Lâm Tráng trước giờ luôn bận rộn công việc, trở về ở không lâu là lại đi. Lâm Như Hứa luôn cảm giác ông đang trốn tránh điều gì đó, nếu không thì làm gì mà cứ đi công tác suốt, thậm chí còn thỉnh thoảng ở lại công ty vài ngày. Lâm Tráng không nói hắn cũng biết, hắn bắt gặp không dưới một lần ông ôm ảnh của mẹ hắn đè nén những tiếng khóc trong đêm đen, hầu như mỗi lần ông uống say và nồng nặc mùi rượu. Nhưng hắn biết người phụ nữ cười tươi như hoa với má lúm đồng tiền trong ảnh đã mất, mà không ai oán giận trách móc ông cả.
Mỗi lần như vậy hắn đều cảm thấy cả thế giới này chỉ có màu xám bao phủ.
Một ngày nào đó hắn đến nhà ông ngoại, vừa vào cửa đã hô to gọi nhỏ chạy đến ôm bà ngoại một cái, bà cười vỗ tay hắn, "Đừng ồn, ông ngoại con còn ngủ!"
Mọi hôm vào giờ này ông ngoại đều ra ngoài đi dạo mà, Lâm Như Hứa nghe thế có chút lo lắng, "Ông ngoại không thoải mái sao?"
"Có hơi chóng mặt, không có gì đâu, bệnh cũ thôi." Bà ngoại Lâm sợ hắn nghĩ nhiều nên nhanh đổi chủ đề, "Hôm nay cậu của con về, nói là dẫn theo bạn gái!"
Lâm Như Hứa tỏ vẻ ngạc nhiên, "Cậu vậy mà tìm được bạn gái ư?"
Nói thì nói như thế nhưng Lâm Như Hứa vẫn thấy cậu của mình là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, hẳn là tìm được một cô gái dịu dàng tốt tính sống chung cả đời, bình bình an an đến bạc đầu.
Bà ngoại Lâm đang nấu cơm, Lâm Như Hứa bên cạnh bóc tỏi và băm hành. Khi mẹ hắn còn sống hắn cũng thường làm việc này, ngửi được mùi đồ ăn làm hắn rất hạnh phúc. Một lúc sau chuông cửa vang lên, Lâm Như Hứa nhanh chóng chạy ra mở cửa liền trông thấy ông cậu ngốc nhà mình.
Hứa Hàn chặn mặt Lâm Như Hứa, "Thằng nhóc con sao lại ở đây?"
"Cái lời nói này!" Lâm Như Hứa đẩy tay cậu mình ra, cứ nhìn ra bên ngoài, "Đương nhiên là về xem mợ của con rồi!"
Phía sau Hứa Hàn truyền đến tiếng cười trong trẻo, "Đừng che, để em xem cháu lớn nhà anh!"
Hứa Hàn nghe thế thì vội né qua một bên, nghe lời kia làm Lâm Như Hứa buồn cười. Lúc Hứa Hàn tránh ra thì Lâm Như Hứa nhìn thấy cô gái mà cậu nhà mình che chở, người nọ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, ăn mặc rất đẹp, đôi mắt to trông rất hoạt bát. Lâm Như Hứa gặp người ta thì lại lễ phép, "Đã gặp được mợ, con là Lâm Như Hứa."
"Hứa Hàn sao anh không nói với em cháu anh đẹp trai như vậy!"
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, bà ngoại Lâm nhanh chóng tắt bếp đi ra, ông ngoại cũng đi theo, mỉm cười nhìn cô gái thằng con trai mình dẫn về.
