Hà Tâm Ý trở thành người nổi tiếng ở Thủ Minh, Tôn Bình Khang không chê chuyện náo nhiệt làm trò trêu chọc trước mặt hai người, "Độ nổi tiếng của Ý thần mau vượt qua Lâm ca đi! Người này đứng nhất mấy năm rồi!" Nói xong còn nắm tay phải thành nắm đấm, chìa ra trước mặt Lâm Như Hứa, "Lâm đại giáo thảo, xin hỏi cậu có ý kiến gì không."
"Tôi thấy cậu có thể cút."
Đang nói chuyện thì một bạn học khác đi tới, giơ tay nhấc chân tự cho là mình thanh cao lắm, Tôn Bình Khang thấy mà khinh thường ra mặt, "Làm bộ làm tịch."
"Lâm ca," người nọ dựa vào bàn học gần hành lang, "Ngày mốt Triết ca sẽ trở lại, mọi người chuẩn bị ăn một bữa cùng nhau, đặc biệt để tôi gọi cậu một tiếng, rất mong Lâm ca nể mặt, còn có Nhất Xuyên với Bình Khang nữa, tất cả mọi người đã lâu không tụ tập rồi."
Nói mấy lời này với thái độ cực thấp, Hà Tâm Ý chỉ cảm thấy người nọ thật quái gở, khiến người ta không thoải mái chút nào, Lâm Như Hứa không hề nhìn người nọ, Triệu Nhất Xuyên ngồi phía trước lên tiếng, "Việc nhỏ như vậy chỉ cần gọi điện thôi, không nhất thiết phải qua tận đây...." đáp lại cái người đáng ghét kia.
"Sao có thể làm vậy được, Lâm...."
"Một tiếng 'ca' không phải ai cũng có thể gọi," Lâm Như Hứa cắt ngang, người nọ cười sượng, đang chuẩn bị nói tiếp thì Lâm Như Hứa tiếp tục, "Ít nhất là mày không được."
Người nọ tựa hồ không nghĩ bị vả cho mất mặt như vậy, làm bộ như không phát hiện ra, chuyển hướng sang Hà Tâm Ý, "Bạn này là học thần Hà Tâm Ý đúng chứ, tôi là Chu Lệ ở lớp 4, kết bạn nhé." Nói xong còn đưa tay ra.
Hà Tâm Ý không tiếp, thản nhiên nói một câu, "Không dám nhận."
Chu Lệ mặt vẫn tự nhiên thu hồi tay, nhìn không ra có xấu hổ hay không, trước khi đi còn cười hai tiếng làm Lâm Như Hứa nhíu mày.
"Lâm thiếu, lời tôi đã nói hết rồi, nếu không đi thì tự cậu nhắn cho Triết ca một tiếng đi."
Bầu không khí có chút gượng gạo, Lâm Như Hứa đột nhiên cười ra tiếng, hắn đưa tay lên bóp bóp vai Hà Tâm Ý, "Đẹp trai quá, Ý thần."
Sau đó lại bắt chước bộ dáng vừa rồi của Hà Tâm Ý, mím khóe miệng lộ vẻ thờ ơ vô cảm, "Không dám nhận."
Trò đùa làm Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên phải bật cười, Tôn Bình Khang cười đến không thấy con mắt đâu, "Hai ngày nay có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Lâm ca."
Lâm Như Hứa không trả lời, hắn cũng không biết hai ngày nay bị làm sao nữa.
Trái lại Triệu Nhất Xuyên bình tĩnh hơn chút rồi, "Vậy cậu có đi không?"
"Cậu hỏi câu vô nghĩa vậy?" Tôn Bình Khang tiếp lời.
Lâm Như Hứa nói, "Nếu nó không tới thì tốt."
Triệu Nhất Xuyên hình như còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở lời.
Đoán chừng bởi vì tâm tình không tệ, khó có được thấy Lâm Như Hứa ngồi nghe giảng, lâu lâu còn ghi chép vào vở nữa chứ, Hà Tâm Ý nhìn thoáng qua, đều là quá trình tính toán, viết rất đơn giản.
