Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khoảnh Khắc Tinh Tú

Chương 94

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì vậy, cuối cùng, cậu không nhẫn tâm xóa, mà chọn ẩn đi.

Nằm trên giường, Nam Ất trằn trọc khó ngủ.

Nhiệt độ cơ thể cao một cách kỳ lạ, cậu đành phải giảm nhiệt độ điều hòa, ép mình nhắm mắt lại. Trong bóng tối, cậu nghe thấy Tần Nhất Ngung lầm bầm trong mơ bốn lần "Đau quá", hai lần "Tôi giỏi quá" và một câu dài dòng khó hiểu.

Nhưng cậu không biết là, vào lúc rạng sáng, rốt cuộc cũng mệt đến mức chìm vào giấc ngủ, Tần Nhất Ngung yên lặng hồi lâu lại lẩm bẩm.

Gọi tên Nam Ất ba lần.

Không ai biết.

"Hai người đang làm gì vậy!"

Trì Chi Dương phỏng vấn xong từ xa chạy tới hét lớn một tiếng, kéo suy nghĩ của Nam Ất trở về từ tối qua.

Cậu quay mặt đi, tránh chạm mắt Tần Nhất Ngung, cố gắng tỏ ra lạnh lùng như mọi khi, thản nhiên nói: "Tôi không nhìn rõ."

Tần Nhất Ngung nhíu mày.

Hôm qua mừng sinh nhật không phải rất vui vẻ sao?

Sáng nay lúc nhìn thấy lời bài hát của Nam Ất anh còn rất bất ngờ, ăn khớp đến lạ thường.

Bây giờ lại sao thế, là sai ở đâu?

Nhưng anh chưa bao giờ nản lòng, bèn tiếp tục lải nhải: "Sao lại không nhìn rõ? Không phải ở đây sao? Vết rách rõ ràng như vậy."

Nhìn thấy cảnh này, Trì Chi Dương kéo Tần Nhất Ngung ra, ghé sát vào, kinh ngạc kêu lên: "Rách to thật đấy!"

"Phải không?" Tần Nhất Ngung lần đầu tiên cảm thấy Trì Chi Dương phối hợp như vậy, nhướng mày.

Giây tiếp theo Trì Chi Dương liền trợn mắt, lớn tiếng nói: "Không đi bệnh viện là khỏi luôn bây giờ!"

Nghiêm Tế kéo cổ tay Trì Chi Dương, ghé sát tai cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Ừm." Trì Chi Dương vẻ mặt hưng phấn, "A Mãn bọn họ giúp tôi thổi bóng bay, nhanh lắm."

Nghiêm Tế giơ ngón tay cái với cậu ta.

Nam Ất vốn là người nhạy cảm nhất lúc này lại không tập trung, tâm trí rối bời, để bản thân không chìm đắm trong sự kiện mộng du hoang đường của Tần Nhất Ngung nữa, cậu im lặng không nói gì, từ hậu trường đến khu vực khán giả, xem những người khác diễn tập.

Không xem thì thôi, sau khi xem qua màn diễn tập của các ban nhạc khác, rồi so sánh với ban nhạc của mình, Nam Ất phát hiện, bọn họ hiện tại vẫn còn rất nhiều vấn đề.

Trong bốn đội còn lại, Bất Tẫn Mộc đã diễn tập năm lần, rất quen thuộc với địa điểm, hiệu ứng âm thanh và cách điều khiển ống kính, ngay cả Toái Xà có số lần ít nhất cũng đã diễn tập ba lần.

Còn bọn họ mới chỉ có một lần.

Hiệu quả của lần diễn tập này không tốt lắm, âm thanh có vấn đề rất lớn, bọn họ đã mất rất nhiều thời gian để phối hợp với hiệu ứng âm thanh hiện trường. Khác với các ban nhạc khác, bài hát này của bọn họ là sáng tác ngẫu hứng, thời gian vốn đã không đủ, ngay cả lời bài hát cũng chỉ mới chốt vào buổi sáng, cho dù là nhạc cụ hay sáng tác, thì độ quen thuộc cũng kém xa các ban nhạc khác, trong lúc diễn tập đã xảy ra sai sót rất nhiều lần.

