Chương 9

Anh còn nhớ rõ lúc đó mẹ anh hơi nhíu mày và ánh mắt khó hiểu.

“Thứ hai, hóa ra ông già Noel là con gái!”

Nghĩ đến đây, Tần Nhất Ngung bắt đầu đau đầu, đau dữ dội.

Anh đứng dậy lấy một lon bia từ trong tủ lạnh, tu một hơi gần hết, ngồi bệt xuống sàn nhà, gửi tin nhắn cho Vương Lượng – ông chủ của anh.

[Cá Nhỏ: Anh Lượng, lần trước em nhờ anh họ anh bán giúp cây đàn trên web bán đồ cũ ấy nhỉ? Mấy hôm nay dọn nhà, em lại tìm thấy thêm một cây.]

Anh viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng cắn răng bấm gửi, sau đó ném luôn điện thoại.

[Cá Nhỏ: Phiền anh bán giúp em với.]

Uống quá nhiều rượu, 4 giờ sáng, Tần Nhất Ngung tỉnh giấc vì đau dạ dày.

Anh không tài nào ngủ tiếp được, bèn gọi điện thoại cho Chu Hoài, cứ như thể hai người chưa từng cãi nhau lúc chiều.

“Thằng điên này!” Chu Hoài tức giận mắng, nhưng vẫn bắt máy ngay.

Không ai nhắc đến bức thư đó.

“Đúng là điên thật.” Tần Nhất Ngung bẻ bốn viên thuốc dạ dày nhét vào miệng, nhai nuốt, nói năng lúng búng, “Này Hoài Tử, cậu còn nhớ lễ hội âm nhạc mà tôi từng tham gia không?”

Giọng Chu Hoài ngái ngủ xen lẫn oán trách, “Lúc cậu nổi tiếng một năm tham gia bao nhiêu lễ hội âm nhạc. Sao tôi biết là cái nào?”

“Chính là cái ở bãi biển A Na Ya ấy. Mùa hè, lúc đó còn mưa to, gió to nữa, mấy cái cờ mà mọi người giơ dưới sân khấu đều bị thổi bay lên trời hết.”

“Ờ... Hôm đó cậu mặc một cái áo sơ mi hoa. Ai chọn đồ cho cậu vậy, xấu vãi chưởng.” Chu Hoài mắng xong lại nhớ ra điều gì đó, hoàn toàn tỉnh ngủ, “Tôi nhớ ra rồi! Hôm đó về cậu cứ nằng nặc bắt tôi vẽ cho cậu, tôi cứ như họa sĩ vẽ tranh phác họa ở đồn cảnh sát ấy, bận rộn hai tiếng đồng hồ, một xu cũng không có, tôi đúng là đồ ngốc mà!”

“Đúng, chính là bức tranh đó.” Hiện tại Tần Nhất Ngung vẫn còn giữ, “Tôi bảo cậu vẽ đôi mắt của người đó, vừa nãy tôi ngủ lại mơ thấy.”

Kỳ thực, Tần Nhất Ngung vẫn luôn cảm thấy khó hiểu về chuyện này, nhưng khi nó thật sự xảy ra với mình, lại càng khó tin hơn.

Làm sao có thể có người nhớ mãi không quên một đôi mắt?

Hôm đó có thể nói là ngày viên mãn nhất trong cuộc đời anh, đỉnh điểm của đường parabol.

[Vô Tự Giác Lạc] vừa phát hành bài hát mới, trên sân khấu lễ hội âm nhạc hoành tráng, thông báo tin tức về tour diễn, hàng vạn người chen chúc dưới sân khấu, ngước nhìn anh. Màn trình diễn hôm đó cũng gần như hoàn hảo, màn solo ngẫu hứng của anh còn hay hơn bất kỳ lần nào trước đây.

Đứng trên loa, mặc kệ mưa gió, khoảnh khắc ấy, Tần Nhất Ngung như sở hữu cả thế giới.

Một trận cuồng phong gào thét, rất nhiều áo mưa của mọi người dưới sân khấu bị lật tung, cuộn lên thành một đợt sóng rực rỡ, ai nấy đều lúng túng nhưng nhanh chóng thích nghi. Tần Nhất Ngung cười nhìn các thành viên khác trong ban nhạc trò chuyện với khán giả, nhưng ánh mắt lại bị một chiếc mũ bị gió thổi bay dưới sân khấu thu hút.