Sau tiết học Lâm Như Hứa cứ nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, Hà Tâm Ý sớm đã chú ý tới rồi, hình như hắn rất thích nhìn ra bên ngoài, không biết là nhìn trời hay nhìn người nữa. Lúc này đây y có chút tò mò hỏi hắn, "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Lâm Như Hứa không nói lời nào, Hà Tâm Ý nghĩ hắn không nghe thấy thì cũng không hỏi lại.
Thời gian tan học bao giờ cũng ngắn ngủi, trước ba phút khi tiếng chuông vang lên, trong lớp sẽ có hơi nhốn nháo một chút.
Giáo viên dạy môn Hóa tên là Lâm Ngọc, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, có một đặc điểm rất riêng, tự xưng mình là Lâm muội muội, giống như từ trên trời rơi xuống, cô giảng bài hay lắm, là một giáo viên có kinh nghiệm dạy học phong phú.
"Đang nhìn gió."
Hà Tâm ý đang chép bài đột nhiên nghe Lâm Như Hứa nói vậy thì dừng bút lại, hơi nghiêng đầu nhìn theo.
Lâm Như Hứa vẫn đang nhìn bên ngoài cửa sổ không hề nhúc nhích, giống như người vừa nãy mới lên tiếng không phải hắn vậy. Trong lòng Hà Tâm Ý bỗng rung động, giờ khắc này Lâm Như Hứa giống như một cái gai bị cuốn vào một kìm nén khó nói rõ, cả người như hòa hợp vào câu nói kia.
***
Sau khi về nhà, vừa mở cửa đã thấy Hà Tử Minh, Hà Tử Minh đang học năm 1 ở trung học Thủ Minh, thời gian tan học của cấp 2 sớm hơn cấp 3 hai mươi phút. Hà Tử Minh nhuộm một đầu vàng rực, đang ngả nghiêng trên sô pha xem TV, thấy y trở về cũng chỉ liếc nhìn một cái.
Hà Tâm Ý coi như không thấy, cứ thế lẳng lặng đi về phòng làm bài tập toán. Một lúc sau Từ Gia Nhu gọi y xuống ăn cơm, hiếm khi thấy cả gia đình ngồi ăn cùng nhau.
Hà Chính trông thấy cái đầu vàng của Hà Tử Minh thì tức giận đến mặt đỏ bừng, Hà Tâm Ý ngồi trên bàn chỉ im lặng ăn cơm, Hà Chính cứ luôn miệng nhắc tới Hà Tâm Ý vài câu, Hà Tử Minh cơm còn chưa ăn đã trở mặt, " 'Phải giống anh của mày', 'phải giống anh của mày', hắn là hắn, con là con, sẽ không bao giờ giống hắn được."
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc khi Hà Chính và Hà Tử Minh đứng dậy trước, toàn bộ quá trình Hà Tâm Ý không lên tiếng câu nào, Từ Gia Nhu thì đỏ hoe mắt ngồi đối diện.
Cơm nước xong trở về phòng, Hà Tâm Ý đóng cửa lại rồi nằm trên giường hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút mệt mỏi.
"Reng reng!"
Hà Tâm Ý cầm lấy di động, phát hiện là tin nhắn từ Lâm Như Hứa, hẹn y lát nữa đến trường chạy bộ chuẩn bị trước cho đại hội thể thao.
Hà Tâm Ý: không cần thiết. Lâm Như Hứa: cái gì mà không cần thiết, nhanh tới đi, tụi này đang ở ngã ba chờ cậu. Hà Tâm Ý: tụi này? "Reng reng!"
Tôn Bình Khang: mau tới mau tới, có tớ với Đại Hà nữa. "Reng reng!"
Lâm Như Hứa: Tâm Ý nhanh lên, có bạn nữ phát hiện ra rồi, cậu mà không tới nhanh lát nữa tôi bị mấy bạn nữ vây quanh mất! Lâm Như Hứa: Mau tới đi! Hà Tâm Ý nở nụ cười: Được. Thời điểm chuẩn bị ra ngoài thì Từ Gia Nhu đang rửa chén, hai mắt vẫn còn đỏ hoe như vừa mới khóc xong, thấy Hà Tâm Ý muốn ra ngoài thì bà nở nụ cười, "Tâm Ý ra ngoài à, tính đi đâu thế?"
"Bạn học tìm con, sẽ về trễ."
