- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt
- Chương 19: Tuyết rơi
Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt
Chương 19: Tuyết rơi
Kỳ nghỉ Tết Tây ngắn ngủi kết thúc cũng là lúc bước vào thời gian ôn thi cuối kỳ đầy căng thẳng, kết thúc cuối kỳ chính là nghỉ đông. Tất cả mọi người đều muốn có một năm tốt lành, đây đã trở thành câu nói mà giáo viên bộ môn nào cũng nói, ý nghĩa sâu xa thì không cần nói cũng biết.
Giáo viên môn Hóa lại bắt đầu rơi vào trạng thái say sưa của mình, cách giảng bài của ông giống như tiêm nhiễm cả lớp vậy.... Hà Tâm Ý nhìn nhìn, những người còn chống đỡ chắc chỉ khoảng 10%, dù sao y cũng không bị lây, tác phong xúc cảm mạnh mẽ này.... Quả thật có chút nhiệt tình quá mức, xung quanh y chỉ có mỗi Triệu Nhất Xuyên là bị ảnh hưởng. Bất quá Lâm Như Hứa tay chống cằm luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, còn thở dài, "Mùa đông năm nay tới trễ quá! Còn chưa rơi tuyết nữa."
Tới trễ sao? Hà Tâm Ý không trả lời, cũng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lọt vào tầm mắt chính là những nhánh cây đã trụi lá, khi gió lớn thổi qua còn khẽ đung đưa theo, chính là vẻ đẹp hiu quạnh.
Đối với Lâm Như Hứa, dấu hiệu của mùa đông đến là cơn tuyết đầu mùa, nhưng đối với Hà Tâm Ý mùa đông đã sớm đến rồi, là vào mỗi buổi sáng những luồng khói tỏa ra từ miệng mình, mùa đông bắt đầu một cách tĩnh lặng như vậy.
Đột nhiên một bóng hư ảo lóe lên, Lâm Như Hứa nhanh chóng tránh né, thành công đánh trúng tấm bảng đen phía sau, trên mặt Lâm Như Hứa có chút thở phào, sau đó lại bị đập trúng vào ót....
Thế mà còn bắn ngược? Công lực này làm Lâm Như Hứa sợ hãi, Lưu Thiên Thành nâng cặp kính lên, "Cứ nhìn ngoài cửa sổ không ngừng! Bên ngoài đẹp lắm ư? Bộ em không thấy tôi đã chăm chú nhìn em từ lâu rồi sao?"
Vốn đang định nghiêm túc mà nghe lời này làm Lâm Như Hứa không nhịn được cười, "Em không muốn nói, nhưng mà thật sự là không thấy."
Vừa dứt lời, có vài bạn trong lớp nhịn không được cười thành tiếng, cặp kính của thầy Hóa không biết bao nhiêu độ nhưng từ bên ngoài nhìn thì chính là từng vòng đắp lên từng vòng, làm mắt ông cũng tròn xoe, càng đừng nói tới ánh mắt có phải đang nhìn Lâm Như Hứa hay không, bởi vì có nhìn ông thì cũng không biết ông đang nhìn chỗ nào.
"Em còn trả treo với tôi?" Thêm một viên phấn bay đến, Lâm Như Hứa cũng không trốn, thế mà chuẩn xác đánh trúng vào Triệu Nhất Xuyên hàng trên.....
Triệu Nhất Xuyên: "......" Người vô tội gặp phải tai ương.....
Lưu Thiên Thành thẹn quá hóa giận, ông nhìn lên biểu đồ số ghế dán trên bục giảng, "Lâm Như Hứa đúng không? Đi ra ngoài đứng cho tôi!"
Thật ra Lưu Thiên Thành sao lại không biết hắn chứ, đứng đầu khối 11 có tiếng, nhà lại có bối cảnh nữa, đa số các giáo viên khác đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cầu mong hắn an an ổn ổn đừng quá quậy phá là tốt rồi. Thế nhưng Lưu Thiên Thành không nhìn được bộ dạng kia của Lâm Như Hứa, đối với ông thì Lâm Như Hứa chính là ỷ vào người nhà, suốt ngày làm xằng làm bậy.
