Chương 84

Đợi cậu ngồi yên vị, Tần Nhất Ngung ôm túi nilon đen, mở ra tự mình xác nhận một cái, sau đó yên tâm ôm chặt, đầu vươn về phía trước, muốn nhìn xem lần thứ hai Nam Ất mua là gì.

"Sao cậu lại mua nhiều thế?"

"Trì Chi Dương ăn nhiều, anh muốn ăn lại phải tranh với cậu ấy." Nam Ất giải thích, mặt hơi nghiêng sang trái một chút.

Rõ ràng vừa mới từ trong nước ra, nhưng l*иg ngực anh ấy vẫn rất nóng, hơi nóng lan từ lưng đến cổ Nam Ất.

"Ồ, hóa ra đều là mua cho tôi à." Giọng điệu nói chuyện của Tần Nhất Ngung cũng bắt đầu lâng lâng, "Vậy cái kia là gì? Trông không giống sữa chua lắm."

"Bánh quy lúa mạch nhân sơn trà."

"Sao cậu biết tôi thích ăn sơn trà?"

Tôi còn biết anh thích ăn kẹo hồ lô nhân gạo nếp, có lần mua một cây chổi trước cổng trường, vừa vác vừa đi vào lớp. Nam Ất hạ tấm kính chắn gió trên mũ bảo hiểm xuống, nói lảng tránh: "Nhân viên bán hàng giới thiệu."

"Vậy cũng trùng hợp thật đấy." Tần Nhất Ngung cũng đội mũ bảo hiểm, cười nói, "Túi này là của riêng tôi đúng không."

Giọng Nam Ất dường như có chút ý cười, nói: "Vậy anh phải tìm chỗ nào giấu đi."

Đáng tiếc thật, không nhìn thấy mặt. Tần Nhất Ngung thở dài trong mũ bảo hiểm, nhưng anh ấy nhìn chằm chằm vào chiếc túi lắc lư, trong tay như thể lại nắm được một bằng chứng mới.

Cậu nhóc này chắc chắn thích mình.

"Cậu lạnh không?" Trong gió, giọng nói của Nam Ất lớn hơn bình thường một chút, sợ anh ấy không nghe thấy. Nhưng điều này ít nhiều cũng làm thay đổi ngữ khí, ít nhất là đối với người nghe.

Tần Nhất Ngung biết cậu đang quan tâm mình, có chút đắc ý, vì vậy lớn tiếng nói: "Không sao, tôi không phải đang mặc áo khoác của cậu sao? Khá ấm áp."

Thật ra là rất lạnh. Tần Nhất Ngung rùng mình một cái.

Nam Ất ừ một tiếng, vừa lúc lái xe đến ngã tư đèn đỏ.

"Đừng làm mất đồ tôi cho mượn đấy."

"Không mất được đâu, cậu đừng thấy tôi bình thường có vẻ không đáng tin cậy, nhưng từ nhỏ đến lớn tôi cũng đâu làm mất nhiều đồ..."

Đang nói, đèn xanh chuyển sang đỏ, xe phanh gấp, Tần Nhất Ngung bị quán tính kéo mạnh một cái, mất thăng bằng, luống cuống tay chân, theo bản năng ôm lấy eo Nam Ất.

Ngay khoảnh khắc này, một góc nhỏ trong đầu anh ấy bỗng lóe sáng.

"Tôi nhớ ra rồi!"

Nam Ất rất nghi ngờ: "Hửm?"

"Tôi làm mất một cái áo khoác, tôi nhớ ra mình làm mất ở đâu rồi!" Tần Nhất Ngung quá kích động, một tay trực tiếp vòng qua ôm chặt eo Nam Ất.

Nam Ất cúi đầu nhìn cánh tay đó, có chút sững sờ.

"Áo khoác gì... Không phải anh đang mặc bộ này đến sao?"

"Không phải bộ này, tôi không nói hôm nay." Tần Nhất Ngung ghé sát tai cậu, "Là áo khoác đồng phục! Tôi làm mất một cái áo khoác đồng phục, tìm thế nào cũng không thấy, tôi cũng không nhớ mình vứt đâu rồi, tốt nghiệp cấp ba cũng không tìm lại được."

Nam Ất bỗng chốc sững người.