"Ừ, nhớ chú ý an toàn." Từ Gia Nhu nói.
"Vâng, biết rồi." Hà Tâm Ý do dự một chút nhưng vẫn nói, "Mẹ chú ý sức khỏe, đi nghỉ sớm một chút."
Từ Gia Nhu lại cười, "Được."
Đến ngã ba đường không mất bao lâu, trông thấy Lâm Như Hứa đang ôm quả bóng rổ đập đập từ xa, ngẫu nhiên khoe khoang chút kỹ năng của mình, xoay người lại liền thấy Hà Tâm Ý. Lâm Như Hứa đang đạp lên bóng, đứng dưới ánh trời chiều phất tay với y, cơn gió mát mẻ của mùa thu thổi đến phất mái tóc của Hà Tâm Ý, đột nhiên y muốn hô thật lớn.
Vì thế y cũng phất phất tay với Lâm Như Hứa, hô to, "Tôi tới đây!"
Gió thổi làm tiếng nói của y tan đi một phần, Lâm Như Hứa thấy y như vậy thì cũng cười.
Tiết học đầu tiên của thứ tư là tiết ngữ văn, Diệp Vệ Quốc đứng trên bục giảng ba bài thơ cổ, đối với nhiều người mà nói tiết ngữ văn là tiết được thư giãn, Lâm Như Hứa lại lén chơi game, Hà Tâm Ý rất ngạc nhiên khi hắn chơi rõ ràng như vậy lại không bao giờ bị giáo viên đi kiểm tra phát hiện ra.
Triệu Nhất Xuyên ngồi phía trước đang giải đề toán, xem ra lần trước điểm kiểm tra môn toán không tốt nên trong thời gian này phá lệ nghiêm túc hơn.
Đột nhiên viên phấn màu xanh từ phía trên bay tới trúng vào đầu Tôn Bình Khang, lão Diệp cười ha ha, "Tôi bây giờ chính là nhắm đâu trúng đó, cũng phải cảm ơn trò Tôn Bình Khang đã luyện tay nghề với tôi nha!"
Tôn Bình Khang có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, lão Diệp không nhiều lời, "Tào Dần Kiều, Tào công tử, hôm qua lại đi chơi bời ở đâu!"
"La Gia Thụy, đừng cho là tôi không thấy bài tập vật lý dưới sách ngữ văn của trò, nếu tôi nói cho thầy dạy vật lý của mấy trò, người ta cũng không cảm động tới chết đâu!" Triệu Nhất Xuyên nghe thế thì đem bài tập toán giấu đi, làm bộ như đang nghe giảng bài.
Tức tốc điểm danh vài tên, mọi người ai nấy cũng nề nếp trở lại, "Điểm ngữ văn để thi đỗ vào trường đại học là 150, các học bá đều là dựa vào môn văn để kéo điểm, một đám mấy người ngồi diễn bên dưới mà còn không đạt, thật sự muốn chụp lại để mấy cô cậu nhìn xem lộ liễu cỡ nào."
Tan học Hà Tâm Ý đi WC, đi ngang qua cửa sau lớp học thì nghe thấy có người đang nói chuyện.
"Mấy cậu có cảm thấy dạo gần đây La Gia Thụy bất thường hay không?"
"Cũng có, suốt ngày đều là bộ dạng chán nản."
Người nói chuyện chính là bạn cùng bàn với La Gia Thụy, "Cậu ta nói với tớ dạo gần đây chơi tới khuya, hỏi chơi cái gì thì ấp úng, tớ đoán là thức đêm làm đề thi rồi." Người nọ thở dài, "Thực ra tớ thấy buồn cậu ta lắm, thức đêm làm bài thì cứ nói thẳng, tớ cũng đâu xem thường cậu ta vì chăm học đâu, sao lại muốn nói dối tớ chứ!"
Hà Tâm Ý không nghe cuộc hội thoại sau đó nữa, trường trung học có 3 loại người, một là trong ngoài thống nhất, kiên định học tập, có một nói một, loại thì thì ít. Một là loại giả vờ mình học không giỏi nhưng mỗi ngày đều liều mạng, thi điểm cao thì nói là do may mắn, cố gắng bao nhiêu chỉ có mỗi mình biết, thi không tốt thì nói bởi vì học không giỏi, ít ra còn vớt vát được mặt mũi, loại này là nhiều nhất.