Bà ngoại sinh Hứa Hàn lúc ba mươi tuổi, có thể xem là ở tuổi trung niên sinh con, nhưng bà đối với Hứa Hàn có yêu cầu rất cao, mà cậu của hắn cũng không kém cạnh gì, giống chị gái Hứa Dục Ngữ của gã, từ nhỏ đã thể hiện thành tích vượt trội. Bất quá ông bà ngoại bây giờ tuổi đã lớn, thấy bên cạnh Hứa Hàn không có ai cũng khá là lo lắng. Hiện tại Hứa Hàn dẫn người về nhà, cả hai ông bà đã cùng thương lượng rồi, không nói gì nhiều chỉ cần hai người họ hòa thuận là tốt, lại không nghĩ tới Hứa Hàn dẫn về một cô gái vô cùng hợp ý hai ông bà lão.
Cô gái kia gọi là Chu Hàm, thoạt nhìn trông rất tự nhiên hào phóng, vừa vào cửa đã gọi bác trai bác gái, trên người mang những món trang sức trông hợp thời mà cũng không hẳn là quá đắt. Hỏi ra thì chỉ mới 25 tuổi thôi, cũng hiểu rõ tính chất công việc của Hứa Hàn và nguyện ý chấp nhận. Bà ngoại Lâm ngày thường cảm thấy con trai mình có hơi trầm lắng, bây giờ tìm một cô bạn gái hoạt bát, trong nhà cũng rộn rã không ít, hai ông bà nhìn thế nào cũng thấy thật vừa mắt, trên bàn cơm còn dặn dò Hứa Hàn đối xử tốt với bạn gái.
Lâm Như Hứa vẫn cười nhìn gia đình lời qua câu lại, cuối cùng nói một câu bây giờ mợ là nhất, hắn bị thất sủng rồi làm cả nhà cười vang, lúc đó Chu Hàm lưu số của Lâm Như Hứa, còn kết bạn wechat, nói hắn không phải bị thất sủng mà sủng thêm một người thôi.
Trong bầu không khí náo nhiệt, Lâm Như Hứa nhìn qua căn phòng của Hứa Dục Ngữ đang đóng chặt, tiếp theo đó lại một tràng cười.
Nếu bà còn sống hẳn sẽ vui mừng cho cậu lắm.
***
Hà Tâm Ý để ý mới sáng sớm mà Triệu Nhất Xuyên đã rầu rĩ, giống như có chuyện giấu trong lòng vậy, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi Lâm Như Hứa rằng có vẻ tinh thần của Triệu Nhất Xuyên không được tốt.
Lâm Như Hứa ngước mắt lên nhìn, quả thực Triệu Nhất Xuyên đang rất suy sụp, nghĩ đến những chuyện trông thấy mấy ngày nay thì trong lòng cũng đoán được bảy tám phần, nhưng dù sao cũng là chuyện người khác hắn không muốn nhiều lời, "Tâm Ý cậu xem, sáng thứ hai hơn phân nửa lớp mệt mỏi rã rời, cái này không phải rất bình thường ư?"
Hà Tâm Ý biết Lâm Như Hứa không muốn nhiều lời, hơn nữa hắn nói cũng không sai, từ trước đến nay đều là vậy, buổi sáng của ngày đầu tuần rất nhiều người trong lớp mang theo tinh thần uể oải, có lẽ còn dư âm của cuộc chơi cuối tuần mà cũng có lẽ là do chưa vực nổi tinh thần.
"Ừ, tôi cũng thấy giống cậu."
"Tôi nào có!" Lâm Như Hứa không phục, sau đó ngáp một cái.
Lâm Như Hứa: "......"
Hà Tâm Ý, "Ừ, cậu không có."
Hiếm khi thấy Lâm Như Hứa làm bài tập, hắn lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn, nghiêng qua nhìn Hà Tâm Ý, "Không thèm so đo với cậu."
Lúc tan học Trương Tân Ngữ và Triệu Lộ bỗng nhiên lại đây, Triệu Lộ là ủy viên văn nghệ của lớp, một cô bạn yểu điệu, vừa bước tới đã vào chủ đề chính, "Lâm Như Hứa, cậu đồng ý làm MC cho bữa tiệc năm mới không?"
