Lâm Như Hứa cảm thấy mấy ngày nay có chơi game cũng thật nhàm chán, thời tiết đẹp thì có thể ra ngoài chơi bóng rổ, nhưng trời mưa thì thật vô vị, chỉ ngồi trên sô pha xem mấy bộ phim tình yêu trên TV.
Bạn gái tức giận thì phải dỗ dành, chàng trai buổi tối say khướt liền chạy tới ký túc xá giải thích, toàn là lời ngon tiếng ngọt. Lâm Như Hứa đang xem thì bỗng nhớ tới Hà Tâm Ý.
Bây giờ Hà Tâm Ý như vậy cũng không biết là vì cái gì nữa.
Hắn suy nghĩ thật cẩn thận những gì đã xảy ra hôm Hà Tâm Ý đến nhà mình, vẫn cảm thấy bản thân không có làm sai gì cả. Bình thường Hà Tâm Ý luôn ung dung thản nhiên, nhưng mà nói như thế nào đi nữa thì chuyện này cũng không tới phiên Hà Tâm Ý tức giận, lắm lúc vui rồi lại buồn phiền, vậy mà cũng không cho hắn biết lý do.
Bản thân mình làm sai mà còn chờ người khác tới dỗ hả? Khóe miệng Lâm Như Hứa khẽ cười, tim nói: thật là quái lạ.
Bộ phim trên TV vẫn đang chiếu, đợi tới khi Lâm Như Hứa lấy lại tinh thần thì nam nữ vai chính đã làm hòa rồi, đến cả nhạc phim còn rất cố gắng thổi phồng bầu không khí này. Tâm trạng của Lâm Như Hứa có chút phức tạp, nhưng cũng không rõ vì sao lại như vậy nữa.
Thế nào mà đem Hà Tâm Ý hóa thành nữ chính chứ?
Cuối học kỳ vừa rồi thành tích của Triệu Nhất Xuyên không tiến bộ gì nhiều, gần đây chú Triệu lại ghi danh cho cậu ta một lớp học, thời gian chơi bời càng ít đi, Lâm Như Hứa nhàn đến vô sự, thế là tắt TV một mình ra ngoài đi dạo.
Tháng hai là thời điểm lạnh nhất, Lâm Như Hứa mặc thêm một chiếc áo khoác denim đi ra ngoài, suy nghĩ một chút liền đi về hướng phố cổ, trước đây nơi này là mảnh đất chưa được xây dựng, hắn cùng Triệu Nhất Xuyên, Tôn Bình Khang đã lén chạy qua bên đó chơi.
Lâm Như Hứa cảm thấy mình khá là sến súa, ấy mà một mình chạy đến đây nhớ về quá khứ, nhưng đi được nửa tiếng thì lại thấy không có ý nghĩa gì cả, thế là ngơ ngác đi về phía khu dân cư, đi một vòng thì hình như ở đây chưa có người nào ở cả, muốn tìm một người hỏi đường cũng không thấy bóng dáng ai.
Hắn luôn phân biệt được đường đi nhưng không nghĩ tới sẽ có ngày như lúc này, lại bỗng nhiên nhớ tới vẻ mặt bình tĩnh của Hà Tâm Ý lấy di động ra tra bản đồ. Đang chuẩn bị lấy di động ra tìm kiếm thì chợt nghe giọng nói của ai đó phía trước. Hắn liền tiến lên hai bước, hẳn là hai người con trai, giọng nói không lớn nên không nghe rõ họ đang nói cái gì.
Lâm Như Hứa không biết vì cái gì lại giống như ma xui quỷ khiến đi về nơi phát ra âm thanh, đó là một con hẻm nhỏ, những tòa nhà xung quanh đã cũ nát, Lâm Như Hứa thò đầu nhìn vào bên trong thì ngay lập tức sững sờ, nhanh chóng xoay người lại.
Bởi vì chỉ liếc mặt một cái nên Lâm Như Hứa không chắc hắn có nhìn thấy rõ hay không, hình như là một người con trai đè một người con trai khác vào tường, hình như là đang.... Hôn nhau.....
Hôn nhau!
Hai người con trai!
Lâm Như Hứa cảm giác đầu óc mình quay cuồng, hai người con trai đang hôn môi?
