Chương 140: Phiên ngoại Bảo Muội

Tên chính thức của Bảo Muội là Tạ Tử Kha, nhưng ngày thường tất cả mọi người đều sẽ thân mật gọi bé là Bảo Muội, cho nên mãi cho đến trước khi đi nhà trẻ, Bảo Muội cũng cho rằng mình tên là Bảo Muội.

Bảo Muội lớn lên giống ba nhiều hơn, chỉ có đôi mắt to tròn là giống mẹ, nhưng mặc kệ là giống ba hay giống mẹ thì cũng không thể nghi ngờ bé là một bảo bảo xinh đẹp, tuyệt đối chính là một bé con người gặp người thương, hoa gặp hoa nở.

Lúc bé vẫn còn nằm trong tã lót thì cả ngày đã mở to đôi mắt đen bóng ngập nước bán manh, bé cực kỳ thích cười, chỉ cần có người chọc bé, bé đều sẽ rất phối hợp mà cười ha ha, bảo bối nhỏ vừa xinh đẹp đáng yêu lại thích cười như vậy, quả thực chính là tuyệt chiêu đòi mạng, mặc kệ là ai tới thì cũng sẽ bị bé hạ gục trong chớp mắt, ngay cả hai người đàn ông lão luyện như Chu Kiến và Đổng Đông cũng không ngoại lệ, cả ngày ồn ào muốn tới nhà bọn họ thăm Bảo Muội.

Còn Tạ Thanh Nghiên, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy bé là đã quyết định phải trở thành nô bộc cả đời cho con gái rồi.

Mặc dù cả ngày Tạ Tử Du gọi anh là ba ba, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó khác khác, tuy nhiên ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy Bảo Muội thì trong lòng lập tức đã nhấc lên sóng gió chấn động trời cao, đó là một loại cảm giác liên kết giữa máu mủ ruột thịt, là bản năng có sẵn khi con người vừa được sinh ra.

Trong khoảnh khắc đó, người luôn luôn lý trí như anh lại có loại xúc động muốn che mặt khóc rống.

Đứa nhỏ đang oa oa khóc lớn kia chính là một sinh mệnh mới do anh và Lăng Vi cùng nhau tạo ra, quá thần kỳ cũng quá đáng yêu.

“Chúc mừng anh có thêm một tình nhân.” Mới vừa sinh xong, Lăng Vi vẫn còn đang ở trong trạng thái suy yếu cười nói chúc mừng anh.

Tạ Thanh Nghiên hôn lên trán của cô, thật lòng nói: “Cảm ơn em.”

Tạ tổng tài bá đạo có thêm một tình nhân lại bắt đầu tiêu cực lãng tránh làm việc, cả ngày tìm đủ loại cớ để bỏ bê công việc, đúng là hận không thể trực tiếp tuyên bố về hưu ở nhà chăm con.

Mỗi khi thư ký Đỗ bận rộn đến hoài nghi về cuộc đời, anh ấy đều sẽ không sợ chết mà đi mắng ông chủ: “Lúc anh yêu đương cũng như vậy, bây giờ có con gái cũng như vậy, chừng nào thì mới anh có thể khôi phục lại như bình thường đây??”

Tạ tổng tài bá đạo vô cùng nghiêm túc tự hỏi vài giây, sau đó lắc đầu nói: “Chắc là sau này vẫn sẽ như vậy, anh nên sớm tập làm quen đi.”

Thư ký Đỗ:……

Từ khi trong nhà có thêm một bảo bảo, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của mọi người đều thay đổi liên tục, vốn chỉ có Tạ Thanh Nghiên và Lăng Vi ở trên lầu ba của biệt thự, nhưng sau khi Bảo Muội vào ở phòng trẻ con trên lầu ba thì lầu ba cơ bản đã trở thành một nơi công cộng, mọi người chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ chạy lên phòng trẻ con ở lầu ba chỉ để ngắm nhìn Bảo Muội một cái, mặc dù phần lớn thời gian bé đều đang ngủ, nhưng chỉ cần nhìn dung nhan lúc ngủ của thiên thần nhỏ thì cũng đã là một loại hưởng thụ rất lớn rồi.

Sau này vì sự nhiệt tình của mọi người, cho nên Bảo Muội không được nghỉ ngơi tốt, vì vậy mẹ Tạ liền ra lệnh cưỡng chế ngày thường mọi người ít lên lầu ba, muốn nhìn Bảo Muội thì chỉ có thể nhìn vào lúc sáng sớm khi bảo mẫu ôm bé xuống thôi.

