Khốc Nam Đừng Cắn Loạn

5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chung Dịch Luân là ma cà rồng rất quái gở, không giống với những đồng tộc khác, hắn chỉ chọn mỹ nhân nhấm nháp thưởng thức. Hắn đối với “Đồ ăn” soi mói đến trình độ cực độ quy mao. Bất quá, lần đầu ti …
Xem Thêm

Truyền thuyết kể rằng.

Tin đồn về “Qủy Dương” thật vô căn cứ.

Vào năm 1271, năm đó Makepolo mười bảy tuổi, đã cùng ba ba và thúc phụ, khởi hành đi đến Phương Đông.

Lúc đó, Phương Tây có truyền thuyết rằng Phương Đông là một vùng đất âm u, yêu ma quỷ quái nơi này nhiều vô số kể.

Trên thực tế, yêu ma quỷ quái không có ở Phương Đông, mà ở ngay trong đoàn mạo hiểm của Makepolo. Bọn họ nhận lệnh của giáo hội áp giải bốn tên ma cà rồng bị nguyền rủa nhưng không thể nào gϊếŧ được, tiến nhập đế quốc Mông Cổ, để vứt bỏ những linh hồn hắc ám đó ở nơi này.

Ai ngờ, ai trong thời khắc bọn họ bước vào lãnh thổ Đông Phương, rủa lực liền lập tức bị phá hủy.

Hai nam hai nữ ma cà rồng, nhất thời trở nên xinh đẹp, bọn họ nhanh chóng làm cho cuộc sống thư thái nơi này biến đổi. Ánh sáng ngọc xinh đẹp bất phàm lóe lên, phía sau bọn họ cánh chim hoa lệ hé ra, hai tròng mắt yêu lệ xem xét xung quanh, đoàn người của Makepolo không biết phía trước phát sinh chuyện gì, bọn họ liền đã trôi đi vô tung.

Từ đó về sau, dụa vào mị lực nên mọi chuyện đều thuận lợi, bọ họ ở Phương Đông bắt đầu khai chi tán nghiệp. Hình thành “Gia tộc hắc ám”.

Makepolo sau khi hoàn thành nhiệm vụ quăng quỷ cũng đả ở lại Trung Quốc hơn hai mươi năm, có rất nhiều kinh nghiệm về việc đàn “Qủy Dương” dùng mị lực làm điên đảo chúng sinh. Vì thế, Makepolo đã để lại khẩu thuật trong cuốn “Makepolo du kí” tại bảo tàng Logout ở Trung Quốc.

Đáng tiếc, không có người nào phát hiện ra việc này. Mọi người chỉ biết rằng Makepolo được mang từ Trung Quốc về Italy, nhưng không có người nào biết vì sao Makepolo được đưa về Italy, kỳ thực hắn đối với ma cà rồng cũng có cảnh giác.

Cho nên, “Qủy Dương” có phải là tin đồn vô căn cứ hay không, cũng không ai biết được?!

Không tin sao?

Sau này ngươi nhìn một cái đi!

Hắc hắc hắc hắc……

“Nàng ấy là cực phẩm!”

Ánh mắt Chung Dịch Luân xuyên thấu qua đám người phía trước, chuẩn xác khóa trụ nàng.

Con ngươi hắn ngăm đen như mực, bầu trời đêm bình thường không có sao làm đẹp càng trở nên hắc ám hơn nữa, đêm đông lạnh vô cùng, chỉ khi nhìn thấy con mồi, mới có thể lộ ra một chút tươi tắn.

Bạc môi xinh đẹp kia không thích cười, cùng Jayson công tử hào hoa mỉm cười đến mê ngươi, hoàn toàn bất đồng. Trên người Chung Dịch Luân có chút sinh khí, bởi vì hắn cũng không thích đồ ăn tự chui đầu vào lưới, cho dù vào thời điểm hắn đói khát cũng giống như vậy.

Hắn thích điều quái gở, giữa con người với con người lúc nào cũng có khoảng cách vô hình, nhưng mà, đó chỉ là thời điểm hắn không có khát vọng, mới có thể lạnh lùng như thế, một khi có người kí©h thí©ɧ khát vọng của hắn, tình huống sẽ trở nên khác đi.

Jayson đứng một bên, nghe xong lời nói của Chung Dịch Luân, đôi mi cũng tràn đầy hứng thú.

“Ở đâu?” Nhìn theo ánh mắt Chung Dịch Luân, Jaysin tò mò xem xét qua “cực phẩm” mà Chung Dịch Luân khen ngợi.

Đây là một cái mới cần phải đối phó, kẻ có tiền muốn làm các hoạt động giao tế, phải đến nơi xa hoa tràng ngập hàng hiệu, châu báu, đèn thủy tinh cùng với các loại kim ngân, cho rằng đó mới là “đồ ăn”

Tại đây đều là những nam nữ hiện đại, có phải là mỹ nữ hay không chính là dựa vào cơ thể, tuấn nam nếu có thể sánh bằng mỹ nữ càng đơợc hoang nghênh, cũng như Chung Dịch Luân lãnh úuấn cùng Jayson tuấn mỹ nho nhã.

Chung Dịch Luân có tướng mạo Trung Tây hòa hợp, mái tóc màu đen, mũi cao thẳng, ngủ quan lập thể như được điểu khắc tương xứng với thân cao 182cm, đủ đẻ mọi người hồn xiêu phách lạc.

Còn Jayson lại là mẫu người Tây Phương điển hình, mắt lam tóc vàng, tính cách hài hước, bất đồng so với Chung Dịch Luân, lam mâu của hắn như có thể phóng ra điện lực, khóe môi không có lúc nào là không mỉm cười lộ ra vẻ gợi cảm mê người.