"Vừa rồi tôi đột nhiên nhớ ra. Là ở phòng tự học đó, bình thường giờ nghỉ trưa tôi đều ở đó, hôm đó tôi đi thay dây đàn, chậm trễ một lúc, kết quả tôi vừa bước vào, liền thấy một cậu nhóc nằm ngủ ở đó."

Có lẽ vì quay lại trường cũ, những hình ảnh vốn dĩ mơ hồ trở nên rõ ràng, chiếc hộp ký ức hoàn toàn mở ra, Tần Nhất Ngung nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết một.

"Cậu ấy cũng giống như tôi hôm nay, cả người ướt sũng, chắc là bị người ta tạt nước, chỉ mặc một cái áo phông ngắn tay, quần đồng phục cấp hai, trên đó còn dính bùn đất, tôi gọi cậu ấy nhưng cậu ấy không phản ứng, hình như ngủ rồi. Cứ ngủ như vậy không phải sẽ bị ốm sao, tôi liền cởϊ áσ khoác đồng phục của mình ra đắp lên người cậu ấy, lúc tôi tập đàn xong quay lại, cậu ấy đã không thấy đâu, áo khoác của tôi cũng biến mất."

Chỉ còn lại vệt nước đọng trên sàn nhà, đó là bằng chứng duy nhất, chứng minh tất cả những điều này là thật, không phải là mơ.

Nói một hơi hết những lời đó, Tần Nhất Ngung dần dần buông lỏng tay đang đặt trên eo cậu. Đèn đỏ chuyển xanh, tiếng còi xe inh ỏi phía sau kéo dòng suy nghĩ của anh ấy trở lại, nhưng lại không đánh thức được Nam Ất. Cậu như bị một phép thuật nào đó định trụ.

"Đèn xanh rồi." Tần Nhất Ngung thuận tay véo eo Nam Ất một cái.

Nam Ất né tránh, như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, chở anh ấy rời khỏi ngã tư.

Cậu nghe thấy người ngồi sau lưng thở dài một hơi.

"Haizz, cái áo khoác đó mặt sau còn có bức vẽ tuyệt tác của tôi nữa chứ, cứ thế mà mất, còn hại tôi phải mua một bộ mới, bị mẹ tôi mắng cho một trận."

Nam Ất luôn im lặng, vì vậy sự im lặng của cậu lúc này cũng không có vẻ gì là đột ngột, không đáng để người khác chú ý đặc biệt.

Qua một lúc lâu, gió thổi giọng nói của Tần Nhất Ngung tới, như tiếng nói mơ màng.

Anh ấy nói: "Gần đây tôi thường xuyên nhớ đến cậu ấy."

"Ai cơ?" Nam Ất hỏi.

"Cậu nhóc đó. Cậu ấy cứ đi theo tôi, tôi biết rõ trong lòng, nhưng giả vờ như không nhìn thấy, vì thấy thú vị. Nhưng cậu ấy học lớp nào, tên gì, tôi đều không biết." Lòng bàn tay Tần Nhất Ngung rất nóng, nóng như l*иg ngực anh ấy vậy.

"Dù sao, tôi gọi cậu ấy là bạn học ma."

Chương 27: Lời chúc không tiếng động

"Bạn học ma."

Nam Ất chưa bao giờ nghĩ rằng, hóa ra bản thân mình từ lâu đã bị phát hiện, thậm chí còn được đặt cho một cái tên như vậy.

Ma. Cái tên này thật sự rất thích hợp, ẩn núp trong góc tối không dám nhìn ánh mặt trời, một mảng u ám, một hồn ma len lỏi khắp nơi nhưng không ai nhìn thấy.

Nhưng cậu chưa từng đoán được, hóa ra trong lúc mình âm thầm chú ý đến Tần Nhất Ngung, bản thân cũng trở thành đối tượng quan sát của người quan sát. Anh không vạch trần, giống như đang chơi một trò chơi hoặc thử nghiệm bí mật nào đó.

Tại sao anh không quay đầu lại? Tại sao không vạch trần?

Có phải anh đoán được chỉ cần quay đầu lại, tôi sẽ biến mất không dấu vết?

Giống như một hồn ma.

Biệt danh kỳ lạ, hành động kỳ lạ, nhưng lại rất phù hợp với logic của Tần Nhất Ngung.