"Hôm đó cậu uống say."
Mặt Lâm Như Hứa không cảm xúc nhìn Tôn Bình Khang, "Tôi biết, sau đó thì sao?"
Tôn Bình Khang: "Tớ không dám nói."
Chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi? Lâm Như Hứa tỏ vẻ lạnh lùng bắt đầu giải đề, "Vậy thì khỏi nói."
"Sau đó cậu ôm Y thần, có làm gì cũng không chịu buông, hét to tên cậu ấy, cái gì mà được với không được, Hồ Nhạc Văn tới kéo thì cậu lấy cờ đỏ cắm lên đầu người ta, tuyên bố ai tới gần là cậu đánh người đó, sau đó còn hôn lên mặt Ý thần trước toàn thể cả lớp nữa chứ!" Nói một tràn không kịp thở, Tôn Bình Khang nín cười, nói xong bỏ chạy.
Trong lòng Lâm Như Hứa bắt đầu tưởng tượng tới chuyện đó, "......."
Một đời anh minh của tôi!!
Cái thói say rượu cực phẩm của mình!
Lâm Như Hứa vỗ vỗ Triệu Nhất Xuyên đang cười tới run người, mặt đầy hắc tuyến cáu kỉnh hỏi, "Tôi nháo thành như vậy, có ai nhìn ra không?"
"Thật ra thì không, Ý thần rất thản nhiên, vẻ mặt kiểu như quang minh chính đại, đường đường chính chính."
"Tôi hôn cậu ấy thật?"
"Ha 一 hai thằng con trai hôn nhau trong lúc nhậu nhẹt thì có làm sao."
Đã biết rõ sự tình, Lâm Như Hứa đánh một cái vào lưng Triệu Nhất Xuyên, "Tôi uống say cậu cũng không quản, còn ở đây cười à!"
"Ê cái tên này!" Triệu Nhất Xuyên bất mãn, "Lúc đó cậu nói không cho ai tới gần, với cậu có biết tôi vì cậu mà làm cái gì không!" Nói xong thì giống như cô vợ nhỏ bị chọc tức, "hừ" một cái rồi quay đầu đi, vừa lúc Hà Tâm Ý đi lấy nước trở về, đặt cái ly giữ nhiệt giống nhau trên bàn hắn, giải thích, "Cậu ấy vì che giấu cho tụi mình mà làm trò, hôn Tôn Tôn trước mặt cả lớp, lớn tiếng tới mức ai cũng nghe rõ."
Một người làm thì có hơi quái, nhưng mà nếu có người khác cũng làm thì ai nhìn vào cũng thấy chả có gì, Triệu Nhất Xuyên với Tôn Bình Khang đã làm tốt nhất mà họ có thể nghĩ ra ngay lúc đó, Lâm Như Hứa gõ nhẹ lên vai Triệu Nhất Xuyên, mồm miệng cũng khịa người ta, "Không phải chỉ hôn một cái thôi sao? Hồi nhỏ hai cậu hôn nhau không ít đâu?"
Lần này thật sự bị châm ngòi, Triệu Nhất Xuyên nhìn chằm chằm hắn, sau đó hai người bắt đầu đại chiến "hồi nhỏ cậu đã làm cái gì" vô cùng ấu trĩ, Hà Tâm Ý là khán giả duy nhất, chắc chắn trở thành người cuối cùng được lợi.
Không có bí mật nào là vĩnh viễn cả, Lâm Như Hứa lại rất cởi mở, nếu như có một ngày bị phát hiện thì hắn sẽ không sợ hãi, lại càng không vì thế mà chia tay, dù sao Hà Tâm Ý không có tình cảm với gia đình hiện tại của y, nếu thật sự có một ngày như thế, hai người bọn họ ở trường không ai dám động tới, sau khi thi vào đại học thì không cần phải lo lắng, lúc đó ai mà quản được bọn họ chứ?
Dù sao bọn họ cũng sẽ chung sống cùng nhau cả đời, đừng ai nghĩ sẽ chia cách được họ.
Xác định được điều này, Lâm Như Hứa liền tập trung vào việc học như không bao giờ kết thúc.
