Chương 14: Đồ Ngọt

Bữa tiệc năm mới rất nhanh cũng tới, Hà Tâm Ý vốn tưởng rằng mình sẽ hơi hồi hộp vì đã lâu rồi chưa đứng trên sân khấu, thế mà y lại bình tĩnh đến bất ngờ. Sự bình tĩnh này là tự nhiên 100% trong mắt Lâm Như Hứa, nhưng hắn nhịn không được trêu vài câu, "Sắp lên sân khấu với Lâm đại giáo thảo rồi, không lo lắng sao?"

Lâm đại giáo thảo? Không, trong lòng Hà Tâm Ý chỉ có Lâm đại giáo bá thôi, dù sao thì người vào trước là chủ, lúc y biết Lâm Như Hứa thì không hề biết người ta là Lâm đại giáo thảo.

Lâm Như Hứa thấy y không có phản ứng gì thì thở dài, "Quả nhiên Tâm Ý của chúng ta đã trải qua trường hợp này rồi." Nghe lời này có vẻ là khen ngợi, nhưng hắn lại mang theo bất lực thở dài.

"Tâm Ý, có bao giờ cậu căng thẳng vì một chuyện gì đó không?"

Đương nhiên là có rồi, Hà Tâm Ý gật gật đầu nhưng Lâm Như Hứa không tin lắm, hỏi đến cùng, "Khi nào?"

Hà Tâm Ý trông thấy biểu hiện của Lâm Như Hứa có chút không nói rõ được, "Là những lúc một mình sẽ căng thẳng." Là thời điểm nào? Khi câu hỏi này vừa được nói ra ngay lập tức Hà Tâm Ý đã nghĩ đến ngày đầu tiên tới Hà gia, căng thẳng đến mức cả người run rẩy.

"Không phải tôi nói chứ, có đôi khi cậu không giống người bình thường chút nào." Lâm Như Hứa nói xong thì nở nụ cười, nhanh bổ sung thêm, "Không phải tôi đang mắng cậu đâu! Cậu là thần mà.... Ý thần....."

Hai chữ "Ý thần" còn kéo dài, có vẻ vừa ôn nhu lại vừa ám muội.

Lâm Như Hứa không muốn nhiều lời, nhanh chóng đổi chủ đề, "Ngày mốt là năm mới, cậu tính mặc gì vậy?"

Hà Tâm Ý chưa nghĩ đến vấn đề này, mà đối với vấn đề này thì y chỉ có một đáp án duy nhất, nhưng y vẫn hỏi ngược lại, "Cậu mặc gì?"

"Ừm...." Lâm Như Hứa tỏ vẻ suy nghĩ, đáp án nói ra rất kiên định, rõ ràng đã nghĩ xong hết rồi, "Mặc tây trang! Có vẻ như tôi rất có khí chất."

Hà Tâm Ý, "Vậy mặc tây trang đi."

Rõ ràng là theo ý của Lâm Như Hứa, nhưng khi hắn thấy Hà Tâm Ý trả lời tùy tiện như vậy bỗng có chút khó chịu, nhịn một hồi không thèm nói, cuối cùng vẫn không chịu được hỏi, "Thực ra vẫn là cậu không muốn chứ gì."

Hà Tâm ý sửng sốt, "Tại sao lại nói như vậy?"

Thật ra lời vừa thốt khỏi miệng là Lâm Như Hứa có chút hối hận rồi, Hà Tâm Ý vốn sẽ không cam tâm tình nguyện, nhưng đến cuối cùng vẫn là Lão Diệp ra mặt y mới đồng ý tham gia, bản thân mình thì có tư cách gì để hỏi như vậy? Mặc dù hiểu được điều này nhưng trong lòng Lâm Như Hứa ít nhiều gì cũng bị cơn tức khó hiểu đè nặng.

"Không có gì, tôi nói bừa."