Theo thứ tự luân phiên, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể diễn tập thêm một lần nữa tại hiện trường.

"Cậu rảnh rỗi thật đấy, còn có thời gian xem người khác biểu diễn."

Nghe thấy giọng nói, Nam Ất ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Trình Trừng. Cậu ta đeo một cây đàn guitar điện màu đỏ rực, vẻ mặt vẫn mang theo ý khıêυ khí©h.

Nam Ất lại tỏ ra hoàn toàn thờ ơ, không chút biểu cảm, thuận miệng nói: "Độ rung dây của cậu quá gượng ép."

Trình Trừng căn bản không ngờ tới cậu sẽ thốt ra câu này.

Ai hỏi cậu?

Sao lại còn nhận xét nữa?

"Cậu nói gì?" Cậu ta nhíu mày, vẻ mặt khó tin.

Nam Ất nhìn thẳng vào cậu ta, nói tiếp: "Thử phong cách rung dây của Yngwie xem, hợp với bản phối mới của các cậu hơn."

Hả?

Trình Trừng sững người một giây: "Tôi cần một tay bass như cậu dạy tôi chơi guitar à?"

Trong lòng Nam Ất không gợn sóng, lười tranh luận với cậu ta, định bỏ đi.

Ai ngờ Trình Trừng lại mở miệng: "Bây giờ Tần Nhất Ngung cũng không dạy được nữa rồi, anh ta đến đây một tuần rồi, có động vào đàn guitar chưa?"

Vừa dứt lời, Nam Ất dừng bước, quay người nhìn chằm chằm cậu ta.

Không biết vì sao, Trình Trừng cảm nhận được một luồng hàn ý mãnh liệt từ đáy mắt cậu, lạnh lẽo u ám, bản thân cậu ta cũng giật mình, những lời định nói ra đều quên hết.

Chẳng lẽ định động thủ? Ở đây có camera đấy.

Nam Ất tiến lên một bước.

Sự chênh lệch chiều cao giữa hai người càng tăng thêm phần áp bức, Trình Trừng không nói gì nữa, theo bản năng muốn lùi lại.

Nhưng Nam Ất không thật sự động thủ, mà mỉm cười: "Cách thể hiện sự quan tâm của cậu, thật ngu ngốc."

Trình Trừng đứng ngây người tại chỗ, cậu ta đã tưởng tượng ra vô số khả năng, nhưng lại không ngờ tới sẽ là câu nói này. Điều này khiến cậu ta vô cùng tức giận, nhưng nhất thời lại không tìm được lời nào để phản bác, đầu óc như trống rỗng.

Đôi mắt này giống như dã thú, cậu ta hoàn toàn bị ánh mắt của Nam Ất đóng đinh tại chỗ.

"Bị tôi nói trúng rồi." Nam Ất dừng một chút, ngữ khí rất bình thản, "Thật ra cậu không cần tức giận, tôi hiểu tâm trạng của cậu, cậu để ý anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy, không muốn bị anh ấy lãng quên, không muốn nhìn thấy anh ấy sa ngã..."

Ánh mắt cậu hạ xuống, rơi vào nắm đấm siết chặt của Trình Trừng, thản nhiên nói: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ trân trọng khoảng thời gian này, nói ra những lời thật lòng muốn nói, bởi vì sau ngày mai, cho dù ai ra đi, cũng sẽ không còn cơ hội ở bên nhau như bây giờ nữa."

Nói xong, Nam Ất xoay người, cậu không quan tâm người này có hiểu hay không, chỉ là không muốn nghe thấy những lời làm tổn thương Tần Nhất Ngung từ miệng cậu ta nữa.

"Cậu..." Trình Trừng nhìn bóng lưng cậu, gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra lời trong lòng, "Tôi chính là không hiểu, tại sao anh ấy lại vì cậu mà quay lại? Không phải anh ấy nói từ bỏ là từ bỏ sao?"

Bước chân Nam Ất khựng lại, nhưng không quay đầu lại, thuận miệng nói: "Tôi cũng không biết."

"Có lẽ bởi vì tôi rất mạnh."

"Cố lên." Nói xong câu đó, cậu thật sự rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »