Chương 85

Tất cả những điều này thật kỳ diệu, nghe Tần Nhất Ngung nói sẽ nhớ đến mình, trái tim Nam Ất như lún xuống một chút, nghe anh gọi mình như vậy, trái tim lại tràn đầy, căng tràn.

Có lẽ là bị gió thổi bay lý trí, cậu thậm chí bắt đầu tưởng tượng, nếu như lúc trước, ngày hôm đó Tần Nhất Ngung không đi ký hợp đồng với hãng đĩa, mà giống như tất cả học sinh lớp 12 khác tham gia lễ tốt nghiệp, còn mình như ý nguyện trả lại đồng phục cho anh, sau đó sẽ như thế nào?

Trước đây, cậu chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề viển vông như vậy, chưa bao giờ nghĩ đến "nếu như". Đối với Nam Ất, hai từ vô dụng nhất trên đời này chính là "nếu như", đó chẳng qua là cái cớ để con người tự ru ngủ bản thân sau những tổn thương. Chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, vết sẹo sẽ không bao giờ mờ đi theo thời gian, mà luôn âm ỉ thiêu đốt.

Thế nhưng khoảnh khắc này, cậu lại nghĩ đến "nếu như", nhưng điều nghĩ đến lại không liên quan đến bản thân.

Cậu chỉ muốn biết, trên dòng thời gian mà cậu cởi bỏ lớp ngụy trang "hồn ma" kia, Tần Nhất Ngung của thế giới đó, có bao nhiêu phần trăm khả năng sẽ không bị thương.

Có thể tiếp tục vui vẻ chơi đàn guitar?

Cậu không thể xác định được những điều chưa từng xảy ra, nhưng rất hy vọng sẽ là như vậy.

Còn về bộ đồng phục, cậu không ngờ Tần Nhất Ngung lại để tâm đến vậy, biết trước thì đã mang đến rồi.

Nam Ất nghĩ, bí mật đổi lấy bí mật cũng rất công bằng.

Chờ đến khi cậu thu thập đủ năm lần ghi chép mộng du của Tần Nhất Ngung và nói cho anh biết, cậu sẽ thú nhận một phần bí mật của mình.

May mắn là mỗi lần diễn live xong đều có thể ra ngoài, đến lúc đó sẽ mang bộ đồng phục mà anh luôn tâm tâm niệm niệm kia đến trả lại cho anh.

Trở lại Crazy Band đã là buổi trưa, ánh nắng mặt trời chói chang sắp hong khô quần của Tần Nhất Ngung, sắp đến nơi anh còn bàn bạc với cậu xem làm thế nào để lẻn vào mà không bị phát hiện, nhưng Nam Ất đã sớm có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, vừa mới về đến cổng căn cứ, camera đã được chuẩn bị sẵn sàng, mấy người đàn ông cao to đeo mặt nạ logo nốt nhạc màu hồng, mặc vest đen chỉnh tề vây quanh hai người.

"Tần Nhất Ngung, Nam Ất của ban nhạc Hằng Tinh Thời Khắc..."

Tần Nhất Ngung không hiểu sao lại đứng nghiêm giơ tay, "Có!"

"Hai người đã vi phạm nội quy của Crazy Band, tự ý bỏ ra ngoài, vì vậy bây giờ cần phải nhận hình phạt."

Nam Ất nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng, một người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt không biết từ đâu lấy ra một chiếc khẩu trang màu đen, không nói không rằng đeo lên mặt cậu.

Trên chiếc khẩu trang màu đen in một dấu chéo lớn màu đỏ tươi.

"Từ giờ phút này cấm nói chuyện trong 24 tiếng đồng hồ—"

Nam Ất liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 11 giờ 52 phút sáng.

"24 tiếng đồng hồ??" Tần Nhất Ngung cũng bị đeo khẩu trang, vẫn đang lớn tiếng nói, "Bây giờ sắp 12 giờ rồi, sáng mai đã phải tổng duyệt rồi đại ca! Chúng tôi không cần nói chuyện với kỹ thuật viên âm thanh sao? Không cần nói chuyện với đạo diễn sao?"

Người đàn ông đeo mặt nạ suy nghĩ vài giây, đổi giọng nói: "Vậy thì 16 tiếng đồng hồ."