Hẳn là nhìn lầm rồi, nói không chừng người nọ đang tiến gần lại thôi.
Mặt khác hắn biết nhìn lén là không tốt, nhưng không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Lần này thấy rõ ràng đúng thật là hai người con trai đang hôn nhau, bóng lưng của người nam chắc khỏe nhìn có hơi quen thuộc, nhất thời Lâm Như Hứa không nhớ ra là ai, trong lúc hắn còn đang ngây ngốc thì hai bóng người trong hẻm nhỏ đột nhiên chuyển động, người bị áp trên tường đang nhìn về phía này, trông thấy Lâm Như Hứa không những không bối rối mà khóe miệng còn khẽ nở nụ cười, cứ như vậy cùng Lâm Như Hứa bốn mắt nhìn nhau.
Người con trai mang cặp kính gọng vàng với đôi mắt hoa đào ẩn sau tròng kính, khuôn mặt góc cạnh lại rất nhu hòa, không thể không nói bộ dạng rất tuấn tú. Người còn lại cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, ngay lúc người kia nhìn qua thì Lâm Như Hứa phản ứng mạnh, nhanh chóng cắm mặt mà chạy.
Chạy một hơi ra khỏi con hẻm này, Lâm Như Hứa đứng bên đường nhìn người đi qua đi lại, nhất thời hoảng hốt.
Vừa rồi hắn không cẩn thận bắt gặp hai người đang hôn nhau.
Là hai người con trai.
Thế nhưng không có ai quy định nam phải thích nữ cả....
Cho nên nam cũng có thể thích nam.
Hắn cũng là nam, cho nên hắn cũng không nhất định phải thích nữ....
Không đúng, mình đang suy nghĩ cái gì vậy! Lâm Như Hứa vỗ thật mạnh vào đầu mình, buộc phải cắt đứt dòng suy nghĩ này.
Thật ra chuyện này không có gì lạ trong giới con nhà giàu, Lâm Như Hứa cũng từng thấy có người gọi là cậu ấm, nhưng hắn luôn chán ghét cái vòng rối loạn này, mỗi lần nhìn thấy sẽ cố né tránh mà đi chỗ khác, vì thế hắn biết đàn ông cũng có thể tìm đàn ông chơi đùa, chỉ là không nghĩ tới nam với nam sẽ có tình yêu giống như nam và nữ.
Từ "đồng tính" không còn xa lạ gì, chẳng qua hắn không nghĩ sẽ có một ngày nó lại xảy ra trước mặt mình.
Vì bắt gặp cảnh khi nãy nên Lâm Như Hứa không còn tâm trạng gì để dạo phố nữa, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi về nhà, đến con đường quen thuộc chưa bao lâu thì vô tình gặp lại "mấy thằng bạn cũ".
Năm sông bốn biển đều có bạn bè, chỉ là bạn bè sẽ chia thành phe tốt và phe xấu, "mấy thằng bạn cũ" này thì đương nhiên thuộc về vế sau rồi. "Mấy thằng bạn cũ" vẫn mang điệu bộ như xưa, vẫn cái đầu sát mã đặc xấu xí đang dồn một người trong góc, không biết đang nói gì mà trên mặt một đám kia là vẻ kiêu ngạo cực kì. Đã lâu rồi không gặp, ấy thế mà Lâm Như Hứa lại có một cảm giác thật hoài niệm, tức khắc quyết định ra tay nghĩa hiệp.
"Mày cho rằng lúc này mày có người che chở hả, mày nghĩ tụi tao thật sự sợ cái tên họ Lâm kia ư, hôm nay tao tính sổ cả nợ cũ lẫn nợ mới."
Uầy, còn có ông đây nha! Lâm Như Hứa nghe thế thì nở nụ cười.
Có một tên bên cạnh lấy tay chọt nhẹ lão đại nhà mình, đè giọng hô, "Tiếu ca, Tiếu ca!"
"Mày làm cái gì." Người được gọi là Tiếu ca sốt ruột hét lên, sau đó xoay đầu ra sau nhìn, đúng như dự đoán của Lâm Như Hứa, ngay lúc tên Tiếu ca quay đầu lại thấy hắn thì vẻ mặt có chút vi diệu, nhưng mà so với dự đoán của hắn thì mức độ vẫn còn nhẹ chán.