Ừ đúng vậy, ông tự cho mình là một người thầy miệt mài chăm chỉ không sợ cường quyền.
Nhưng khi ông vừa nói ra câu kia thì cả lớp tức khắc im lặng, tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin mà nhìn ông, lại chờ Lâm Như Hứa nổi bão, ánh mắt nhìn hắn có chút hoảng hốt.
Ai mà không biết tính tình của Lâm Như Hứa chứ? Chính là hắn không sợ chuyện gì cả. Ngoại trừ lão Diệp thân thiết với Lâm Như Hứa ra thì các giáo viên khác đều tránh né, đến cả hiệu trưởng thấy hắn còn giống như thấy hậu bối của ông vậy, cưng chiều không thôi.
Về phần tại sao ông chủ Diệp lại là ngoại lệ thì.... Trong mắt bọn họ là vì Lâm Như Hứa vui vẻ khi thấy phản ứng của ông, vui vì cùng ông kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ.... phải nói là rất giống đôi bạn vong niên*.....
*bạn vong niên: tình bạn giữa các thế hệ, tuy chênh lệch tuổi tác nhưng rất thân thiết, đồng cảm như bạn cùng lứa.
Vậy mà bây giờ lại có người dám kêu Lâm Như Hứa ra ngoài đứng.... mọi người cũng đã tưởng tượng ra cảnh đẫm máu sắp xảy ra rồi, dãy bàn học gần Lưu Thiên Thành nhịn không được tự hỏi, một lát nữa Lâm Như Hứa mà xông lên đây thì bọn họ nên làm gì mới đúng...
Nhưng mà sau cùng Lâm Như Hứa chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn ông một cái, mặt mày không biểu cảm cũng không nói một câu cứ như vậy ra ngoài đứng hết nửa tiết còn lại, lúc đi ra ngoài còn không thèm mang theo sách. Sau đó thì hắn được cảm nhận cái mùa đông "tới trễ" như lời hắn nói.....
Thực ra hắn đã quá quen phản ứng của các bạn trong lớp rồi, tiếng tăm của người này phải gọi là vang dội, truyền miệng đến mức khoa trương. Nói thật thì tính tình của hắn nào tệ như vậy, mà chẳng có tâm tư đi quản mấy chuyện này.
Chỉ là hắn có điểm mấu chốt của riêng mình.
Lâm Như Hứa càng nghĩ tới chuyện đó thì tâm tình càng trở nên tồi tệ, tiếng chuông học vang lên, Lưu Thiên Thành chân trước mới bước ra cửa lớp, Lâm Như Hứa liền chạy vào trong dựa vào người Hà Tâm Ý run cầm cập, ngay lập tức Hà Tâm Ý cảm nhận được cái lạnh mà người nọ mang tới, nghe hắn run rẩy nói, "Lạnh chết tôi."
Thật sự là rất lạ, khoảnh khắc khi hắn dựa vào người Hà Tâm Ý, ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người y bỗng nhiên cảm thấy cả người đều thoải mái.
Hắn sao mà không phát hiện bản thân mình có chút khác lạ khi đứng trước Hà Tâm Ý chứ, trở nên náo loạn hơn, hành xử không giống chính mình, nhưng cái cảm giác thân thiết này ngay lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đã bắt đầu tồn tại, khác với sự thân thiết giữa Tôn Bình Khang cùng Triệu Nhất Xuyên, mà hắn cũng không thể nói chính xác là khác chỗ nào.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Tôn Bình Khang ngồi phía trước đột nhiên xoay qua cắt đứt mạch suy nghĩ của Lâm Như Hứa, chỉ thấy người nọ có vẻ như đã chuẩn bị từ sớm, thảy một gói trà sữa hòa tan về phía hắn, "Lâm ca Lâm ca, trà sữa."