Tạ Thanh Nghiên cũng khá khó chịu, mỗi ngày anh đều phải đến công ty đi làm, vừa đi là đi cả ngày, suốt cả một ngày anh đều không được nhìn được sờ Bảo Muội, cái này đối anh mà nói, quả thực chính là một loại khổ hình, sau này bởi vì không còn cách nào, anh mới kêu Lăng Vi mở video lên cho anh ngắm con gái.

Thư ký Đỗ vẫn còn độc thân như cũ tỏ vẻ khó hiểu: “Có cần khoa trương như vậy không? Một ngày không gặp cả người sẽ khó chịu thành như vậy?”

Tạ Thanh Nghiên trịnh trọng gật đầu, “Đúng là khoa trương như vậy đấy.”

Thư ký Đỗ nói: “Nhưng Bảo Muội đúng là rất đáng yêu, tôi cũng rất thích.”

Có thể làm người đàn ông lạnh như băng này nói ra hai chữ rất thích không che giấu chút nào như vậy, quả nhiên giá trị mị lực của Tạ Bảo Muội đã thuộc cấp bậc nghịch thiên rồi!

Chỉ cần Tạ Thanh Nghiên được nghỉ ngơi ở nhà thì mọi việc vặt vãnh có liên quan tới Bảo Muội, anh đều sẽ tự tay xử lý toàn bộ, mặc kệ là pha sữa bột hay là đổi tã thay quần áo, ngay cả dỗ dành bảo bảo ngủ, hát ru cho bé nghe cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Anh tuyệt đối là ba ba hoàn mỹ nhất.

Sau này mỗi khi Lam Nhược oán giận với Lăng Vi về những vất vả của việc chăm con thì Lăng Vi lại không có cách nào đồng cảm mình cũng giống vậy, thậm chí tỏ vẻ: “Mấy thứ chị nói, hình như em chưa từng gặp phải.”

Lam Nhược hâm mộ ghen tị hận mà nói: “Em thật sự đã từng sinh con rồi sao?”

Lăng Vi hơi xấu hổ, “Em có thể giải thích.”

Biết rõ chắc chắn cô sẽ nói ra những câu làm người ta càng thêm hâm mộ ghen tị hận, nhưng Lam Nhược vẫn tiện hề hề nói: “Em giải thích đi.”

Lăng Vi suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị cũng biết dân cư của nhà em tương đối nhiều, tất cả mọi người đều cướp việc chăm Bảo Muội, Thanh Nghiên, mẹ Tạ, Thanh Hoa, Tiểu Thanh, ngay cả bé Tạ mỗi khi tan học về cũng giành ôm em gái không buông, em cũng đâu thể luôn theo chân bọn họ đoạt người, ở bên cạnh nhìn là được rồi.”

Lam Nhược:……

Còn có một việc Lăng Vi ngại nói, đó chính là Tạ Thanh Nghiên chiếu cố Bảo Muội cẩn thận hơn cô nhiều, câu đầu tiên Bảo Muội mở miệng nói cũng là ba ba, cho nên có đôi khi cô cũng cảm thấy mình là một bà mẹ giả.

Từ sau khi Bảo Muội học được cách ngồi thì mấy rương trang phục đáng yêu lúc trước Tạ Thanh Nghiên mua cũng được long trọng lên sân khấu, mỗi ngày không trùng lặp, có đôi khi một ngày còn thay đổi mấy bộ, một hồi là mèo con, một hồi là gà con, một hồi lại là gấu trúc, các loại động vật đáng yêu có thể nghĩ ra được đều được lên sân khấu, khi đó một cái di động căn bản không đủ dùng, Tạ Thanh Nghiên lập tức tự tay mua thêm một cái máy ảnh, anh muốn ghi lại toàn bộ biểu cảm đáng yêu không góc chết của Bảo Muội lại. Trong đó, người chuyên nghiệp nhất chính là lão Nghiêm, ông ấy trực tiếp dùng bộ máy quay phim giá mấy triệu để quay chụp cho Bảo Muội.

Lúc ban đầu mẹ Tạ còn rất ghét bỏ Tạ Thanh Nghiên mua trang phục đáng yêu, cảm thấy đẹp chứ không xài được, Bảo Muội mặc vào có thể sẽ không thoải mái, nhưng sau khi nhìn thấy Bảo Muội mặc mấy bộ đó vào rồi, mẹ Tạ cũng nhiệt tình gia nhập vào trong “Đoàn quân mua sắm trang phục đáng yêu”.

So sánh với bọn họ, Lăng Vi cảm thấy mình thật sự quá lý trí! Trong lòng lại có vài phần bất đắc dĩ mà suy nghĩ: Trong một gia đình chắc cũng phải có một người đóng vai mặt đen phản diện ở trước mặt đứa nhỏ, nếu cô cũng sủng Bảo Muội giống như những người khác, về sau chắc chắn sẽ chiều hư Bảo Muội, cho nên người làm mẹ như cô chỉ có thể chấp nhận bị “Chúng bạn xa lánh” mà gánh vác trọng trách nhận vai mặt đen.