Mặc dù điểm số của hắn từ đầu năm cấp ba cũng không tệ, thế nhưng hắn biết mình đang ở trình độ nào 一 tất cả các kiến thức đều biết đại khái, mà từng bài nối liền từng bài, kiến thức nối liền kiến thức không tích hợp nhuần nhuyễn lắm, nội dung bài kiểm tra đánh giá tương đối rời rạc, hắn có thể ứng phó, nhưng nếu cứ tiếp như vậy thì đến năm cuối cấp ba sẽ xuất hiện vấn đề, khi đó đừng nói là trọng điểm, đến một bài kiểm tra bình thường thôi còn khó mà làm được.
Trước đây Lâm Như Hứa không quan tâm, nhưng bây giờ thì khác, Hà Tâm Ý nhất định sẽ chọn một trường đại học tốt, hắn không muốn chia cách Hà Tâm Ý thì phải nhanh chóng nâng cao trình độ của mình, xây dựng kết cấu kiến thức cho riêng hắn.
Học kỳ cuối của lớp 11 sẽ có nhiều môn kết thúc chính khóa, sau đó thì chính thức bắt đầu ôn tập toàn bộ, hắn phải tận dụng trước khi bắt đầu ôn tập toàn bộ phải bổ sung những kiến thức thiếu khuyết của mình, đem những kiến thức rời rạc nối liền với nhau.
Đây là một dự án lớn, đối với người khác có lẽ sẽ khó, nhưng đối với Lâm Như Hứa mà nói thì vấn đề chỉ có thời gian. Hơn nữa.... hắn còn có Hà Tâm Ý, trong đầu của người kia chứa đựng những kiến thức học tập phải gọi là thần thông, y cũng sẵn lòng dành thời gian và năng lượng vì hắn, tiện thể thì ôn tập lại một lần nữa.
Lâm Như Hứa thật thông minh, nắm vững mọi thứ về toán lý hóa, hợp tác giữa hai người vô cùng vui vẻ.
Bằng cách này, Lâm Như Hứa chắc chắn nằm trong top 10 của lớp trong kỳ thi tháng Tư. Tất nhiên, việc ôn tập và tổng kết của hai người vẫn chưa chấm dứt, kỳ thi tháng Tư cũng không phải là toàn diện.
Vào kỳ thi kiểm tra hàng tháng, tâm trạng của Lâm Như Hứa rất tốt, lôi kéo Hà Tâm Ý đến thăm ông ngoại. Phía bệnh viện có đề nghị ông ngoại nằm theo dõi một thời gian, nhưng mà ông cảm thấy ở bệnh viện không thoải mái lắm, nhất định phải về nhà, mọi người cũng chỉ biết làm theo lời ông.
Lúc hai người đến thì tình cờ gặp ông ngoại đang đi tản bộ trong công viên dưới nhà, bên cạnh còn có chú chó hoang đi theo, là chó Tuguo Trung Hoa* rất phổ biến, lông màu trắng xám, hình ảnh một lớn một nhỏ chầm chậm đi dạo, không một chút sốt ruột. Với trạng thái của ông ngoại thì có thể thấy bây giờ ông khỏe hơn nhiều rồi, cuộc sống căn bản không có vấn đề gì, chỉ là so với trước đây thì có chậm chạp hơn chút, nhưng mà so với tuổi của ông thì quả thật quá tốt.
Ông ngoại thấy hai người thì rất vui, còn bật cười thành tiếng nữa, vẫy tay ra dấu bảo Hà Tâm Ý đến, ngoài miệng Lâm Như Hứa cố ý nói ông ngoại bất công nhưng trong lòng hắn cũng vui không kém. Hai người họ cùng ông ngoại dạo bộ hai vòng, chó nhỏ hình như là sợ người lạ nên cách xa một đoạn lẽo đẽo theo sau.
"Con nhớ trong tiểu khu đâu có chó lạc đâu, còn này ở đâu tới thế?"
Ông ngoại Lâm nói, "Hình như là chạy trốn vào đây, thấy không quậy nên bảo vệ cũng không quản, có khi trong nhà còn đồ ăn thừa thì ông sẽ cho nó ăn."
"Thích thì cứ giữ nuôi, con mang nó đi vệ sinh với tiêm ngừa rồi gửi lại."
Ông ngoại Lâm quay đầu nhìn, chó con vẫn là sợ người lạ nhưng khi thấy ông ngoại dừng lại nhìn thì nó từ chút tới gần, cuối cùng là cọ cọ vào chân ông, "Bà ngoại con cũng có ý này, nhưng mà chó con sợ người lạ, phải mất thời gian để nó làm quen."