Còn lại một loại đáng sợ hơn, gọi là làm bộ bản thân rất cố gắng, và ở một mức độ nào đó thì nó chỉ là tự mình dối mình, loại người này đầu tư vào thời gian nhiều nhưng không thật sự nghiêm túc, hơn nữa phần lớn thời gian đó thành công lừa dối bản thân, khiến bản thân cảm thấy mình đã rất cố gắng.
Nếu dựa vào lời bọn họ nói thì La Gia Thụy hẳn xếp vào loại hai, lúc khai giảng y có chú ý đến thành tích của người nọ, cậu ta đứng thứ năm trong lớp và thứ năm trường Thủ Minh, quả thật là một thành tích tốt, nhưng từ kỳ thi tháng lần trước đã rớt xuống hạng 20 trong lớp, thậm chí thứ hạng giữa kỳ còn thấp hơn Lâm Như Hứa. Khoảng cách như vậy xem chừng áp lực rất lớn.
Không ai bằng lòng thừa nhận bản thân đã rất cố gắng nhưng không đạt được thành tích tốt cả.
Hà Tâm Ý suy nghĩ một chút liền vứt sau đầu, không thèm để tâm nữa.
Mấy ngày nay chỉ cần trời không mưa thì hầu như mỗi ngày Lâm Như Hứa đều hẹn y đến sân thể dục của trường tập một tiếng, mà Hà Tâm Ý thậm chí còn có chút thích cuộc sống như vậy. Cùng với Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang, chạy bộ cùng bọn họ làm y cảm thấy được thả lỏng, hơn nữa sau khi tập thể dục xong thì chất lượng giấc ngủ cũng khá lên, khởi động ngày mới năng lượng hơn.
Vào một buổi chiều nọ, Hà Tử Minh đánh nhau với người nào đó mang theo thương tích, Từ Gia Nhu dẫn cậu ta đi bệnh viện, để lại một tờ giấy bảo y ra ngoài ăn. Hà Tâm Ý không đói bụng nên không đi, nằm trên giường chờ Lâm Như Hứa nhắn hẹn giờ, nhàm chán bấm vào vòng thời gian của Lâm Như Hứa xem, y cứ nghĩ sẽ xem được nhiều hình ảnh đẹp trai của Lâm Như Hứa lắm, dù sao người kia cũng rất tự kỷ, ngồi bên cạnh hắn mỗi ngày đều nghe được hắn tự khen mình đẹp trai thế nào.
Vòng thời gian đều là chia sẻ cuộc sống, hình như Lâm Như Hứa rất thích xem phim điện ảnh nên chia sẻ không ít, sau đó là ảnh đồ ăn, lâu lâu mới có ảnh tự sướиɠ, ảnh chụp chung người khác cũng nhiều, có Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên, Hà Tâm Ý phóng to mặt Lâm Như Hứa ra nhìn, đẹp trai thật sự.
Cái kiểu đẹp trai đã đành, càng nhìn càng thấy đẹp, rất xứng đáng mỗi ngày đều nhận một thư tỏ tình.
Cách thời gian thường nhắn tin không lâu mà vẫn thấy Lâm Như Hứa chưa nhắn, Hà Tâm Ý nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân nên chủ động một chút, sau đó gửi tin nhắn cho Tôn Bình Khang, y cũng không biết tại sao không gửi cho Lâm Như Hứa nữa, có lẽ bởi vì khi nãy vừa mới khen người ta đẹp trai nên trong lòng có chút xấu hổ.
Tôn Bình Khang chưa nhắn tin trả lời thì Hà Tâm Ý đã nhận được cuộc gọi của Lâm Như Hứa, nói hôm nay là sinh nhật của Đại Hà, bọn họ đều đang ở nhà tên kia, gửi cho y một địa chỉ kêu lát tới cùng nhau đón sinh nhật Đại Hà.
Ban đầu y muốn từ chối, Hà Tâm Ý chưa bao giờ đến nhà bạn học, cũng chưa đón sinh nhật của người khác, mà y chưa chuẩn bị quà gì cả, nhưng Lâm Như Hứa rất kiên trì, lơ mơ báo địa chỉ.