Cũng bởi vì cô quyết định này mà sau này Lăng Vi quả nhiên đã trở thành người có uy nghiêm nhất trong nhà, mặc kệ là Bảo Muội bướng bỉnh hay là Bảo Đệ ngoan ngoãn, cũng đều sẽ nghe lời của Lăng Vi.

Lúc Bảo Muội biết bò, Tạ Thanh Nghiên liền lót thảm mềm trên nền gạch, ngay cả cầu thang và các góc khuất cũng không buông tha, chỉ cần ba ba có ở nhà thì mọi người sẽ thường xuyên nhìn thấy hai cha con cùng nhau bò tới bò lui ở trên mặt đất, khi có chú ở nhà thì cũng sẽ thỉnh thoảng gia nhập vào đội bò đua này.

Vì thế người trong biệt thự của nhà họ Tạ thường xuyên có thể nhìn thấy một cảnh tượng như thế này: Đường đường là ông chủ lớn của tập đoàn Tạ thị và thầy giáo Thanh Hoa dạy học ở đại học Bắc Kinh lại bị một đứa bé gái tầm bảy tám tháng dẫn đầu bò bò từ trên lầu xuống dưới lầu. Những lúc thế này đều xin miễn tiếp khách, bởi vì mẹ Tạ cảm thấy có chút mất mặt.

“Mang thai ngốc ba năm, lời này cũng thích hợp dùng với người làm cha!” Mẹ Tạ cảm khái than thở nói.

Nhưng mấy chuyện gây mất mặt này so với Bảo Muội đáng yêu thì lại có vẻ không mấy quan trọng.

Lúc Bảo Muội được bảy tháng tuổi thì lần đầu tiên sinh bệnh, vốn bảo bảo vẫn luôn khỏe mạnh nửa đêm lại bỗng nhiên nóng lên, vừa khóc vừa nháo, bảo mẫu sốt ruột hoảng hốt chạy tới gõ cửa phòng Lăng Vi, sau đó trên dưới cả nhà đều bị kinh động, toàn thân Tạ Thanh Nghiên chỉ mặc một chiếc quần tứ giác, ngay cả áo ngủ cũng không khoác vào đã trực tiếp mở cửa chạy ra.

Lăng Vi cũng hoang mang rối loạn mặc áo ngủ vào, hai tay run đến mức ngay cả dây lưng cũng không buộc được, khi chạy tới nơi thì mới phát hiện mẹ Tạ và Tạ Thanh Hoa cũng đã có mặt, lúc nào mẹ Tạ cũng giữ tóc tai gọn gàng, lúc này lại rối loạn y như ổ gà, còn Tạ Thanh Hoa thì cũng chỉ mặc một chiếc áo thun, nửa người dưới cũng là một cái qυầи ɭóŧ tứ giác.

Mẹ Tạ sốt ruột hỏi: “Sao lại thế này sao lại thế này? Sao đột nhiên lại khóc dữ dội như vậy?”

Tạ Thanh Nghiên ôm Bảo Muội nhẹ nhàng dỗ dành bé, sau đó quay đầu lại nói với mẹ Tạ: “Hôm nay Bảo Muội vẫn luôn ăn không được ngon, lúc này lại khóc dữ như vậy, chắc là bụng không được thoải mái.”

Lăng Vi duỗi tay sờ lên trán của Bảo Muội, lo lắng nói: “Nóng quá.”

Tạ Thanh Hoa xen mồm nói: “Vậy còn chờ gì nữa, mau đến bệnh viện khám thử xem!”

Bảo Muội nằm ở trong lòng ngực của ba ba vừa khóc vừa nháo, còn cố gắng dùng sức cự quậy, Tạ Thanh Nghiên gấp đến độ đôi môi run rẩy, nói với Tạ Thanh Hoa: “Mau đi lái xe, lập tức đi bệnh viện.”

Tạ Thanh Hoa nghe xong đột nhiên xoay người chạy ra ngoài, động tác nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Còn mẹ Tạ thì lấy điện thoại ra, cũng không màng bây giờ là nửa đêm nửa hôm, trực tiếp gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện tư nhân, kêu ông ấy sắp xếp một bác sĩ khoa nhi đáng tin cậy tới.

Lăng Vi tiếp nhận Bảo Muội, kêu Tạ Thanh Nghiên đi thay quần áo rồi mới cùng cả nhà chạy tốc hành tới bệnh viện.