"MC?" Lúc này Lâm Như Hứa mới nhớ tới trong cuộc họp lớp tuần trước Lão Diệp có nói qua, đúng là Lâm Như Hứa không có hứng thú, "Không muốn."
Lâm Như Hứa từ chối rất thẳng thắn làm Triệu Lộ có chút xấu hổ, mặt đều đỏ lên. Trương Tân Ngữ biết tính tình của Triệu Lộ và cũng bởi vì vậy mới đi cùng cô, "Lâm Như Hứa, giáo thảo của trường Thủ Minh chúng ta, cậu thật sự không đi sao? Rất nhiều bạn nữ đang chờ nhìn cậu đó!"
"Cứ để cho chờ! Chiêu này mấy cậu dùng hồi năm ngoái rồi, bây giờ còn dùng lại?"
Trương Tân Ngữ trợn tròn mắt, bắt đầu hoài nghi tính quý ông của giáo thảo hắn rồi.
Không nghĩ tới Triệu Lộ lại mở miệng với Hà Tâm Ý, "Hà Tâm Ý, cậu có thể tham gia không? Lần trước các học sinh khác nhắn với tớ là rất hy vọng cậu và Lâm Như Hứa có thể cùng nhau đảm nhận chức MC."
Hà Tâm Ý không nghĩ tới câu chuyện đột ngột chuyển sang mình, cũng không nghĩ Triệu Lộ sẽ mời y.
Đương nhiên y sẽ từ chối, có điều lời nói uyển chuyển hơn một chút, "Tôi cảm thấy Lâm Như Hứa phù hợp hơn."
"Cần tổng cộng 4 MC, bên phía học sinh nói nếu cậu và Lâm Như Hứa cùng làm thì sẽ không tìm thêm người khác."
Này không phải được gọi là ưu tiên à? Lâm Như Hứa đối với cảm giác 'tự cho mình hơn người khác' đúng là không tồi, hắn gạt gạt tóc trên trán, để lộ vẻ mặt lạnh lùng.
Lâm đại giáo thảo ngầu lòi không quan tâm đến bạn bè nhưng Hà Tâm Ý sẽ không để con gái người ta mất mặt, "Ngại quá, để tụi này suy nghĩ một chút nhé."
Thật ra y đã chuẩn bị tinh thần không đồng ý rồi, nhưng nếu tại đây còn trực tiếp từ chối một lần nữa thì sẽ rất xấu hổ.
Trương Tân Ngữ cũng nhìn ra được, bước xuống bậc thềm thì đúng lúc chuông vang lên, hai người không nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng có rất nhiều chuyện không phải bạn muốn như thế thì nó sẽ như thế. Vào tiết tự học của ngày hôm sau, Lâm Như Hứa bị Diệp Vệ Quốc mời đến văn phòng uống trà.
Lâm Như Hứa đi gần nửa tiếng mới trở về, lúc về chỗ ngồi thì biểu cảm có hơi phức tạp, mới ngồi xuống liền nói với Hà Tâm Ý, "Lão Diệp kêu tôi với cậu đi làm MC."
Hà Tâm Ý nghe xong thì có chút sững người, y không biết lý do gì mà Lâm Như Hứa muốn nói điều này với mình, mà tên kia cũng không cho y thời gian chuẩn bị, nói thêm một câu như đập vỡ y.
"Tôi nói nếu cậu tham gia thì tôi cũng tham gia."
Hà Tâm Ý đỡ trán, "........"
Cái này gọi là thương địch nhất thiên, tự tổn bát bách* mà.
*Gốc: 伤敌一千自损八百 (Gϊếŧ địch một ngàn, tự hạ tám trăm) có nghĩa ta đánh địch 1000 người thì phe ta cũng sẽ mất 800 người, tổn thất không riêng gì ở phe địch mà gần như cả hai phe đều thua. Mặt Hà Tâm Ý không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ nhu hòa như trước, nhưng vẻ nhu hòa lại ẩn dưới sự xa cách như lúc mới quen, Lâm Như Hứa thấy y mím môi cũng biết y đang mất hứng.