Lúc cúp điện thoại y có chút hối hận, không quà cáp gì còn không biết xấu hổ đi tới nhà người ta.
Qua mười phút sau chuông điện thoại vang lên, Lâm Như Hứa nói đã đến trước cửa tiểu khu kêu y đi xuống. Hà Tâm Ý sửa soạn xong thì ra khỏi nhà, đến cửa tiểu khu thấy Lâm Như Hứa chạy chiếc xe điện rách nát không biết tìm ở đâu đang đứng đợi trước cổng, miệng ngậm cây kẹo mυ"ŧ, một chân chống trên đất, duy nhất chỉ có kính chiếu hậu là còn nguyên vẹn, trên đó được viết "Tôi đẹp trai quá", Hà Tâm Ý vừa nhìn đã muốn cười, chạy nhanh qua bên kia.
Lâm Như Hứa thấy y đi tới, chỉnh thẳng kính chiếu hậu lại, miệng còn ngậm kẹo que nên nói không nghe rõ, "Cầm cái gì mà dài vậy?"
"Không có gì, tặng quà cho Đại Hà thôi." Hà Tâm Ý không biết từ khi nào y cũng bắt chước Lâm Như Hứa kêu Triệu Nhất Xuyên là Đại Hà rồi.
Lâm Như Hứa nhìn thêm hai lần rồi kêu y lên xe, Hà Tâm Ý ngồi lên, trong lòng tự hỏi có khi nào chốc nữa xe này tan tành hay không.
Lâm Như Hứa miệng ngậm kẹo que mà vẫn không ngừng nói, "Tặng Đại Hà?" Hắn bĩu môi, "Cậu còn chưa tặng quà cho tôi bao giờ."
Hà Tâm Ý quá quen với một Lâm Như Hứa lâu lâu giở tính trẻ con rồi, vuốt lông nói, "Quà sinh nhật thôi, chờ đến sinh nhật của cậu cũng sẽ có."
"Sẽ bự hơn quà của Đại Hà không?"
"Tất nhiên."
Lâm Như Hứa vốn cố ý đùa y thôi, nghe vậy thì liền cười, "Biết ngay Tâm Ý đối với tôi tốt nhất."
Động cơ chạy bằng điện của chiếc xe tồi tàn cũng khá nhanh, đi một hồi đã tới nhà Triệu Nhất Xuyên, là một căn biệt thự nhỏ có diện tích đáng kể, Lâm Như Hứa theo thói quen đỗ chiếc xe điện nhỏ trước sân, nhìn qua có vẻ không hợp lắm.
Đứng trước cửa có năm người đàn ông, xem ra là quản gia, thấy Lâm Như Hứa gọi một tiếng, "Chú Lý," người nọ gật đầu nói "Thiếu gia đang ở lầu 2."
Tôn Bình Khang nghe được động tĩnh thì nhướn đầu ra từ lầu 2 gọi thật to, "Ý thần, Lâm ca."
Góp mặt không nhiều người lắm, phần lớn đều là bạn cùng lớp, ngoại trừ Lâm Như Hứa và Tôn Bình Khang ra còn có Cao Phi, Hạ Vũ và Hồ Nhạc Văn, ngay cả Tào Dần Kiều cũng đến, Lâm Như Hứa giải thích đây đều là bọn công tử nhà giàu thường hay qua lại.
Hà Tâm Ý đem quà đã chuẩn bị tặng cho Triệu Nhất Xuyên, cậu ta nói cảm ơn rồi cầm cái ống dài nhìn qua nhìn lại, "Không hổ là Ý thần của tôi, món quà này rất có phong cách."
Hà Tâm Ý có chút ngượng ngùng, "Mới biết hôm nay là sinh nhật của cậu nên chuẩn bị không kịp, cậu không chê là tốt rồi."
Triệu Nhất Xuyên liên tục nói 'nào có như vậy', nhưng Hà Tâm Ý cảm thấy cậu ta có chút không tập trung, không nhiều lời nữa bước tới bên cạnh Lâm Như Hứa ngồi.
Lâm Như Hứa liếc mắt nhìn Triệu Nhất Xuyên, "Đại Hà, đám oắt con kia đâu!"