Bên này còn chưa lên tiếng thì trong góc tối kia đột nhiên truyền ra tiếng gọi to, "Lâm ca! Lâm ca!"
Giọng nói kia Lâm Như Hứa không thể không quen thuộc hơn, hắn có chút không ngờ tới nên bước lên hai bước, quả nhiên là Tôn Bình Khang.
Tôn Bình Khang trông thấy Lâm Như Hứa thì mặt nhăn nhúm lại giống như sắp bật khóc rồi, mà lời cậu ta nói ra lại ngoài suy nghĩ của hắn, "Lâm ca, mau đi đi! Mau đi đi! Tụi nó hôm nay chính là tìm cậu đó! Đừng động vào tôi!"
Trong nháy mắt Lâm Như Hứa đi thẳng tới thì đám người kia xông lên, quả thật hắn không ngờ rằng hôm nay tụi này đến tính sổ chuyện cũ, trên mặt không chút bối rối mà nhướng mày với Tôn Bình Khang, "Đi không xong rồi, mà có xong rồi cũng không đi." Thậm chí lời nói tiếp theo còn mang theo chút nhớ nhung, hắn cười nói, "Lại đây Tôn Tôn, cho cậu nhớ lại phong độ năm đó của Lâm ca nhà cậu."
Lúc Lâm Như Hứa nói ra những lời này vẻ mặt rất ung dung, phía sau là một đám nhóc để đầu sát mã đặc đủ hình đủ kiểu, Tôn Bình Khang đúng là có cảm giác sảng khoái của năm đó, nhất là khi Lâm Như Hứa không hề báo trước nắm lấy tên tóc vàng đứng gần cho nó một quyền thẳng vào mũi.
Một quyền đánh xuống chỉ thấy toàn máu, tốc độ của Lâm Như Hứa quá nhanh nên khi những người khác phản ứng lại thì hắn đã đánh quyền thứ hai không chút do dự nào. Nháy mắt xung quanh có người bay tới, tay cầm đồ tay cầm côn sắt lớn tính đánh xuống đầu Lâm Như Hứa, tuy hắn nhanh lẹ né ra nhưng vẫn là bị trúng một chút, lắc lắc đầu rồi nghiêng người đạp một cước trúng thẳng bụng của một tên.
Bọn họ có khoảng mười người và đều tấn công một mình hắn, thế nhưng đầu óc của Lâm Như Hứa vẫn tỉnh táo, hét to với Tôn Bình Khang đang tìm vũ khí cho mình, "Gọi cho Đại Hà! Hôm nay ba chúng ta phải là kiếm khách đồng lòng!"
Tình hình quá cấp bách nhất định Triệu Nhất Xuyên sẽ gọi người tới, nhưng Lâm Như Hứa không cần, chỉ cần một mình Triệu Nhất Xuyên là đủ, hai người bọn họ đã chiến đấu nhiều năm, sự ăn ý không ai thay thế được. Đang nói chuyện thì bụng Lâm Như Hứa bị đánh một quyền, hắn hơi cúi lưng lùi về sau hai bước thì đυ.ng trúng tên cầm côn sắt mới nãy, thế là đạp mạnh hai chân đoạt lấy cây côn.
Tên dẫn đầu gọi là Tiếu ca nghe được cuộc nói chuyện ban nãy thì lên tiếng, "Lâm Như Hứa, không phải là Lâm ca sao? Không phải một mình đánh cả Minh Thành sao? Gọi là gì nhỉ?" Hắn vừa nói thì tất cả người xung quanh liền ngừng động tác.
Lâm Như Hứa, "Đánh một mình?"
Người nó đang nghĩ hắn muốn đánh một mình, lại không ngờ tới Lâm Như Hứa vừa dứt lời lại không hề chịu thua, "Vậy hôm nay sẽ cho mày mở mang kiến thức câu chuyện 1VS10 Lâm gia gia của mày!" Sau đó đi lên cho tên thủ lĩnh một gậy.
"Đmm, Lâm Như Hứa!" Một gậy kia dùng sức không nhỏ, trực tiếp đánh tên kia ngã xuống đất.