Người đội mũ đeo khẩu trang. Anh ta ngẩng đầu lên, mái tóc ngắn màu đen bị gió thổi rối, để lộ đôi đồng tử màu nhạt.

Đôi mắt ấy như có móc câu sắc bén, nhìn thẳng vào anh, trong tròng mắt trong veo phản chiếu ánh đèn sân khấu. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tần Nhất Ngung như thể đυ.ng phải một con sói lạc đàn.

Chỉ trong chớp mắt, người nọ đã biến mất như ảo ảnh.

Tần Nhất Ngung gần như chết đứng trên sân khấu, thậm chí không thể bắt nhịp hát đúng bài hát tiếp theo, anh suýt nữa nhảy xuống sân khấu chui vào biển người tìm kiếm, muốn kéo cái móc câu sắc bén kia ra, nhưng anh không kịp làm như vậy, tay bass Hứa Tư đã túm lấy tay anh.

Biểu hiện kỳ quái như vậy sau này thậm chí còn trở thành “bằng chứng xác thực” cho tin đồn anh chơi thuốc.

Sau đó anh đã nghĩ rất nhiều cách, thậm chí còn xin ổ cứng của nhϊếp ảnh gia từ ban tổ chức, xem hết cũng không thấy bóng dáng người đó.

Chẳng lẽ thật sự là ảo giác sao? Nhưng hôm đó trước khi lên sân khấu anh không hề động đến một giọt rượu, tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào.

Ký ức dù có chân thật đến đâu cũng có lúc biến mất, vì vậy ngay khi máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, Tần Nhất Ngung đã tìm đến Chu Hoài, dựa vào miêu tả để cậu vẽ lại.

Lúc đó Chu Hoài không thể hiểu nổi, vừa vẽ vừa hóng chuyện.

[Thích à? Chỉ là một đôi mắt thôi mà, có thể thích đến mức nào?]

Tần Nhất Ngung nghiêm túc suy nghĩ.

[Chính là tôi bực đến mức muốn cho nổ tung Trái Đất, nhưng sẽ cho anh ta lên tàu vũ trụ chạy trốn trước, sau khi cho nổ tung xong tôi sẽ đi tìm anh ta.]

Chu Hoài cạn lời.

[Thằng điên.]

“Chuyện mấy năm trước rồi còn mơ thấy, đúng là bệnh thật.” Chu Hoài mắng xong lại bắt đầu cằn nhằn, “Hôm đó tôi vẽ xong cho cậu đã là hai giờ sáng rồi. Cậu thế mà còn bắt tôi xăm cho cậu một hình xăm, mắt tôi lúc đó sắp nhắm tịt lại rồi!”

Tần Nhất Ngung đưa tay sờ sờ yết hầu.

Trong mơ, anh gần như không nhận ra chính mình ngông cuồng, kiêu ngạo ngày nào, nhưng vẫn nhớ rõ ràng khoảnh khắc ngây người lúc đó.

Sự rung động trong tích tắc ấy quá mãnh liệt, lúc đó anh như ma xui quỷ khiến muốn giữ lại.

Gần như đang tự giễu, Tần Nhất Ngung khẽ cười, “Ừ nhỉ, sao lại mơ thấy nữa chứ.”

Sternstunde – khoảnh khắc kịch tính và bước ngoặt nhất trong cuộc đời.

Tối hôm đó, anh nhặt cây bút chì phác họa mà Chu Hoài ném trên bàn, viết dòng chữ cái này ở góc dưới bên phải bức tranh, nói với cậu, xăm cái này cho tôi.

Tần Nhất Ngung như kẻ tâm thần cho rằng đó là khoảnh khắc các vì sao tỏa sáng của anh.

Khoảnh khắc bị một đôi đồng tử bí ẩn bắt giữ.

Chương 4: Tia Chớp Sục Sôi

Buổi sáng, Nam Ất thi xong sớm, đeo ba lô lên vai, đi thẳng đến chỗ làm thêm.

Thời gian eo hẹp, tan ca phải đến thẳng buổi tập, không kịp về trường, cậu lấy đàn từ ký túc xá rồi đến thẳng quán bar 029.

Mở tủ đồ nhân viên, một phong thư màu hồng rơi xuống, mặt trước dán sticker hình trái tim. Nam Ất nhặt lên, không mở ra, trực tiếp nhét vào tủ, như thể chưa từng nhìn thấy.