Chương 96

Trì Chi Dương thở dài một hơi, uể oải biện minh: "Mất rồi, không phải cố ý không đeo..."

Nam Ất có chút bất đắc dĩ.

"Nghỉ ngơi trước đi."

"Không được." Trì Chi Dương vội vàng đứng dậy, kéo lấy cổ tay Nam Ất, lại lớn tiếng nói với nhân viên công tác: "Các thầy ơi, chúng ta tiếp tục tập, không nghỉ ngơi!"

"Cậu ngoan ngoãn một chút." Nam Ất ngược lại nắm chặt lấy cậu.

Nghiêm Tế biết được tình hình, lập tức đi xuống tìm đội ngũ y tế của chương trình nhờ giúp đỡ.

"Xét sơ bộ có thể là ù tai do thần kinh, nguyên nhân có thể là do áp lực quá lớn, nghỉ ngơi không đủ, cộng thêm lúc tập luyện không có biện pháp bảo vệ tai tốt, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Buổi biểu diễn ngày mai tốt nhất là..."

"Không thể nào!" Trì Chi Dương trực tiếp cắt ngang lời bác sĩ, "Em muốn biểu diễn như bình thường."

Bác sĩ dừng một chút, cũng không nói gì thêm: "Để tôi kê cho em ít thuốc."

Ai cũng không khuyên được Trì Chi Dương, ngay cả lời của Nam Ất cậu ta cũng không nghe.

"Bây giờ chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, ngày mai là biểu diễn rồi, thiếu ai cũng không thể thiếu tay trống." Trì Chi Dương nhìn bọn họ, "Em còn có thể gắng gượng thêm một ngày nữa, ngày mai biểu diễn xong em sẽ nghỉ ngơi, được không?"

Cuối cùng vẫn là Tần Nhất Ngung lên tiếng: "Cứ để cậu ấy lên đi, không cho cậu ấy đi chắc chắn cậu ấy sẽ khóc."

"Em mới không khóc!" Trì Chi Dương phản bác.

Tần Nhất Ngung trợn mắt, lại nháy mắt với cậu ta, Trì Chi Dương lúc này mới không nói gì nữa.

"Thôi được rồi." Nam Ất chỉ đành đồng ý, "Tối nay phải ngủ ngon."

Một ngày trước khi biểu diễn mà tay trống bị ù tai, đây thực sự là sự cố bất ngờ rất nghiêm trọng, huống hồ bọn họ phải đối mặt còn là vòng loại top 5 chọn 1, nhưng lúc này ai cũng không muốn trách cứ, dù sao Trì Chi Dương cũng là do tập luyện quá sức cộng thêm căng thẳng mới dẫn đến như vậy.

Để cho cậu ta thả lỏng, ba người đều cố gắng hết sức tránh đề tài ù tai, muốn cho bầu không khí trở nên vui vẻ hơn một chút.

Nam Ất nhìn về phía Nghiêm Tế, dặn dò: "Anh Tế, anh phải giám sát cậu ấy uống thuốc."

Thực ra, Nghiêm Tế cũng đã sớm phát hiện ra vấn đề của Trì Chi Dương, chỉ là anh biết rõ mình không có tình bạn lâu năm như Nam Ất, nếu trực tiếp hỏi thăm, e rằng sẽ tổn thương đến lòng tự trọng của Trì Chi Dương.

Bây giờ Nam Ất giao nhiệm vụ cho anh, Nghiêm Tế đương nhiên vui vẻ nhận lời, thuận miệng nói: "Yên tâm đi. Anh sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy."

Tần Nhất Ngung vốn định âm dương quái khí học theo Nam Ất gọi "anh Tế", ai ngờ vừa mở miệng, đã hắt xì hơi liên tục ba cái.

Nam Ất nghe tiếng nhìn hắn.

"Không phải chứ, anh cũng bị ốm à?" Trì Chi Dương buồn bã nhìn hắn.

"Tôi khỏe lắm." Tần Nhất Ngung hít hít mũi, "Chắc chắn là có người nhớ tôi quá, suốt ngày mong ngóng tôi."

"Tự luyến." Trì Chi Dương lại đội mũ lưỡi trai của mình, nói với những người khác, "Bây giờ tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, hay là chúng ta tập tiếp..."

Từ chối trực tiếp là không khả thi.

"À, đúng rồi..." Nghiêm Tế tiến lại gần Trì Chi Dương, cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu ta.

