Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khóc Một Quan Tài Rỗng

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Huyễn Thế Uyển dật dờ bay bay trong không khí, vẫn là bộ combo màu tím lòe loẹt sang trọng ấy. Anh yểu điệu, nhẹ nhàng vẩy tay như một thiếu nữ bẽn lẽn, e thẹn

“Này Vô Tâm, ngươi còn chờ gì mà không lấy Tâm Hỏa lục từ hắn.”

Vô Tâm nhếch mép cười khinh, anh chĩa ngón tay chỉ thẳng về hướng Hắc Thế Thiên. Giọng anh không mấy thiện cảm, có pha thêm chút căm phẫn, thù ghét.

“Ta muốn gϊếŧ tên ngông cuồng này trước.”

Vô Tâm không chờ thời gian, anh triệu hồi ngay một tia sét. Đánh trực diện về phía Hắc Thế Thiên.

Biết bản thân không thể né tránh, Hắc Thế Thiên đành nhắm mắt buông xuôi. Tai anh nghe văng vẳng tiếng Phạm Thanh Xuyên hò hét.

“Mau tránh đi! Tên ngốc!”

Vô Tâm há hốc miệng ngỡ ngàng nhìn Phạm Thanh Xuyên dùng Tâm Hỏa của chính mình để chắn tia sét cho Hắc Thế Thiên. Đôi cánh phượng hoàng dựng lên sáng rực cả một vùng trời mưa bão. Cả cây cầu sập nát, bụi bay mù mịt, tia tích điện còn đánh sáng cứ nhập nhòe xung quanh. Huyễn Thế Uyển ngơ ra như kẻ ngốc.

“Hắn điên rồi!”

Trong đống bụi vụn nát lóe lên hai ngọn lửa Tâm Hỏa màu xanh lục. Vô Tâm hốt hoảng lao vào nắm lấy Tâm Hỏa Lục. Sau khi hai ngọn lửa ngấm vào da thịt, Vô Tâm bỗng cuống cuồng tay chân. Anh quay ngược quay xuôi, tỏ rõ thái độ hoang mang, bối rối.

“Ngươi đâu rồi, Thanh Xuyên, ngươi chết rồi sao? Thanh Xuyên!”

Bất ngờ, đôi cánh phượng hoàng dang rộng, bay lượn trên trời sấm sét. Trên lưng nó cõng Hắc Thế Thiên đang bất tỉnh. Con chim sải cánh bay đi trong con mắt kinh ngạc của cả Vô Tâm và Huyễn Thế Uyển. Dáng phượng hoàng xa dần, rồi khuất dạng. Huyễn Thế Uyển lắc đầu, chậc lưỡi phủi vai áo.

“Hắn, điên thật rồi.”

Huyễn Thế Uyển biến mất, Vô Tâm còn khự lại nơi cây cầu nát tươm. Nhìn xuống bờ đất bẩn thỉu còn mờ mờ bụi khí, anh thấy một xác người. Bay nhanh tới nơi, Vô Tâm ngạc nhiên cúi người từ từ ngồi xuống. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ vào mặt anh ta.

“Đây chính là cơ thể mà Thanh Xuyên sử dụng. Hắn chết rồi, thật đáng thương.”

Vô Tâm đứng lặng bên cái xác hàng giờ đồng hồ, dưới trời mưa nặng hạt và tiếng sấm sét hò hét. Anh cứ đứng như thế, đứng chắp tay niệm phật, đứng dầm mưa, ngẫm lại chuyện mình làm.

。。。

Trời hửng nắng, trên một phiến đá to trải lá cỏ ranh sóng mượt, Hắc Thế Thiên cựa người tỉnh dậy. Đưa tay lên bóp trán, anh mơ màng dõi mắt dò tìm xung quanh.

“Ơ, đây là chỗ nào? Thanh Xuyên, anh ta đâu rồi?”

Cử động chân khớp, Hắc Thế Thiên thấy cơ thể khỏe mạnh, lực tay lực chân dồi dào. Anh hiếu kì tuột xuống dưới đất, quay đầu nhìn lại nơi anh nằm được bày xếp chỉnh chu. Hắc Thế Thiên hoảng hồn ngó nghế xung quanh, hốt hoảng gào gọi.

“Thanh Xuyên, Thanh Xuyên!”

