rượu, gió táp mưa sa không đổi, chậm rãi thân quen với ông

chủ quán rượu, chỉ biết nàng tên là Mai Sóc, nghe nói trong nhà gặp nạn

ôn dịch mọi người chết hết, chỉ còn lại một mình nàng, đến bờ Tây Hà

này, bởi vì thích vùng sông nước phong tình này, cho nên đã ở lại đây.

Đến một ngày, có chiếc xe ngựa đột nhiên đến trong thôn, ở trong thôn trang nhỏ hẻo lánh này, xe ngựa rất là hiếm thấy, các bé gái ngạc nhiên theo ở phía sau xem, không bao lâu, xe ngựa kia dừng lại ở một nhà.

“Nương.” Trên xe ngựa đi xuống một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo kép màu tím,

ngay sau đó còn đi xuống một lão Công Công trên năm mươi tuổi, đi theo

phía sau, trong tay đang cầm vài xấp tơ lụa loại tốt nhất, thậm chí

trong thôn này chưa thấy được thứ đó, còn có hai người tiểu thị, cũng

xách theo không ít đồ đạt, đi theo phía sau người đàn ông kia.

“Con đã trở về thăm người.” Nhìn kỹ, bụng người đàn ông kia nổi lên, thì ra là mang thai.

***

Lâm Nguyên rất buồn bực, đặc biệt buồn bực, rõ ràng đều sinh con trai, vì

sao Triệu gia kia có thể vào gia đình giàu có làm tiểu thị, còn được

tiểu thư giàu có tiếp nhận, bây giờ lại đã có thai, xách nhiều thứ tốt

về trong nhà như vậy, làm sao hai đứa con của bà lại chịu thua kém như

thế?

Vì thế hôm nay, bà đã dẫn theo đứa con lớn nhất đến Triệu gia.

Ở thôn này, về bộ dáng Lâm Ảnh coi như là thượng thừa (rất tốt), hơn nữa

từ nhỏ mẫu thân lại thiên vị hắn, dù sao cũng có chút thói kiêu ngạo,

đến Triệu gia, thấy cửa đầy ấp người, trong lòng không khỏi có chút

không phục, rõ ràng bộ dạng họ Triệu kia còn không bằng hắn.

Lâm Nguyên nhấc lên hai con gà, đưa đến trong tay Chính Quân Triệu gia kia, “Triệu gia, ta cũng không loanh quanh lòng vòng với ngươi, chính là

muốn hỏi thăm ngươi một chút, rốt cuộc làm thế nào mới có thể đưa nhi tử vào đó?”

Chính Quân Triệu gia kia nhận lấy hai con gà mập mạp,

mặt mày hớn hở nói, “Kỳ thật cũng không phải là chuyện phiền toái như

thế, đầu tiên ngươi phải có bộ dạng đẹp mắt, ta thấy lão đại nhà ngươi

thật ra thì cũng có thể. Sau đó, ngươi phải đút lót cho quản gia tuyển

người của nhà giàu có.”

“Vậy đút lót như thế nào?”

“Ta

tiện thể chỉ con đường sáng cho ngươi, trong trấn này có một phụ thân họ Ngọc, đều có lui tới với mấy quản gia này, ngươi tiêu tốn chút bạc, chỉ cần hầu hạ ông ta thật tốt, vậy thì không có vấn đề gì.”

“Việc này, phải tốn bao nhiêu bạc?”

“Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, chỉ có điều ít nhất là mười hai thì việc này có thể thành.”

Mười hai? Lâm Nguyên hít một hơi, làm sao bà có thể xoay sở được nhiều bạc như vậy?

Lâm Nguyên dẫn theo Lâm Ảnh về nhà, đứa con trai nhỏ kia của bà đang chờ ở

cửa, vừa thấy được bà thì chào đón, “Nương, con vừa mới đi chuồng gà cho ăn, Đại Bạch và Tiểu Ác đã mất rồi, người có thấy không?”

“Đi đi đi, Đại Bạch Tiểu Ác là cái quái gì, chỉ biết những chuyện nhàm chán này. Còn không đi làm cơm?”

“Nhưng mà. . .”

“Ta tặng đi rồi.”

Lâm Xước quýnh lên, cũng đã quên vết thương mấy ngày trước do bị đánh còn

chưa lành, nắm lấy tay áo của nương, “Từ nhỏ Đại Bạch và Tiểu Ác đã do

con nuôi lớn, nương, người có thể … hay không”

Lâm Nguyên đang

trong cơn giận dữ, làm sao còn vui vẻ nghe hắn nói dong dài, tức giận

nói, “Lão nương thích tặng thì tặng, thích gϊếŧ thì gϊếŧ, còn không đi

làm cơm đi.”

Lâm Xước co rúm lại một hồi, khí thế vừa mới rồi sớm lui mất, cúi đầu vào phòng, làm cơm chiều bưng lên bàn, một mình ru rú ở trong góc ăn đồ ăn thừa tối hôm qua, nghĩ đến hai con gà trống lớn mà

mình nuôi lớn còn đang đẻ trứng, len lén rơi nước mắt vào trong bát cơm, lại không dám khóc thành tiếng.

Ăn xong cơm chiều, Lâm Ảnh đi

vào buồng trong thêu hoa, Lâm Xước rửa bát, Lâm Nguyên thì ngồi ở phòng ngoài, đầu óc xoay chuyển, mười lượng bạc, làm thế nào mới có thể gom

góp ra được?