Cũng không biết đã nói gì, cậu ta bỗng nhiên không cứng đầu nữa, gật đầu lia lịa.

Nam Ất nhìn rõ mồn một.

"Ừ, vậy chúng ta vẫn là về phòng tập trước đi." Ngữ khí của Trì Chi Dương cũng thay đổi, cả người bỗng chốc sống lại, "Tôi... Tôi vẫn muốn tìm nút bịt tai."

Nghiêm Tế quay đầu, nói với Nam Ất và Tần Nhất Ngung: "Tôi nhớ hình như có một chỗ có thể điều chỉnh một chút, chúng ta đến phòng tập thảo luận trước, rồi về ngủ."

Nam Ất ngầm đồng ý, ánh mắt liếc nhìn Nghiêm Tế và Trì Chi Dương, lại cúi đầu xác nhận thời gian.

11 giờ 35 phút.

"Nhanh lên nhanh lên." Trì Chi Dương không ngừng thúc giục.

Trong lòng cậu đã đoán được bảy tám phần, nhưng vẫn phối hợp diễn xuất, cùng Tần Nhất Ngung đi theo sau hai người bọn họ, hướng phòng tập đi tới.

Trên đường, Nam Ất nhỏ giọng hỏi: "Anh bị cảm à?"

Tần Nhất Ngung nhíu mày, "Không có, sao tôi lại bị cảm?"

"Hôm qua anh nhảy xuống hồ còn bị lạnh cả buổi sáng."

Hơn nữa điều hòa của hắn hôm qua đúng là cũng bật thấp, nghĩ đến đây, Nam Ất có chút áy náy, nhưng không nhiều.

Bởi vì rất nhanh cậu đã phản ứng lại, nếu không phải Tần Nhất Ngung lên cơn, cậu cũng sẽ không bật thấp như vậy.

Nói cho cùng vẫn là do hắn ta.

"Sức khỏe tôi tốt lắm, lần trước bị ốm là lúc nào tôi cũng không nhớ rõ nữa." Tần Nhất Ngung đút hai tay vào túi quần, nói xong liền cố ý áp sát vào người Nam Ất, vai nhẹ nhàng huých vào vai cậu, "Lo lắng cho tôi à? Tiểu Ất của chúng ta có lương tâm vậy sao?"

Tiểu Ất của chúng ta?

Nam Ất nhíu mày, "Đừng có gọi lung tung."

Quả nhiên là ngại ngùng. Tần Nhất Ngung đắc ý nhìn cậu, "Trì Chi Dương còn có thể gọi như vậy, tại sao tôi lại không được? Hơn nữa cậu vốn dĩ đã nhỏ tuổi hơn tôi."

Nam Ất hít sâu một hơi.

"Xét về tuổi tác đúng là như vậy, xét về tâm trí thì chưa chắc."

Tần Nhất Ngung dừng bước, trợn to hai mắt.

Cậu ấy... đang cãi lại tôi sao?

Đây có phải là lần đầu tiên cậu ấy cãi lại tôi? Tần Nhất Ngung lâm vào trầm tư.

Cậu ấy bắt đầu bộc lộ bản tính trước mặt tôi, chẳng phải điều này đại diện cho tình cảm của cậu ấy dành cho tôi đã tiến thêm một bước sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chốt lại ở hành động tổ chức sinh nhật cho hắn.

Rất hợp lý. Tần Nhất Ngung nghĩ.

Nhưng đối tượng được quan sát lúc này lại hoàn toàn không chú ý đến hắn.

Trong phòng tập không bật đèn, tối om, Trì Chi Dương và Nghiêm Tế rõ ràng đi đằng trước, vậy mà không ai bật đèn, càng thêm khẳng định suy đoán của Nam Ất. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Trì Chi Dương tạo bất ngờ đều có rất nhiều sơ hở, nhưng lần nào Nam Ất cũng không vạch trần, hoàn toàn phối hợp diễn xuất.

Lần này cũng vậy, cậu chủ động đưa tay ấn công tắc đèn. Quả nhiên, trong nháy mắt căn phòng được thắt sáng, Nghiêm Tế và Trì Chi Dương đã sớm lẻn vào trong, một trái một phải "bùm bùm" hai tiếng, pháo giấy toàn bộ phun lên người Nam Ất và Tần Nhất Ngung đang đứng cạnh nhau.