Đi được một đoạn, ông ngoại Lâm nhìn đồng hồ rồi kêu hai người lên lầu ăn cơm, nhà ông ngoại ở tầng 5, tòa nhà cũ cao nhất có 7 tầng và không có thang máy, Lâm Như Hứa với Hà Tâm Ý thì không sao, nhưng ông ngoại vừa trải qua một trận bệnh nặng, tầng 5 đối với ông mà nói có hơi vất vả, đi được một hai tầng là phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, cả đoạn đường Lâm Như Hứa luôn muốn đỡ nhưng lại thôi, còn bị ông ngoại nắm thóp trước, "Đừng cho rằng ông không biết thằng nhóc con đang suy nghĩ cái gì, ông ở đây mấy chục năm rồi, không chuyển đi đâu hết, chỉ là tầng 5 thôi, mỗi ngày cứ coi như là đang leo núi, cũng là cách tập luyện hồi phục."
Trong lòng Lâm Như Hứa biết, từ khi ông kết hôn là đã dọn đến đây ở, gần như là nửa cuộc đời rồi, những kỷ niệm và thói quen đều gắn bó ở đây, tất nhiên sẽ không đồng ý rời đi.
Bởi vì có gọi trước nên bà ngoại Lâm biết Lâm Như Hứa và Hà Tâm Ý sẽ đến, bà vui đến độ nấu một bàn đầy đồ ăn, ba người vừa tới cửa đã nghe được mùi đồ ăn thơm phức rồi.
Việc đầu tiên Hà Tâm Ý vào cửa là chào bà ngoại, sau đó tới phòng bếp phụ giúp, y đến đây hai ba lần và lần nào cũng thế, bà ngoại biết không ngăn được nên cũng không ngăn nữa, cố ý dằn giọng nói, "Tiểu Hà thật tốt, vừa cao ráo đẹp trai lại còn học giỏi, biết chủ động phụ giúp làm việc nhà, nếu cháu của bà được thế thì tốt quá, không giống với cái đứa ở ngoài kia, chỉ biết nằm dài trên ghế làm ông lớn."
"Tôn tử của bà cũng không nhàn rỗi đâu nha!" Lâm Như Hứa hắng giọng, hận không thể nói cho cả tiểu khu này nghe thấy, "Tôn tử của bà đang gọt trái cây cho chồng của bà đó!"
Lâm Như Hứa hô to một tiếng đầy quang minh chính đại, hô xong thì bị ông ngoại đang cầm miếng táo đặt trên bàn trà nhìn một cách khinh bỉ, gọt nó giống như đang tạo một tác phẩm nghệ thuật vậy, tranh thủ lúc ông ngoại đang xem TV thì nói, "Con biết là ông không muốn, nhưng lúc xuống nhà thì vẫn là nên mang theo gậy, con thấy cầu thang đi lên không có điểm tựa, mang theo gậy thì lúc ông có tạm nghỉ cũng có thứ để chống nghỉ sức."
Thực ra trong lòng rất lo lắng, không chỉ là ở cầu thang, mà ở dưới tiểu khu cũng vậy, ông mang theo gậy thì hắn có chút an tâm hơn, ông ngoại cũng hiểu rõ điều này, nhưng mà ngoài miệng lại kiêu ngạo, "Để ông mang nó theo đánh con cũng được đấy."
Lâm Như Hứa hiếm khi không cãi lại, gọt táo thành từng miếng nhỏ rồi mới bưng lên, cười hì hì, "Ông yêu muốn đánh thì cứ đánh, con hứa sẽ không chạy."
Bàn vuông nhỏ vừa hay ngồi đủ bốn người, ông ngoại Lâm gặp Hà Tâm Ý nhiều lần rồi, lần nào gặp cũng thấy đứa nhỏ này càng nhìn càng hài lòng, đang ăn cơm cũng phải hỏi hai câu: "Gần đây học bài có mệt không? Không mệt thì lát nữa chơi một ván nhé?"
Hà Tâm Ý tất nhiên là đồng ý rồi, ông ngoại liền vui vẻ, "Tiểu Hà ngoan thế."
Thấy hai "ông cháu" hòa thuận làm Lâm Như Hứa không nhịn được xen mồm, "Rốt cuộc thì ai mới là cháu ruột của ông đây? Ông có bao giờ khen con như vậy đâu?"