Tiếng hét to kia hoàn toàn làm Lâm Như Hứa bùng cháy, Tôn Bình Khang đứng một bên nghe xong thì không khỏi mặc niệm dùm, trong bầu không khí im lặng bỗng truyền đến tiếng cười khẽ của Lâm Như Hứa, hắn gọi một tiếng Tiếu ca, nhưng trong lời nói không hề có độ ấm.
"Tiếu ca, đã nhiều năm như vậy mà mày vẫn không hiểu quy tắc của tao." Giọng nói nhẹ nhàng gần như là không nghe được.
Nói xong một câu Lâm Như Hứa không nhiều lời nữa, với nguyên tắc đánh nhau không nói lời vô nghĩa, rất nhanh đã nghe được tiếng hét thảm thiết của đám sát mã đặc.
Đợi tới khi Triệu Nhất Xuyên chạy tới thì mọi chuyện đã xong rồi, mười mấy tên sát mã đặc nằm lê lết dưới đất, còn Lâm Như Hứa cũng tàn không kém, quần áo bị rách, không biết chỗ nào trên đầu đang chảy máu, tàn bạo cực kì. Tôn Bình Khang nhìn con dao nằm một góc nghĩ lại mà sợ, may mà đám kia sợ gây án mạng nên không dám mang ra.
Lâm Như Hứa ngồi xổm xuống bên cạnh tên họ Tiếu, vỗ vỗ lên mặt hắn, "Uầy! Còn mang theo dao nha! Không tồi, sau ngần ấy năm thì cuối cùng cũng có chút tiến bộ rồi."
Mặt mày của Tôn Bình Khang đắng ngắt, ôi đại ca của tôi ơi, cậu đang nói gì vậy hả? Lỡ đâu lần sau tụi nó thật sự mang dao ra thì làm sao đây?
"Nhưng mà vừa nãy mày mới nói cái gì? Tới, nói lại tao nghe xem?"
Người nọ nằm dưới chân của Lâm Như Hứa nhưng miệng vẫn không chịu thua, "Tao nói là đcm mày!"
Mặt Lâm Như Hứa không chút thay đổi đứng lên đạp mấy cái vào bụng tên kia, người nọ bởi vì đau mà cuộn tròn người.
"Tao nói là tao đ* mẹ mày! Thế nào!"
"Bỏ đi Lâm ca," Triệu Nhất Xuyên chạy nhanh tới kéo Lâm Như Hứa lại, cậu ta biết đây là điểm chết của Lâm Như Hứa, nhưng càng sợ người này sẽ gây ra chuyện lớn. Một tay Lâm Như Hứa đẩy cậu ta ra đi thẳng tới góc khuất cầm con dao lên, họ Tiếu thấy động tác của hắn vậy mà còn nở nụ cười, để lộ hàm răng bê bết máu.
Cả Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên thấy thế thì đi lên, lại nghe thấy Lâm Như Hứa đè nặng tức giận, "Mấy cậu đứng đó cho tôi!"
Sau đó bọn họ thấy Lâm Như Hứa cầm con dao đứng bên cạnh và giẫm lên bụng người nọ, lại nghe người nọ kêu rên một tiếng, Lâm Như Hứa kề con dao cạnh cổ họ Tiếu, từng chút đè mạnh xuống, thậm chí ngay lưỡi dao cũng đã thấy máu ứa ra.
"Có một số chuyện mày không dám, nhưng tao dám."
Giọng nói kia lạnh như băng, người nọ rốt cục cũng đã sợ hãi, "Tao không nói, đừng, tao không bao giờ.... Nói nữa....."
"Lần sau thấy tao thì trốn xa một chút, bằng không tao sẽ cho mày biết cái gì tao dám làm, biết chưa?"
"Đã biết đã biết!"
Tôn Bình Khang cùng Triệu Nhất Xuyên đã quen biết Lâm Như Hứa mười năm có thừa, thế mà chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của Lâm Như Hứa, xa lạ đến mức khiến người ta không rét mà run.
Khoảnh khắc đó, Lâm Như Hứa giống như một kẻ tuyệt vọng thế đời, không quan tâm tương lai, không hỏi lại đường lui.