Hà Tâm Ý thấy Lâm Như Hứa không muốn nói thì cũng không hỏi nhiều, hai ngày nay y có chút không vừa ý, nhìn Lâm Như Hứa cảm thấy người này chỗ nào cũng có vấn đề, bây giờ vẫn như vậy nên làm hắn hơi cáu đi. Cho nên chiều hôm nay hai người rất ăn ý đều không đến phòng thu âm.

Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên sớm đã quen với việc không cùng Lâm Như Hứa, Hà Tâm Ý tan học về nhà rồi, thế mà hôm nay Lâm Như Hứa không nói hai lời liền đi thẳng ra ngoài làm bọn họ có hơi không ngờ tới. Quay qua nhìn Hà Tâm Ý vài lần, cảm thấy đối phương không định đi cùng nhau nên liền ra ngoài đuổi theo Lâm Như Hứa.

Tôn Bình Khang mở miệng thật cẩn thận, "Lâm ca, cậu với Ý thần cãi nhau hả?"

"Không có." Một câu trọng điểm không để lộ khẩu khí gì cả, sao có thể xem như cãi nhau được chứ, nghĩ nghĩ lại nói thêm, "Tôi chưa bao giờ cãi nhau với người khác."

Đúng rồi, ngài toàn trực tiếp dùng nắm đấm thôi. Tôn Bình Khang nhìn cái bản mặt thối của Lâm Như Hứa mà không dám nói, nhưng cái tính tò mò chết tiệt vẫn thúc giục cậu, dù sao Lâm Như Hứa vẫn tốt với Hà Tâm Ý không giống bình thường, đừng nói là tức giận, khoa trương một tí thì hắn chưa bao giờ nhăn mặt nhíu mày trước Hà Tâm Ý cả, thế là nhịn không được tiếp tục, "Đó là...."

Lâm Như Hứa không cho Tôn Bình Khang tiếp tục hỏi, trả lời một câu thật rõ ràng, "Không có gì, hỏi nữa tôi đánh cậu."

Câu này làm Tôn Bình Khang hoàn toàn câm miệng, quả nhiên lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, mà con mèo có chín cái mạng*, cậu thì chả có đâu.

*bắt nguồn từ một câu tục ngữ cổ ở Anh, "Một con mèo có chín mạng", nó dùng 3 mạng để chơi đùa, 3 mạng để đi lạc và ở lại trong 3 mạng cuối.

Triệu Nhất Xuyên gần đây cũng có chút trầm mặc, cư nhiên không nói câu nào, ba người mà hết hai người mang tâm trạng không tốt rồi, Tôn Bình Khang nhìn bên này lại nhìn bên kia, cảm thấy bản thân có hơi đáng thương, không ai xót cũng không ai yêu, nói ra điều gì cũng phải thật cẩn thận.

Trái ngược hoàn toàn với Hà Tâm Ý bên này, còn chưa bước vào nhà đã nghe tiếng cãi vã, bầu không khí trong nhà áp lực đến không thở nổi, nhưng trong một phút y mở cửa ra thì toàn bộ đều yên tĩnh, đến khi y vào phòng thì lại tiếp tục. Toàn bộ quá trình từ nhà đi vào phòng y không hề nhìn, cảm giác giống như mình là một người qua đường vậy, dù sao chuyện xấu trong gia đình không thể để lộ ra bên ngoài, mà cuộc tranh chấp từ phòng khách truyền đến làm y hiểu được rõ chuyện xấu của căn nhà này.

Hà Chính và Từ Gia Nhu một cứng một mềm lời qua tiếng lại vài câu, kêu Hà Tử Minh ngày mai đến bệnh viện xin lỗi người ta đàng hoàng, dù sao Hà Tử Minh cũng là người ra tay trước, còn đánh đối phương gãy xương. Hà Tử Minh thì còn đơn giản hơn, quanh đi quẩn lại cậu ta chỉ nói một câu "Con không sai", hỏi cái khác thì cậu ta không chịu nói.