"Đám oắt con?"
"Một hồi cậu sẽ biết," Lâm Như Hứa nhét một miếng khoai tay vào miệng Hà Tâm Ý, "Ăn thử đi."
Hà Tâm Ý rất ít khi ăn đồ vặt, mà vị của miếng khoai tây này thật sự không dám khen tặng.
Lâm Như Hứa thấy y nhíu mày liền cười, "Ha ha ha ha, khoai tây vị kem có phải siêu khó ăn đúng không?"
Hà Tâm Ý biết mình bị đùa cũng không giận, quay qua đưa túi khoai cho Tôn Bình Khang, sau đó lại nói với Lâm Như Hứa, "Sao cậu không nói cho tôi biết sớm hôm nay là sinh nhật Đại Hà chứ."
"Sinh nhật đại Hà thì làm sao? Chính là cố ý không nói cho cậu đấy." Lâm Như Hứa còn thẳng thắn, "Nhưng mà bây giờ tôi nói cho cậu biết sinh nhật của tôi là 28/02 nhé."
"Ừ, đã biết." Hà Tâm Ý vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa rồi, "Nhưng đáng lẽ cậu nên nói cho tôi biết hôm nay là sinh nhật Đại Hà, làm tôi chỉ tặng món quà tạm thời cho cậu ta thôi."
"Không sao, Đại Hà cậu ta sẽ hiểu, mà cậu tặng tranh hả?"
"Không phải," Hà Tâm Ý lắc đầu, "Một bức tự," ngẫm lại rồi bổ sung thêm, "Là do tôi viết."
"Cái gì! Cậu viết?"
Hà Tâm Ý không hiểu vì sao Lâm Như Hứa lại kinh ngạc như vậy, "Làm sao thế?"
"Cậu còn chưa viết tự tặng tôi đâu!"
Lại giở tính trẻ con rồi, Hà Tâm Ý biết Lâm Như Hứa sợ mình còn chưa quen mới cố ý dùng giọng điệu đó, y cười, "Viết, tối nay về tôi viết cho cậu."
"Phải giống thế nhé." Lâm đại giáo thảo được an ủi xong rồi liền xoay đầu đi tìm Triệu Nhất Xuyên.
Qua một lúc sau Triệu Nhất Xuyên dẫn thêm một người lên lầu, thấy hắn có chút không tập trung giới thiệu, "Đây là Lục Gia Gia."
Triệu Nhất Xuyên giữ khoảng cách, dù sao Lục Gia Gia cũng đã có bạn trai, phần tâm tư này của cậu ta phải thu lại thôi.
Lục Gia Gia dường như không nhận ra điều gì, cười chào hỏi với mọi người xong đến ngồi cạnh bọn Lâm Như Hứa, "Như Hứa, Tôn Tôn, đã lâu không gặp!"
"Đã lâu không gặp, chị Gia."
Tôn Bình Khang đưa hộp khoai tây chiên, "Chị Gia, đại học thế nào ạ?"
"Cũng vậy thôi! Mấy bạn nam đại học còn không ưa nhìn như này."
Tôn Bình Khang làm vẻ mặt đương nhiên, "Không phải chuyện bình thường sao, em chưa thấy qua ai đẹp trai hơn Lâm ca đâu!"
"Đúng rồi!" Lâm Như Hứa là người đầu tiên lên tiếng.
Lục Gia Gia chú ý tới Hà Tâm Ý, "Bạn này là?"
"À," Lâm Như Hứa ôm vai Hà Tâm Ý, "Đây là bạn cùng bàn với em, học thần Hà Tâm Ý!"
Giống như giới thiệu đứa trẻ nhà mình vậy, bộ dạng đầy kiêu ngạo.
Lục Gia Gia cũng có chút hứng thú, "Bộ cậu đang giới thiệu cô vợ xinh đẹp của mình hả!"
Lâm Như Hứa nghe thế thì cười, vợ không có khả năng chứ đẹp thì đúng là đẹp nha, "Chị còn nói, cả trung học Thủ Minh em chỉ cảm thấy cậu ta đẹp hơn em thôi đấy!"
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vẽ trọng điểm — vợ là không có khả năng rồi!
Ngồi chờ Lâm ca truy thê 【Mắt sao】