Bước vài bước tới gốc cây phượng, lấp ló phía sau là một thứ gì đó mờ mờ không nên hình nên dạng. Hắc Thế Thiên sợ hãi chạy tới, vừa nhìn tận mắt thấy lớp da trong suốt của Phạm Thanh Xuyên. Vẫn đang trong hình mẫu là dáng người của Trần Duy Kiên, nhưng có gì đó lạ lắm.

“Thanh Xuyên, sao anh lại ngồi đây?”

Hắc Thế Thiên đặt tay lên vai Phạm Thanh Xuyên, bàn tay anh xuyên qua bờ vai săn chắc ấy. Hoảng hồn thử lại một lần nữa, Hắc Thế Thiên đưa tay sờ má Phạm Thanh Xuyên.

“Chuyện gì thế này! Thanh Xuyên, anh bị làm sao thế hả? Mau... mau tỉnh lại cho tôi!”

Nhìn bàn tay trống trơ sượt qua mặt Phạm Thanh Xuyên, Hắc Thế Thiên đau đớn chau mày một cách khó chịu. Đôi mắt anh bắt đầu ngấn lệ, toàn thân anh run rẩy, tê dại đi.

“Này, đừng dọa tôi như thế chứ! Thanh Xuyên. Anh mau mở mắt ra nhìn tôi đi.”

Hắc Thế Thiên quay đầu nhìn xung quanh, trên ngọn cỏ còn hằn rõ vệt máu tươi rói. Thân cây phượng bết rõ một đường máu đông dài, ứ giọt lại. Hắc Thế Thiên hoảng hồn, chân tay lúng túng.

Chợt Thanh Xuyên mở mắt ra, anh phì phò phả hơi gấp gáp, nhưng câu chữ vẫn thốt ra đều đều, chậm rãi.

“Xin lỗi...”

Hắc Thế Thiên rơi nước mắt, bàn tay anh vô định, cứ với vờn mãi thân hình trong suốt của Phạm Thanh Xuyên.

“Ta... xin lỗi... ta để ngươi... thiệt thòi rồi. Ta...”

Hắc Thế Thiên gạt phăng hàng nước mắt đang ứ đọng trên mi. Anh luống cuống không biết nên để tay ở đâu để khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Đùa vừa thôi chứ, anh có lỗi gì đâu mà anh phải xin lỗi tôi. Đáng lí ra, lời đầu tiên mà anh nên nói với tôi phải là cách giúp anh hồi phục. Chứ anh nhìn đi... anh đang... đang mờ dần đi đấy. ”

Phạm Thanh Xuyên nhoẻn miệng cười thanh thản, anh thở nhẹ một hơi. Bàn tay mờ nhạt, trong veo từ từ chạm vào má Hắc Thế Thiên, Thanh Xuyên chân thành buông lời thật lòng bằng thang giọng ngọt bùi êm ái.

“Thế Thiên... ngươi đúng là... tên ngốc. Nước mắt này! Lại còn... khóc cơ à?”

Hắc Thế Thiên chẳng hề lảng tránh, anh đưa hai tay lên túm lấy tay Phạm Thanh Xuyên. Hắc Thế Thiên hụt hẫng khi anh chỉ túm được không khí. Đau đớn dẫn đến tiếng nấc nghẹn, Hắc Thế Thiên gào lên trong tuyệt vọng.

“Phạm Thanh Xuyên! Không lẽ... anh bắt tôi phải trơ mắt trắng ra... nhìn anh biến mất sao?”

Phạm Thanh Xuyên nhếch mép cười nhạt, anh buông thõng cánh tay, để nó chìm xuống đám cỏ xanh rờn dưới đất.

“Ta là thần đấy... có thể... cải tử hoàn sinh.”

Hắc Thế Thiên nhìn giọt nước mắt của bản thân đọng lại trên đầu ngọn cỏ non xanh, nó vô tư sáng lấp lánh trong lớp da tay mờ mờ của Phạm Thanh Xuyên. Anh nhìn anh ta bằng cả trái tim chân thành của mình.

“Nhưng, anh... đang tan biến.”

Phạm Thanh Xuyên gượng người dựa chắc trên thân cây phượng. Anh cười an ủi, một nụ cười đau đớn nhưng rất bình yên.

“Ta thích... dáng vẻ... ngươi cười hơn,... ta không thích thấy ngươi... khóc thế này.”

