Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khoảnh Khắc Tinh Tú

Chương 80

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên bờ hồ có một tảng đá lớn, Tần Nhất Ngung đi tới ngồi xuống, kiểm tra hiệu ứng lấy mẫu vừa rồi, tiện tay bắt đầu chỉnh sửa xử lý.

Bên tai là tiếng chuông lặp đi lặp lại, trước mắt là mặt hồ lấp lánh ánh sáng. Sương sớm lượn lờ, Nam Ất đứng ở đây, ký ức như mặt hồ bị gió thổi đến, cùng với hơi nước, phủ lên mặt cậu.

Đó là một buổi sáng sớm nào đó của học kỳ hai năm lớp 8, thời tiết cũng đẹp như hôm nay, chỉ là cậu đã trải qua rất tệ.

Tự học buổi sáng kết thúc, cậu một mình đi mua bánh mì ở căn tin, khi quay lại, bạn cùng bàn lộ vẻ mặt khó xử, ấp a ấp úng, trong lòng cậu liền dấy lên một dự cảm chẳng lành.

"Sao thế?"

Bạn cùng bàn không dám nói, nữ sinh ngồi bàn sau tốt bụng lên tiếng: "Vừa rồi có mấy anh chị khóa trên vào lớp, lục tung ngăn kéo của cậu, lấy hết sách bài tập rồi!"

Đây là chuyện thường xuyên xảy ra, không ai dám ngăn cản, cũng sẽ không có ai nói gì thêm, Nam Ất chỉ "ồ" một tiếng, đặt bánh mì xuống đi tìm.

Ra khỏi cửa lớp học, men theo hành lang đi nhanh đến cầu thang, cậu nhặt được một cuốn ở góc khuất chỗ khúc cua, có mấy trang bị xé rách, bị vứt rất tùy tiện trên mặt đất, trên đó còn in dấu chân bẩn.

Tiếp theo là nhà vệ sinh tầng 2, thùng rác cạnh cầu thang tầng 1, con đường nhỏ trong vườn hoa... Những cuốn sách và sách bài tập rách nát nối liền thành một con đường sỉ nhục hoàn chỉnh. Và điểm cuối cùng, chính là hồ nước này.

Cậu trở lại nơi đây, thật ra không muốn nhặt lại những ký ức nặng nề như vậy.

Nhưng nói một cách khách quan, những gì còn lưu lại ở hồ nước này, không phải là điều tồi tệ nhất trong số đó, thậm chí vì lúc trước đã lường trước được kết quả quá tệ, nên những chuyện xảy ra sau đó ngược lại khiến cậu cảm thấy may mắn, còn thêm một tia ấm áp được đối xử tử tế cho cuộc sống trung học u ám của cậu.

Lúc đó cậu tin chắc rằng sách bài tập nhất định đã bị ném xuống hồ, điều này rất phù hợp với tác phong của đám người đó, vì vậy cậu men theo bờ hồ từng bước một, ánh mắt tìm kiếm trong nước.

Hồ nước này được xây dựng từ khi thành lập trường, nghe nói rất sâu, vì quanh năm trong vắt thấy đáy, nên sau này mới có tên là "hồ Gương". Mặc dù nước rất trong, nhưng vì trong hồ mọc đầy rong rêu, nên nhìn từ xa vẫn xanh thăm thẳm, giống như một khối ngọc bích khổng lồ.

Cậu bị làn nước xanh lục này làm chói mắt, không nhìn rõ đường, suýt chút nữa thì bị đá ngáng ngã —— chính là tảng đá lớn mà Tần Nhất Ngung đang ngồi lúc này.

Chỉ là lúc đó, thứ Nam Ất cúi đầu nhìn thấy không phải là Tần Nhất Ngung, mà là những cuốn sách bài tập ướt sũng được trải phẳng phiu trên tảng đá.

Để xác nhận, cậu thậm chí còn ngồi xổm xuống lật trang đầu tiên ra, nhưng tên cậu viết tay đã bị nước làm nhòe nhoẹt, căn bản không nhận ra, những trang khác thì vẫn còn tốt.