"Cái tên thổ phỉ nhỏ có gì tốt mà khoe, con có điểm gì so được với Tiểu Hà người ta?"
"Cao hơn cậu ta!" 3cm cũng tính là cao hơn nha, Lâm Như Hứa đúng lý hợp tình.
"Lại còn làm vẻ đương nhiên, con chỉ có cái chất thổ phỉ còn so với người ta!"
Lâm Như Hứa: "......"
Mặt bà ngoại Lâm □□, "Nói bừa, cháu lớn của tôi không phải là thổ phỉ, lần trước Tiểu Chu ghé thăm không phải còn nói Như Hứa của chúng ta ở trường là giáo thảo sao? Được rất nhiều bạn yêu thích đấy!"
Tiểu Chu là hiệu trưởng trường Thủ Minh, vì ở gần nên Lâm Như Hứa có hay đến chỗ ông học bài, cho nên qua lại không ít.
"Cứ cho nó là giáo thảo đi, mắt nhìn của mấy đứa con gái thời nay cũng thật là, mà cho dù nó có là vậy thì cũng không ảnh hưởng gì tới chất thổ phỉ của nó!"
Logic quá mạnh mẽ, Hà Tâm Ý nghe vậy thì bật cười, chuyện bắt đầu từ mình mà người bên cạnh bị chế giễu không ít, chủ động nói thay cho Lâm Như Hứa, "Gần đây Lâm Như Hứa học tập rất chăm, hai lần thi tháng được nằm trong top 10 rồi đó ạ."
Thật sự không ai không muốn con mình thành tài cả, ông ngoại Lâm ngồi cười, "Cái này còn kém nhiều lắm."
Cơm nước xong mọi người ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, bà ngoại đứng một bên không chịu ngồi, nói đứng khỏe hơn, Hà Tâm Ý đã dọn bàn cờ rồi, hai người bắt đầu chiếu tướng. Ông ngoại Lâm lúc chơi cờ không thích nói chuyện, vẻ mặt đầy nghiêm túc giống như thật sự ra chiến trường vậy, làm cả phòng khách cũng căng thẳng theo, mãi đến nửa giờ trôi qua bàn cờ của hai người mới hòa nhau, chiến sự đã ổn định, không khí mới sôi động lên.
Chính lúc này ông ngoại Lâm mới phát hiện, Hà Tâm Ý không những chơi cờ giỏi mà còn có tài pha trà rất đỉnh, giống như người đã học qua chuyên môn, vì thế màn pha trà của Hà Tâm Ý trở thành phần diễn thứ hai, bà ngoại cũng ngồi xuống thưởng thức trà y pha, trò chuyện những thứ ở trường học.
Ông ngoại Lâm: "Nghe nói trước đó mấy đứa vừa mới phân ban học nhỉ?"
Lâm Như Hứa nói: "Ông sắp xếp tai mắt trong trường tụi con đúng không?"
Hà Tâm Ý lại cung kính trả lời: "Đúng ạ."
Đối lập kiểu này, Lâm Như Hứa lại được ông ngoại Lâm liếc mắt xem thường.
Bà ngoại Lâm: "Hai đứa đều học ban tự nhiên à."
Hà Tâm Ý gật đầu, ông ngoại Lâm thì rất vui, "Ban tự nhiên thì tốt!" Nói xong liền nhận ra bà ngoại Lâm từng là sinh viên ban xã hội, thế là nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng bà ngoại thấy không sao cả, trọng lý khinh văn đã tồn tại từ thời của họ rồi, lại hỏi, "Thế học ban tự nhiên có nghĩ tới sau này làm việc gì chưa?"
Lâm Như Hứa thì lãnh đạm, "Cái này tính sau, con không vội."
"Học Y."
Hai chữ "học Y" Hà Tâm Ý lưu loát nói ra, ông bà ngoại thì không phát hiện gì cả, vẫn tự nhiên trò chuyện tiếp, nhưng Lâm Như Hứa ngồi một bên không lên tiếng, hắn tất nhiên sẽ không quên Hà Tâm Ý vì cái gì mà thay đổi quyết định.
Hai chữ này lại lầm hắn cố định ánh nhìn trên mặt Hà Tâm Ý, nhất thời tâm trạng của Lâm Như Hứa đầy phức tạp, trăn trở nhiều lần chỉ còn lại một lời nói yêu thương, đủ để hắn cảm thấy có mở miệng thế nào thì cũng chỉ là vô lực.