Cuối cùng là tiếng đóng cửa thật mạnh, đánh phạt của hai người đối với một người lại biến thành tranh chấp của hai người, Hà Chính nói Từ Gia Nhu dưỡng thói quen coi trời bằng vung của Hà Tử Minh, mà Từ Gia Nhu lại nói Hà Chính chỉ biết tới công việc, chuyện trong nhà không quan tâm. Hà Tâm Ý vẫn đang luyện viết thư pháp bằng bút lông, càng nghe càng phiền, mang tai nghe và chọn tiếng kim của đồng hồ báo thức.

Âm thanh tích tắc được chỉnh mức độ lớn nhất, cuối cùng thì Hà Tâm Ý đã không còn nghe tiếng ồn dưới phòng khách nữa, y nhìn dòng chữ ngoằn ngoèo mình vừa viết, trong đầu đều là câu chất vấn của Lâm Như Hứa vào buổi chiều.

—— "Có phải cậu không quan tâm không?"

Tôi không quan tâm? Nếu tôi không quan tâm thì còn lãng phí nhiều thời gian như vậy ư? Bộ tôi điên rồi chắc?

Tích tắc tích tắc tích tắc....

Hà Tâm Ý bỗng phát hiện bản thân đang tức giận, trong lòng có chút hốt hoảng, đúng rồi, nếu không tức giận thì khi luyện viết tự nhất định sẽ rất tĩnh tâm. Thế nhưng mình tức giận vì cái gì? Bởi vì Lâm Như Hứa nói y không cần?

Nghĩ đến đây, y tựa lưng vào ghế thở một hơi thật dài.

Tích tắc tích tắc tích tắc....

Chỉ bởi vì một câu nói của Lâm Như Hứa thôi sao? Y lại có thể vì lời nói của một người mà tức giận như vậy, cứ nghĩ bản thân sớm đã quen những chuyện này rồi.

—— "Con trai lớn của Hà gia có thành tích tốt lắm! Nghe nói đạt hạng nhất trong kỳ thi đó."

—— "Thành tích tốt thì có ích gì? Dù sao không phải con ruột, có nuôi cũng không nổi."

—— "Bây giờ Từ Gia Nhu đã tự mình sinh con rồi, ai còn quan tâm đến nó nữa!"

—— "Mẹ tớ nói đừng chơi với cậu ta, cậu ta là cô nhi đó."

—— "Nghe nói chú Hà không phải ba của cậu, thật không?"

—— "Cậu giành ba mẹ của Hà Tử Minh, đúng là đứa trẻ xấu mà."

—— "Cậu là tên xấu xa cướp ba mẹ của người khác!"

—— "Tránh ra!"

—— "Cậu có biết Hà Tâm Ý của lớp Ba không? Nghe nói cậu ta là cô nhi."

—— "Được nuôi ở cô nhi viện vì ba mẹ cậu ta không thèm, bây giờ lại muốn đi giành ba mẹ của người khác."

—— "Thành tích cho dù tốt thì dùng được gì? Cậu cũng chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ ở cô nhi viện thôi."

......

Hình ảnh lần lượt thay đổi, cuối cùng dừng lại trước một nụ cười ôn nhu, chính là Từ Gia Như hồi trẻ, đứng bên cạnh là Hà Chính.

—— "Từ hôm nay trở đi con sẽ tên là Hà Tâm Ý, chính là đứa nhỏ hợp tâm ý của cha mẹ nhất."

—— "Tâm Ý, con thích tên này không? Từ hôm nay trở đi, con đã có nhà."

.....

Tích tắc tích tắc tích tắc

Hà Tâm Ý xoa xoa cái đầu có hơi nhức, không phải y sớm đã quen rồi sao? Làm sao lại quan tâm đến lời người khác nói chứ? Có lẽ, có lẽ đó bởi vì y thực sự coi Lâm Như Hứa là bạn.

Không phải ngay từ đầu là y muốn kết bạn sao? Hơn nữa Lâm Như Hứa vẫn rất tốt, không phải ư? Bạn bè là có thể thông cảm lẫn nhau, giống như trong sách đã nói. Vì thế y đột nhiên suy ngẫm về bản thân, nhớ lại những gì mình đã làm, có lẽ mình thật sự không quá quan tâm rồi đi?