Hai bàn tay của Lâm Như Hứa bị đông lạnh đến đỏ bừng, lúc nhận lấy gói trà sữa còn run lẩy bẩy.
"Đã sớm nói với cậu mặc nhiều quần áo vào đi." Hà Tâm Ý nhịn không được cầm lấy gói trà sữa trong tay đông cứng của Lâm Như Hứa, xé bao rồi đi lấy nước ấm xong xuôi mới đưa cho hắn.
Toàn bộ quá trình Lâm Như Hứa chỉ ngồi tại chỗ cười tủm tỉm nhìn y, ánh mắt khẽ híp lại trông vô cùng hưởng thụ. Tiếp nhận lấy cốc trà sữa nóng hôi hổi liền hút nhẹ một ngụm, dòng nước ấm đi vào bụng làm hắn thoải mái đến thở ra, "Thích quá! Tâm Ý đối với tôi thật tốt!"
Vừa dứt lời liền truyền đến giọng nói u oán của Tôn Bình Khang, "Trà sữa là của tớ đây, sao cậu không nói tớ tốt đi!"
Lâm Như Hứa ngoảnh mặt làm ngơ.
Hà Tâm Ý nhìn hắn từ đầu tới chân, không cần nói y cũng biết đồng phục mùa đông Lâm Như Hứa đang mặc nhất định không vượt quá hai cái, nhiệt độ cao nhất hôm nay còn chưa tới 8 độ, thật sự không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa. Chẳng lẽ người nhà không quản hắn sao? Hà Tâm Ý suy nghĩ rồi chợt sửng sốt nhớ tới lời Lâm Như Hứa từng nói trong lúc đại hội thể thao, lẽ nào Lâm Như Hứa thật sự không có ai quan tâm đến hắn?
Còn chưa suy nghĩ kĩ càng thì hai tay Lâm Như Hứa ôm lấy mặt y xoay qua phía bên trái, "Tâm Ý cậu xem, tuyết rơi rồi!"
Những bông tuyết pha lê đang nhẹ nhàng rơi xuống, tuyết không hẳn rơi dày đặc nhưng quả thật làm cho người ta cảm thấy hưng phấn, tay của Lâm Như Hứa vừa rồi cầm cốc trà sữa nên không còn lạnh, ngược lại rất ấm áp, lúc sờ lên mặt thấy có chút ngứa, một cảm giác khác lạ không giải thích được, Hà Tâm Ý nhịn không được xoa nhẹ hai cái.
Cả người Lâm Như Hứa đều nhoài ra ngoài cửa sổ chớp mắt nhìn tuyết rơi, Hà Tâm Ý nhìn thấy có chút buồn cười, thầm nghĩ cái này mà gọi là giáo thảo lạnh lùng ư, quá mức giả dối.
"Cười cái gì?" Lâm Như Hứa cũng chú ý đến y, "Mới vừa rồi tôi nói còn chưa có tuyết thì bây giờ tuyết đã rơi rồi, có lợi hại không?"
Hà Tâm Ý không muốn trả lời câu hỏi có lợi hại hay không, khóe mắt y đều tràn đầy ý cười, "Mùa đông của cậu tới rồi."
Lời này thật sự rất ôn nhu khiến tim của Lâm Như Hứa run lên, ngoài miệng cũng không thừa nhận, "Cái gì mà mùa đông của tôi chứ? Thế giới của tôi bốn mùa đều tựa như mùa xuân! Rất có sức sống!"
Ý cười trên mặt Hà Tâm Ý càng rõ rệt hơn làm Lâm Như Hứa không nói gì được nữa, đành phải bày ra bộ dạng tôi mặc kệ cậu, tiếp tục ngắm tuyết bên cửa sổ.