Nam Ất nhịn không được bật cười.

"Chương trình của mấy anh làm ăn thật là qua loa." Tần Nhất Ngung vẫn còn muốn phản bác, "Chúng tôi còn phải tập hát!"

"Hát thì được." Đối phương lại bổ sung.

"Bắt đầu tính giờ từ—" Người đàn ông đeo mặt nạ giơ đồng hồ lên trước ống kính camera, "Đúng rồi, xe cũng do chúng tôi tạm thời giữ hộ, nếu còn vi phạm nội quy, thứ trong tay hai người tôi cũng sẽ tịch thu đấy."

Ban đầu Tần Nhất Ngung còn muốn phản bác, nghe vậy lập tức nuốt lời định nói vào bụng, ôm chặt túi đồ ăn vặt của mình, mím môi ậm ừ chửi thầm một câu.

[Coi như mấy người giỏi.]

Sau khi vào trong, anh gửi tin nhắn cho Nam Ất, đồng thời lắc lắc điện thoại ra hiệu bảo cậu nhìn.

[Tần Nhất Ngung: Tôi phải về thay quần áo.]

[Sói con: Tôi cũng về một chuyến, cất sữa chua vào tủ lạnh.]

Trở lại ký túc xá, Nam Ất phát hiện, Tần Nhất Ngung cũng đã đặt túi ni lông màu đen mà anh vẫn luôn ôm chặt vào ngăn mát tủ lạnh, hình như là sợ cậu nhìn thấy, còn cố ý đứng canh ở cửa tủ lạnh, mãi đến khi Nam Ất cất hết sữa chua vào, anh mới yên tâm bỏ đi, cầm bánh quy lúa mạch lên gặm, vừa ăn vừa gật đầu lia lịa, giơ ngón cái với Nam Ất.

Đợi hai người trở lại phòng tập, Nghiêm Tế và Trì Chi Dương vẫn còn đang ngủ say trên ghế sofa, không biết chuyện gì xảy ra, Trì Chi Dương ngủ ngủ thế nào lại gối đầu lên ngực Nghiêm Tế, còn ngủ say như chết.

Tần Nhất Ngung quay đầu lại ra hiệu "suỵt" với Nam Ất, rón rén lẻn vào.

Bây giờ chúng ta không được nói chuyện. Nam Ất thầm nghĩ.

Mặc dù vậy, cậu vẫn nhẹ nhàng bước theo sau anh, trơ mắt nhìn Tần Nhất Ngung nhéo bím tóc của Trì Chi Dương, dùng chùm lông tơ quét qua quét lại dưới mũi cậu ta.

Thế là, Trì Chi Dương hắt xì hơi tỉnh giấc, Nghiêm Tế cũng bị đánh thức, chưa mở mắt ra, nhưng theo bản năng đưa tay che chở cho đầu cậu ta.

"Hai người!" Cậu ta trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm hai người sắp dí sát mặt vào, sợ đến mức nói năng không nên lời, "Hai người làm, làm cái gì vậy? Khẩu trang này ở đâu ra vậy!"

Nam Ất nhún vai, suy nghĩ một chút, dứt khoát dùng ngôn ngữ ký hiệu với cậu ta.

[Sáng nay chúng tôi trốn ra ngoài, bị tổ chương trình bắt được, phạt cấm nói chuyện một ngày.]

Tần Nhất Ngung nhìn cậu đánh ngôn ngữ ký hiệu, mắt chữ A mồm chữ O.

Còn có thể như vậy? Đạo cao một thước ma cao một trượng.

Trì Chi Dương vẫn chưa tỉnh ngủ, tóc tai rối bù, lông mày cũng nhíu lại, "Hả?? Bệnh hoạn à..."

Cậu ta chưa nói xong đã bị Nghiêm Tế bịt miệng lại.

Tần Nhất Ngung cũng lấy điện thoại ra nhanh chóng gõ một dòng chữ, đưa cho Nghiêm Tế xem.

[Sao ban ngày không dậy ban đêm không ngủ vậy?]

Nghiêm Tế duỗi người một cái, kéo kéo cổ áo sơ mi bị mình ngủ nhăn nhúm, "Đây là đổi ca trực."