Hắc Thế Thiên đứng phắt dậy, anh lục sùng xung quanh như một con thú hoang đi tìm thức ăn. Miệng anh lẩm nhẩm liên tục duy nhất một câu.

“Chắc chắn phải có cách gì đó giúp anh ta khôi phục thể trạng. Nếu cơ thể không trở lại như trước thì không thể đến bệnh viện được.”

Hắc Thế Thiên ép bản thân phải căng não ra suy nghĩ. Anh tập trung đến mức toàn thân đơ ra như một pho tượng đá vạn niên. Phạm Thanh Xuyên thấy lạ, anh liền dồn sức hỏi nhỏ.

“Ngươi đang... làm gì vậy?”

Hắc Thế Thiên mở mắt ra, anh nở một nụ cười ấm áp, rộn ràng sức sống.

“Anh có thể trao đổi chênh lệch đúng không? Vậy tôi muốn anh trở về trạng thái cơ thể con người. Thứ tôi trao đổi với anh chính là... máu của tôi. Đây là thứ quý giá nhất mà tôi có rồi đấy.”

Trong vô thức, Phạm Thanh Xuyên đã nhận được một mạch cảm xúc mãnh liệt từ Hắc Thế Thiên. Anh không nỡ nhận vụ trao đổi này, liền lắc đầu phản đối.

“Ta không... ”

Chưa nói hết câu, Phạm Thanh Xuyên đã lấy con dao rọc giấy trong túi áo ra, cắt chéo một đường dài trên lòng bàn tay trái. Anh nhanh nhảu nhỏ vài giọt lên môi Phạm Thanh Xuyên như để ép buộc anh phải chấp nhận giao dịch.

“Anh phải sống, anh hiểu không. Tôi thấy anh là người tốt, và anh hoàn toàn có thể trở thành người tốt.”

Phạm Thanh Xuyên không thể phản kháng, anh chỉ biết ngậm ngùi chấp nhận. Hắc Thế Thiên tròn mắt sáng trưng nở nụ cười thật tươi, khi anh thấy da thịt Phạm Thanh Xuyên dần dần đầy đặn hơn, bóng sáng và săn chắc hơn.

“Thanh Xuyên, anh xem này, anh xem đi. Tốt rồi, tốt quá rồi!”

Hắc Thế Thiên nắm lấy bàn tay Phạm Thanh Xuyên, anh sung sướиɠ thốt lên.

“Anh nhìn này, nó không mờ nhạt nữa rồi.”

Phạm Thanh Xuyên mệt mỏi lịm đi, Hắc Thế Thiên giật thót tim. Anh vội vàng cõng Thanh Xuyên trên lưng. Trước khi đi, anh đã để lại một lời thề chắc nịch tại gốc phượng khô héo này.

“Tôi nhất định... không để anh chết.”

Hắc Thế Thiên cõng Phạm Thanh Xuyên đi xuyên khu rừng rậm rạp. Anh cứ đi, cứ đi cho tới khi nhìn thấy thành phố sáng đèn trước mắt. Đôi chân anh tê cứng, dường như không còn cảm giác mỗi khi bàn chân tiếp đất. Mồ hôi chảy dài trên trán, lăn xuống gò má rồi ứ giọt dưới cằm, Hắc Thế Thiên dù có phải lết, anh cũng cố gắng lết về phía trước.

“Sắp rồi, sắp... tới rồi!”

Đội cảnh sát, đội trật tự thành phố bu kín bờ sông Thành Tuyền, họ đang xâu xúm điều tra về cây cầu sập nát. Hắc Thế Thiên cõng Phạm Thanh Xuyên đi tới, những bước chân nặng trịch đuối sức không còn lực chống lấy thân thể anh.

“Còn... một chút nữa, chút nữa thôi!”

Một đám cảnh sát chạy ngược tới, Hắc Thế Thiên thở phào ngước mắt lên nhìn bầu trời tối đen như mực. Anh kiệt sức, gục người, úp mặt xuống đất bùn còn thấm đọng nước mưa tối qua.

Lơ mơ trong sự tỉnh táo cuối cùng, Hắc Thế Thiên nhìn thấy cảnh sát viên đỡ Phạm Thanh Xuyên lên xe cấp cứu. Tiếng còi rú xa dần, xa dần, mọi thứ khép lại sau cái nhắm mắt của Hắc Thế Thiên.

。。。
« Chương TrướcChương Tiếp »