Cuối cùng kết quả chẩn bệnh là, Bảo Muội bị cảm lạnh đường tiêu hóa, bởi vì có phát sốt, cho nên bác sĩ cho Bảo Muội nằm viện quan sát, cũng kê thuốc cho uống, nếu không bớt nóng thì phải truyền dịch.

Lăng Vi lo lắng sốt ruột, “Bảo bảo còn nhỏ, sao truyền dịch được.”

Bác sĩ nói phải tìm mạch máu ở trên trán, người một nhà nghe xong đều cảm thấy không rét mà run, trong lòng cầu nguyện bảo bảo không cần phải truyền dịch.

Sau khi sắp xếp xong chuyện nằm viện, Tạ Thanh Hoa liền chở Mẹ Tạ về nhà, để hai vợ chồng Tạ Thanh Nghiên và Lăng Vi ở lại chiếu cố Bảo Muội, bởi vì bị đau bụng, cho nên thường thường Bảo Muội vẫn sẽ khóc nháo một hồi, Tạ Thanh Nghiên không nỡ buông bé xuống, vì vậy vẫn luôn bế trên tay, lúc bé khóc thì dịu dàng dỗ dành bé.

Nhưng khi sắp tới hừng đông, Bảo Muội vẫn sốt cao không lùi, cuối cùng bác sĩ quyết định truyền dịch cho Bảo Muội, Lăng Vi vừa nghe hai chữ truyền dịch, nước mắt không hề báo động trước đã rơi xuống, trái tim cũng thắt lại, sau khi Tạ Thanh Nghiên nhìn thấy thì liền dùng một tay ôm Bảo Muội một tay ôm cô, an ủi nói: “Đừng lo lắng, truyền dịch xong sẽ tốt lên thôi.”

Kết quả, trước khi truyền dịch, Bảo Muội vừa bị tẩy da lại vừa bị cạo một ít tóc, Tạ Thanh Nghiên vốn còn có thể an ủi Lăng Vi một chút, thì lúc này sắc mặt cũng đã thay đổi, ánh mắt khi nhìn về phía y tá giống như muốn gϊếŧ người vậy, y tá bị ánh mắt của anh dọa sợ, cũng không dám ghim kim cho Bảo Muội, cuối cùng phải chạy đi kêu y tá trưởng tới, y tá trưởng có kinh nghiệm phong phú, cũng thường xuyên chích thuốc, cho nên một phát đã ghim chuẩn xác.

Bảo Muội bị chích đau oa oa khóc lóc, tay chân còn cố gắng dùng sức vùng vẫy, Lăng Vi giúp ôm chân nhỏ của bé lại, thấy bé như vậy cũng khóc thành một vũng nước mắt.

Đối với mấy phụ huynh lần đầu làm cha mẹ như thế này, y tá trưởng cũng gặp nhiều rồi, sau khi cố định kim tiêm xong lại an ủi: “Sau khi truyền nước thuốc này vào rồi sẽ nhanh chóng hạ sốt thôi, hai người đừng quá lo lắng.”

Lăng Vi vội vàng nói lời cảm ơn bà ấy, lúc này y tá trưởng mới phát hiện thì ra đối phương là ngôi sao nổi tiếng Lăng Vi! Nhưng bây giờ thấy cảm xúc của hai vợ chồng bọn họ đều không được tốt, y tá trưởng cũng không dám xin bọn họ ký tên.

Chờ tới khi Tạ Thanh Nghiên ôm Bảo Muội đã bình tĩnh trở lại dựa ngồi vào đầu giường thì lúc này Lăng Vi mới chậm chạp phát hiện, trên mặt Tạ Thanh Nghiên vẫn còn treo một hàng nước mắt chưa kịp lau khô. Lăng Vi cũng không nói gì, chỉ lấy khăn giấy tự lau nước mắt cho mình, sau đó lại rút ra một tờ khác ra lau cho anh.

Tạ Thanh Nghiên thở dài: “Nhất thời không nhịn được.”

Lăng Vi nói: “Em hiểu mà, một kim vừa rồi quả thực giống như đâm vào trong tim của em vậy.”

Tạ Thanh Nghiên cúi đầu hôn hôn Bảo Muội, “Chúng ta vẫn quá sơ ý.”

Lăng Vi lắc đầu: “Ai đều không muốn nhìn thấy Bảo Muội sinh bệnh, nhưng không có đứa nhỏ nào không bao giờ sinh bệnh cả.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Bảo Muội rốt cuộc cũng bớt nóng, sau đó nặng nề đi vào mộng đẹp.

Sau này người trong nhà đều chiếu cố Bảo Muội càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, bởi vì lần sinh bệnh này đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng tất cả mọi người, đặc biệt là Tạ Thanh Nghiên, lúc sau mỗi lần nhìn thấy kim tiêm, anh đều sẽ bị choáng váng đầu!