Hai người bọn họ độc thân, nhiều tiền lại có thân phận cùng địa vị, hơn nữa còn là ma cà rồng sống ngoài ba trăm năm, trước mắt đang định cư ở Đài Loan, che gáấu thân phận đặc biệt là — thầy thuốc ngoại khoa cùng khám nghiệm tử thi.

Hai người đứng chung một chổ, còn nổi bật hơn so với các ngôi sao nam, tựa như một số ít động vật côn trùng có được màu sắc tự vệ, ma cà rồng cũng giống như vậy.

Anh tuấn, danh lợi cùng thân phận, vĩnh viễn là được xã hội tư bản Trung Hoa chào đón.

Đối với bọn họ mà nói trang bị cơ bản nhất là có ựược vẻ đẹp mê hoặc lòng người bên ngoài, điều này làm cho bọn họ mọi việc đều thuận lợi ở trong xã hội Trung Hoa, và cũng dễ dàng hấp dẫn “đồ ăn” tới cửa.

Bọn họ còn phải đánh giá, xem xét đồ ăn, đồng thởi bọn họ cũng là “đồ ăn” hi vọng trong mắt người khác.

Những người thục nữ thượng lưu này là ra vẻ cao quý kiều mỵ, bề ngoài nhìn như tự phụ bảo thủ, nhưng lại không thể trốn qua pháp nhãn của bọn họ, bọn họ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mọi thứ, những nữ nhân này trong mát đều che dấu đi khát vọng cùng ham muốn của họ, nhưng so với cử chỉ bên ngoài, bên trong của các nàng còn nhiều tưứ ham muốn hơn nữa.

Tính người là tham lam cùng khát vọng, đó là đặc diểm mà ma cà rồng yêu nhất, nguyên nhân trọng yếu khiến bọn họ tồn tại bất diệt hàng mấy trăm năm là vì dự trữ hàng.

Jayson nhìn đám nữ nhân trẻ tuổi, đoán xem người nào mới là “cực phẩm” mà Chung Dịch Luân xem trọng.

Đối với Jayson mà nói, cái ựược gọi là cực phẩm, chính là có gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, loại nữ nhân này thường đứng lên, mới đủ kính. (Thế La Cầm nhà ta có đủ tiêu chuẩn hok ta ^^?)

“Là người mặc quần áo màu trằng.”

Jayson lập tức nhìn, rất nhanh tìm được ba vị “đồ ăn” mặc lễ phục dạ hội màu bạch ngân.

“Người nào? Bên trái? Ở giữa? Hay là bên phải?” Ba vị nữ nhân này rất đặc sắc, bất luận cho dù là người nào cũng không phải là sự lựa chọn sai lầm.

“Người ta nói là người phục vụ!”

“Ách?”

Bỏ lại Jayson đang đứng ngây ngốc, Chung Dịch Luân đã hướng đi đến mục tiêu của hắn — một nữ nhân ứướng mạo bình thường, tóc cột đuôi ngựa, mặc đồng phục phục vụ sinh màu trắng.

Giang Mật Nhã cầm khay, trên khay là cốc có chân dài, được đổ đầy rượu cốc tai hương vị ngọt ngào, ánh đèn xuyên thấu qua ly rượu, đem chất lỏng bên trong chiếu rọi làm cho càng thêm trong suốt óng ánh sáng ngọc.

Trên mặt hắn lộ vẻ mĩm cười, khi thấy nàng chiụ khó xuyên qua đám người, cho dù gặp được thiên kim tiểu thư hay thiếu gia thích tự cao tự đại, nàng vẫn như cũ giống như nô tài, hay giống như ti cung khiêm tốn.

Đây là công việc, nàng luôn luôn làm tốt nhân vật của chính mình, hơn nữa phí thời gian cho phục vụ sinh rất cao, kh6ong phải mỗi người đều có thể tới chổ này làm phục vụ sinh được, nàng đã tìm rất lâu, trải qua cuộc thi tuyên nghiêm khắc mới có được công việc này.

Đối với những nơi cao cấp này phải tốt, nghiêm khắc cấm làm ra lỗi, nàng tự nói với chính mình nhất định phải thật cẩn thận, nhưng có đôi khi khó tránh khỏi tình huống ngoài ý muốn.

Làm phục vụ sinh sợ nhất chính là bị khách đυ.ng vào.

Loảng xoảng!

Cái cốc có chân dài thanh thúy vỡ tan, nàng chỉ biết chính mình không xong rồi.

“Làm cái gì thế?”

Cái sợ thứ hai của phục vụ sinh, chính là người khách rõ ràng làm sai, nhưng lại không tiếp thu đi trách tội người khác.

“Ngươi muốn làm như thế nào nha – quần áo của ta, đây là mẫu Chanel mới nhất đấy! Mắt ngươi đễ đâu mà đυ.ng vào ta vậy hả?”

“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!”

Khách vĩnh viễn là nhất, mặc kệ như thế nào, trước tiên nàng điều phải chịu tội, cũng cố nén đau đớn trên tay. Bởi vì va chạm vừa rồi, mãnh thủy tinh nhỏ đã cắt vào tay của nàng, tuy rằng miệng vết thương không lớn, nhưng cũng chảy ra một vài giọt máu.

Người phụ trách vội vàng đi tới, nhìn thấy tình huống ở hiện trường, không nói hai lời, đôi mắt trách cứ bay thẳng đến trừng Giang Mật Nhã, trong lòng Giang Mật Nhã thầm than, lần này nàng thảm rồi.

Thêm Bình Luận