***

Ngày vừa vào thu, bờ Tây Hà lại bắt đầu

vào mùa rộ vớt cua. Vào lúc này thu nhập thường thường của mọi người

cũng là tốt nhất trong một năm, đáng tiếc từ nhỏ Lâm Nguyên đã lười,

trong nhà kiếm sống đều dựa vào đứa con trai nhỏ nuôi gia cầm và trồng

trọt, còn có đứa con lớn nhất thêu chút hoa văn cầm đi bán.

Hôm

nay bà đi qua quán rượu, mấy người đàn bà đang ngồi vây quanh nói chuyện phiếm, trên một cái bàn nhỏ bên cạnh bày một ván cờ, hai người đang

chơi đấu cờ, còn có vài người đứng ở bên cạnh nhìn.

Bàn cờ này là của ông chủ quán rượu, trên đó viết hai hàng chữ không đẹp mắt lắm,

quan kỳ bất ngữ, lạc tử vô hối (xem đánh cờ không nói, hạ quân cờ không

thay đổi).

“Mai Sóc, ngươi nhanh lên một chút.” Một người trong

đó lớn tiếng nói, cô gái trẻ tuổi đối diện uống một hớp rượu, quân cờ

trắng trong tay chậm rãi thả vào chỗ trên bàn cờ, nhưng không có đặt

xuống, “Cũng được, hai cân thịt heo.” (1 cân = ½ kg)

“Được.”

Đặt quân cờ trắng xuống, người chung quanh nhìn kỹ đều rất khen ngợi, “Hay, quả nhiên là cao chiêu.”

Người phụ nữ kia cũng không giận, “Hai cân thịt heo đổi một ván cờ đã nghiền như vậy, đáng giá, đến đây, tiếp tục.”

“Lão Mã, ngươi đã thua ba quân rưỡi, đến lượt ta tới.”

“Đi đi đi, người nào để ý đến ngươi.”

Lâm Nguyên đi tới trong cửa hàng, nghe mấy người đàn bà nói chuyện phiếm ba hoa khoác lác, “Tên phá của của Hà gia đó, lại đánh bài thua tiền, lần

này, ngươi đoán nàng ta trả nợ như thế nào?”

“Trả như thế nào?”

“Nàng ta bán đệ đệ mình đến thanh lâu (kỹ viện).”

“Làm bậy mà.” Mấy người than vãn.

Lâm Nguyên cũng giật mình, một chủ ý thành hình.

***

“Lão Lâm à, không phải là ta nói, tiểu công tử này của nhà ngươi, trên mặt

thì phá tướng, lúc này dù đi nhà nào cũng không có người đồng ý nhận.”

“Thật sự không được sao?”

“Năm lượng, không thể nhiều hơn nữa.”

“Mười hai, không thể thiếu một phân.”

“Vậy ngươi hãy tìm người khác đi, ta thì không tiếp nhận được rồi.”

“Ai chờ một chút, Lão Lưu, chúng ta cũng là quen biết lâu, dù sao ngươi cũng cho một chỗ thuận tiện, ta có chỗ cần dùng gấp.”

Lão phụ nhân (người đàn bà đã có chồng) kia suy nghĩ một chút, “Vậy thì như thế này đi, ta nghe nói ở thôn khác chỗ khe núi phía tây, chốn ấy mọi

người vừa nghèo nàn lại thiếu thốn, không có ai chịu gả đi, đều là mua,

nếu không ta thay ngươi tìm một chút, có người chịu chi ra đến mười hai

hay không?”

“Nếu là nghèo, có thể chịu ra nhiều như vậy không?”

“Ta thử xem một chút, nói không chừng sẽ có, dựa vào sinh con gái nối dõi

tông đường, có lẽ sẽ chịu lấy ra vốn liếng mua quan tài đó.”

“Vậy xin nhờ ngươi.”

***

Thắng hai cân thịt heo trở về, ngày nay Mai Sóc làm bữa thịt kho tàu, thêm

đường lại thêm giấm, chia một nửa nấu sừơn xào chua ngọt, mới vừa cơm

nước xong, đẩy cửa ra thì gặp phải mấy bé gái ẩn núp ngoài cửa, nhỏ thì

bốn năm tuổi, lớn thì cũng tám chín tuổi, đều là bộ dáng thèm nhỏ dãi.

Nàng cười, những đứa bé này, mỗi lần ngửi được có nhà nấu thịt đều chờ ở

cửa, chính là trông cậy có thể xin được miếng thịt béo ăn.

“Có phải mấy đứa muốn ăn hay không?”

Bọn nhỏ cùng nhau gật đầu, nàng vào phòng, tìm mấy miếng bánh chưng lá ngâm ở trong nước, vốn là muốn thử quấn ở bên ngoài cá để làm ăn. Nàng đi ra nhà, cho mấy đứa bé này một miếng bánh chưng lá, gắp thịt đặt ở trên

miếng bánh chưng lá, đợi đến khi đưa cho đứa cuối cùng xong, vừa lúc một chén thịt thấy đáy, những đứa bé kia hi hi ha ha chạy đi.

Nàng

đứng lên, khóe miệng mỉm cười, kiểu ngày như vậy, làm ruộng đánh cá, bôn ba để kiếm sống, có miếng thịt ăn là có thể vui vẻ cả ngày, đó mới đúng là cuộc sống chứ.