Cơn mưa tuyết đến thật bất ngờ nhưng vẫn không thể làm vơi đi sự căng thẳng đối với bài thi cuối kỳ của mọi học sinh, người đến nhờ vả Hà Tâm Ý chỉ bài cũng nhiều hơn, may mà có Lâm Như Hứa ngồi bên cạnh canh giữ, không thôi thời gian Hà Tâm Ý dành cho bản thân xem chừng cũng không có.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, tan học buổi trưa tuyết đã dày nửa bàn chân rồi, từ trước đến nay Lâm Như Hứa đều làm ầm làm ĩ trước mặt Hà Tâm Ý, lúc trưa về nhà, hắn giẫm đầy lên mặt tuyết suốt dọc đường về, Hà Tâm Ý chỉ im lặng đi cạnh hắn, tạo nên một hình ảnh đối lập rõ nét.
Bỗng nhiên Lâm Như Hứa bị trượt chân, Hà Tâm Ý theo bản năng liền đưa tay ra đỡ, kết quả là Lâm Như Hứa đứng không vững khiến Hà Tâm ý cũng bị ngã oạch theo. Bởi vì y là người đưa tay ra đỡ nên so với Lâm Như Hứa còn nặng hơn. Lúc bị ngã cách cổng trường không xa, Lâm Như Hứa sợ bẽ mặt nên lật đật kêu mau đứng lên.
Tôn Bình Khang cũng chạy nhanh tới đỡ Hà Tâm Ý, còn Triệu Nhất Xuyên lại ôm eo cười đến không đứng thẳng lưng.
Lâm Như Hứa đứng lên liền đi qua ôm Hà Tâm Ý, "Tâm Ý đúng là bạn tâm giao mà, nếu tôi ngã một mình thì sẽ rất xấu hổ nha!"
Hà Tâm Ý bị ngã làm thắt lưng có hơi đau, tự mình xoa xoa hai cái rồi dùng giọng vô cùng ôn tồn của mình nói, "Tôi với cậu ngã sẽ không xấu hổ hả?"
"Ít nhất là không phải có mình tôi." Thật ra thì Lâm Như Hứa vẫn cảm thấy bẽ mặt, nhưng hắn nghĩ dù sao bị hai người bị vẫn là đỡ hơn một người, càng đừng nói tới người kia là Hà Tâm Ý.
Lúc Hà Tâm Ý bước đi hai bước cảm giác thắt lưng vẫn còn đau, Lâm Như Hứa cũng nhìn ra, "Sao vậy? Bị đau chỗ nào?"
Hà Tâm Ý sẽ theo thói quen nói không sao hết, nhưng lời đến bên miệng liền nhớ ra ngày hôm đó ở công viên giải trí Lâm Như Hứa đã từng nói, thế là y thành thật đáp, "Eo có hơi khó chịu."
"Eo?" Lâm Như Hứa thuận tay ôm lấy, tư thế thân mật này làm y có một cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ, "Thể lực này của cậu là không được rồi, cần phải rèn luyện nhiều hơn."
Hà Tâm Ý nheo mắt liếc hắn, "Thế cậu thử té giống vậy xem." Lâm Như Hứa có hơi ngượng ngùng sờ mũi, không nói tiếp.
"Nếu không tôi dẫn cậu đến bệnh viện khám."
"Không cần, không nghiêm trọng như vậy." Đến góc đường chào tạm biệt, Hà Tâm Ý không chút do dự từ chối lời đề nghị chuyện bé xé to của Lâm Như Hứa.
Thực ra y vẫn luôn chăm sóc bản thân tốt lắm, trong phòng có một cái hòm thuốc nhỏ, kết quả là thuốc xức lại không có, Hà Tâm Ý cảm thấy cũng không phải chuyện to tát gì, thế là lúc ăn cơm theo thói quen không để cho Từ Gia Nhu nhìn thấy.