Buổi sáng hôm sau lúc Hà Tâm Ý vào lớp thì chỗ ngồi của Lâm Như Hứa vẫn còn trống, nhưng trên bàn đặt một cuốn sách giống bài tập toán, giống cuốn vở hôm qua Lâm Như Hứa đã mang về. Y nhìn thời gian phát hiện cách giờ vào tiết còn đến mười lăm phút lận, vì thế không khỏi có hơi ngạc nhiên, Lâm Như Hứa đến lớp sớm vậy để thám thính à?

Trải qua một buổi tới tự suy ngẫm cùng với thử thách ba trang chữ Khải*, y cảm thấy đúng là mình có chút vấn đề, khi một người đi vào ngõ cụt của lối suy nghĩ sẽ khó tránh khỏi việc để tâm đến những chuyện vụn vặt, sự bình tĩnh đột ngột của ngày hôm qua làm y ý thức bản thân mình hình như ngày thường có chút "lạnh lùng".

*chữ Khải (楷书): là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7 CN) (theo: wikipedia)

Bắt đầu từ hôm đăng ký, tất cả các quy trình và chuẩn bị đều do Lâm Như Hứa chỉnh sửa, mà y chỉ làm theo mọi lựa chọn của Lâm Như Hứa thôi, hơn nữa có một số lựa chọn Lâm Như Hứa còn đặc biệt thực hiện riêng cho y. Mà biểu hiện của y có vẻ thật sự giống như lời Lâm Như Hứa nói, không quá để tâm, về phần ngay từ đầu y đã không muốn tham gia thì tính là cái gì, một khi đã đồng ý rồi thì sẽ phải nỗ lực. Quá rõ ràng, Lâm Như Hứa muốn cố gắng hết sức có thể.

Nhận ra vấn đề nên mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều, đầu tiên hẳn là phải tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với Lâm Như Hứa, sau đó y đem pudding và bánh mì chà bông vừa mua ở tiệm bánh ngọt bên đường bỏ vào tủ của Lâm Như Hứa, rồi bắt đầu nộp bài tập như thường lệ, lúc nộp bài tập y có chút do dự, nhìn thấy cuốn sách bài tập của hắn để trên bàn, không biết người nọ có làm hay không, nếu chưa làm thì y không thể mang đi nộp được.

Đang do dự thì Lâm Như Hứa tay cầm lon nước có ga đi vào từ cửa sau lớp học. Hà Tâm Ý lần đầu tiên trộm để đồ vào hộc tủ của người ta mà có hơi khẩn trương, đành phải giả bộ mình đang xem lướt bài tập, lại luôn cảm giác Lâm Như Hứa đứng một bên cố ý hay vô tình đang nhìn mình.

Hai người không ai lên tiếng làm bầu không khí có hơi xấu hổ, Hà Tâm Ý đành phải làm việc khác, khi y định lấy cuốn sách tiếng Anh ra đọc thì đυ.ng phải một cái hộp để trong hộc bàn, y nhớ mình không có mấy thứ đồ như vậy, vừa lấy ra nhìn thì quả nhiên là cái bánh Black Forest nhỏ, logo trên chiếc hộp còn nhìn rất quen mắt, chính là tiệm bánh sáng nay y đã ghé.

Theo bản năng nhìn Lâm Như Hứa, mà người nọ cũng đang ngây ngốc vì nhìn thấy chiếc bánh pudding trong hộc bàn, ngẩn người trong giây lát.

Trong lớp học dần ồn ào, mà hết thảy đều trở nên xa vời, hai người họ nhìn nhau, trước mặt mỗi người là chiếc bánh ngọt cùng một cửa tiệm, ấy thế lại bỗng nhiên bật cười.

Lâm Như Hứa lấy cuốn bài tập mà Hà Tập Ý chưa nộp, vậy là cuộc chiến tranh lạnh im lặng kết thúc khi cả hai nhìn nhau và mỉm cười.