Hắn không biết mình đã quen thuộc với nét mặt này của Hà Tâm Ý từ lúc nào, đang nghĩ ngợi thì chợt nghe Hà Tâm Ý nói, "Tôi không đi."
Thật ra phản ứng của Hà Tâm Ý đều nằm trong dự kiến của Lâm Như Hứa cho nên hắn không mấy ngạc nhiên. Nhưng không nghĩ tới Hà Tâm Ý sẽ từ chối dứt khoát như vậy, hắn còn nghĩ Hà Tâm Ý sẽ nói đôi ba câu, cho hắn một câu trả lời cẩn thận.
Làm MC cho bữa tiệc tối đúng thật là Lâm Như Hứa không có hứng thú, nhưng Triệu Lộ đưa lời mời với Hà Tâm Ý thì hai việc này không giống nhau.
Nếu như có thể cùng Hà Tâm Ý thì thật ra cũng không tồi.
Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện làm hắn giật nảy mình, nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận điều đó.
Dù sao Hà Tâm Ý cùng được coi là đẹp trai, đối với những ai có vẻ ngoài đẹp thì hắn không có sức chống cự. Với lại hắn luôn cảm thấy có điều gì đó ở Hà Tâm Ý mà mình không thấy được, như có một màn sương bao trùm lấy y, làm y ngăn cách với thế giới, giống như là một người ngoài cuộc vậy.
Hắn thật muốn vạch trần từng lớp một, muốn thấy một Hà Tâm Ý thực sự.
Lâm Như Hứa nhìn Hà Tâm Ý, trong đầu lướt qua những suy nghĩ này, mà bầu không khí bởi vì câu từ chối không chút lưu tình của Hà Tâm Ý trở nên nặng nề hơn. Lâm Như Hứa trông thấy Hà Tâm Ý mím môi thì bỗng bật cười, nụ cười bên môi có chút xấu xa, phút chốc lại tỏa sáng trong mắt y.
Nhưng mà giây tiếp theo giáo thảo cool ngầu không được nữa liền bấu víu lên người Hà Tâm Ý, "Tôi mặc kệ ~ ông chủ Diệp khăng khăng rằng tôi phải đi để nâng mặt mũi của lớp Một, tôi sẽ không vui nếu đứng cùng sân khấu với mấy người xấu xí đâu, MC cho bữa tiệc thôi mà, suy nghĩ lại một chút đi!"
Nói xong còn nhăn mặt lại, toàn thân đều viết ra hai chữ chán ghét, Lâm Như Hứa đặt cằm lên vai y, thậm chí còn cảm nhận được cuống họng chuyển động khi nói chuyện của hắn, hơi thở ấm áp phả lên cổ, lại nghe thấy giọng nói đè thấp của Lâm Như Hứa bên tai y, "Tôi mặc kệ, cậu không đi tôi cũng sẽ không đi."
Lâm Như Hứa nói chuyện còn đung đưa giống như trẻ con làm nũng vậy. Hà Tâm Ý cúi đầu xuống nhìn hắn, cảm thấy thì ra Nương Nương và Hoàng Thượng của một hậu cung khi làm nũng sẽ thế này, biệt danh là Nương Nương quả nhiên không sai mà.
Nhưng lần này không giống với lần khai mạc đại hội thể thao phải giương cờ, lại càng không phải tham gia hạng mục chạy 3000, làm MC cho bữa tiệc tối mà cả trường đều tham gia, thật sự không giống, cho dù y biết Lâm Như Hứa muốn tốt cho mình.
Lời nói dối quá khập khiễng, lý do thì không có năng lực thuyết phục, Hà Tâm Ý vừa nhìn đã hiểu.
Nhưng mà Lâm Như Hứa ơi, tôi không phải cậu, cũng sẽ không trở thành cậu được, sao có thể phát huy dưới ánh thái dương chứ, ngay cả so sánh tôi với các ngôi sao cũng đã quá trèo cao rồi.