Kết quả sau giấc ngủ trưa thì Hà Tâm Ý cảm thấy càng đau hơn, cố chịu đựng đi ra ngoài, lúc đến cửa bảo vệ tiểu khu thì thấy Lâm Như Hứa ngồi trong phòng vừa nói vừa cười với ông bảo vệ, trông thấy y đi ra thì vội chào tạm biệt ông.
"Tâm Ý, tôi tới đón cậu nè!"
Eo của Hà Tâm Ý còn đau, vừa thấy Lâm Như Hứa là bực bội, không muốn để ý tới hắn.
"Tôi đã sớm nói là đi tới bệnh viện đi, thế mà cậu không nghe..." Hắn còn tủi thân trước nữa chứ....
Lâm Như Hứa thấy y không thoải mái nên đến gần muốn giúp đỡ, "Đi thôi, tới bệnh viện."
"Không đi." Hà Tâm Ý từ chối.
"Không phải, cậu...."
Hà Tâm Ý cắt ngang, "Đến phòng y tế của trường là được rồi."
"Cũng được." Lâm Như Hứa thỏa hiệp.
Lâm Như Hứa vào cổng trường liền trực tiếp dẫn Hà Tâm Ý đến phòng y tế, sắp đến giờ học rồi, Hà Tâm Ý bảo Lâm Như Hứa đi xin lão Diệp nghỉ phép, nói ít nhất là một tiếng, kết quả Lâm Như Hứa liền lấy di động ra gọi cho Diệp Vệ Quốc.
Hà Tâm Ý, "......."
Song Diệp Vệ Quốc như luôn biết Lâm Như Hứa mang điện thoại đi học nên cũng không mấy ngạc nhiên, không chút do dự liền đồng ý, còn kêu Lâm Như Hứa chăm sóc tốt cho Hà Tâm Ý.
"Nè," Lâm Như Hứa xua tay, "Bộ cậu thật sự nghĩ ông chủ Diệp không biết trong lớp có người mang điện thoại à?"
Chỗ eo của Hà Tâm Ý bị xanh bầm một mảng, nhìn cũng không mấy nghiêm trọng, Lâm Như Hứa còn ngồi bên cạnh trêu chọc, "Eo của Tâm Ý nhà mình giống con gái quá nha, thật gầy!" Đổi lấy một ánh nhìn như đao sắt của Hà Tâm Ý.
Bác sĩ của trường kê cho Hà Tâm Ý một loại thuốc xoa bóp mùi xạ hương dịu nhẹ, kêu y mỗi ngày xoa hai lần, nếu như không tiện thì nhờ người khác giúp, Lâm Như Hứa nghe xong liền đứng dậy đầu tiên bảo mình sẵn lòng giúp đỡ, ngược lại Hà Tâm Ý không chút do dự từ chối hắn, tỏ vẻ tự mình có thể làm, hơn nữa còn thử ngay tại chỗ.
Lúc hai người trở về lớp thì tiết học đã trôi qua được một nửa, Lâm Như Hứa trộm mang một nắm tuyết từ bên ngoài vào, một mình trốn trong góc lén lút quậy hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng hoàn thành tác phẩm người tuyết nhỏ xấu xí, giống như dâng báu vật đưa qua cho Hà Tâm Ý.
Vốn Hà Tâm Ý không muốn nhận, nhưng Lâm Như Hứa không buông tha nếu như y không chịu lấy, bám dai như đĩa cả buổi trời, người tuyết cũng muốn tan rồi thì lúc này Hà Tâm Ý mới chịu nhận, mở cửa sổ và đặt nó lên bệ.
Người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo xấu xí vô cùng, lại còn bị tan một ít nữa chứ, Hà Tâm Ý nhìn thôi đã muốn cười.
Mùa đông năm nay có lẽ đến muộn, vì đến bây giờ sao còn chưa thấy lạnh chứ. Thật sự là một mùa đông ấm áp nhất của y, ấm đến độ người tuyết còn muốn tan chảy, ấm đến cơn gió lạnh thổi rét căm nhưng vẫn muốn cười.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt
- Chương 19: Tuyết rơi