Chỉ là trang đầu tiên bị hỏng, bài tập vẫn còn, đây đã là điều may mắn trong bất hạnh rồi. Hơn nữa sau đó, cậu nghe được từ nữ sinh kia rằng, lúc đó đám học sinh khóa trên đến gây chuyện đều bị thương đầy mặt, rất có thể là đã chọc giận người không nên chọc, coi như là báo ứng.

Chờ đến khi xác nhận được đúng là sách của mình, Nam Ất mới chú ý đến những thứ xung quanh. Cậu đột nhiên phát hiện ra một cọng rong màu xanh lục mảnh mai, giống như một chiếc thẻ đánh dấu sách, được kẹp trong trang sách. Chắc là bị vớt lên cùng lúc với sách.

Cậu tách những trang giấy dính chặt vào nhau ra theo phần đuôi lộ ra của cọng rong đó, cuối cùng, cuốn sách đã trở về hình dạng ban đầu khi được trải phẳng.

Điều khiến cậu vô cùng bất ngờ là, đỉnh của cọng rong này lại có một bông hoa —— nhị hoa màu vàng nhạt, đỉnh là bao phấn màu cam nhỏ xíu, cánh hoa màu trắng như cánh bướm trong suốt —— trước đây cậu chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng tâm trạng rung động vì vẻ đẹp này, chỉ dừng lại trong một giây. Cậu nghĩ, đây thực chất là bằng chứng cho việc mình bị bắt nạt.

Bởi vì sách của cậu đã bị người ta ném xuống hồ. Nếu không cả đời này cậu cũng sẽ không biết, thì ra rong cũng có thể nở hoa.

Trở lại lớp học, nữ sinh tốt bụng kia hỏi rất nhiều, cuối cùng cười vui vẻ nói: "Bác quản lý hồ Gương thật tốt, chắc chắn là bác ấy đã giúp cậu vớt lên đấy, may mà có bác ấy, nếu không thì không biết phải đi đâu tìm nữa."

Nam Ất vừa dùng giấy thấm nước, vừa gật đầu nói "đúng vậy", sau đó thầm cảm ơn bác quản lý trong lòng.

Cuối cùng, không rõ là vì lý do gì, cậu đã giữ lại cọng rong đó, ép vào cuốn sổ không thể để bất kỳ ai mở ra của mình.

Có lẽ trong lòng cậu, đây cũng là một bằng chứng, là một vết sẹo nhắc nhở cậu tiếp tục căm hận. Cậu không muốn quên, vì vậy đã ghi nhớ từng vết thương một cách chi li.

Nghĩ đến đây, Nam Ất không khỏi đi về phía bờ hồ, đến gần hơn, muốn nhìn rõ rong rêu dưới nước. Nhưng cậu chưa kịp làm gì, thì tay đã bị người ta kéo lại.

Cậu cúi đầu xuống, là Tần Nhất Ngung đang ngồi trên tảng đá.

Chắc là tưởng cậu muốn làm chuyện ngu ngốc gì đó? Nam Ất thầm nghĩ.

Nhưng ngay sau đó suy nghĩ này đã bị gạt bỏ, Tần Nhất Ngung nắm tay cậu, quay đầu lại, chỉ về phía tòa nhà dạy học vừa rồi.

Nam Ất nhìn theo hướng ngón tay hắn, nhìn thấy một ô cửa sổ trên tầng 3 đang mở, một cái đầu tóc tai rối bù thò ra, liên tục gọi "anh đẹp trai" mấy tiếng, cho đến khi xác định họ đã phát hiện ra mình.

Cậu nhóc kia có vẻ thận trọng, nhưng giọng nói không nhỏ: "Vừa rồi em đυ.ng phải anh, vô tình nhét cái này vào balo em rồi!" Nó giơ tay phải lên, vẫy vẫy, trên tay cầm một chiếc ví da màu đen.

"Là của cậu này." Tần Nhất Ngung còn nhận ra trước cả cậu, sau đó tự ý vỗ tay một cái, giống như vừa làm với Nam Ất lúc nãy, dang rộng vòng tay, chờ đón chiếc ví nhỏ của nó ở phía dưới.
« Chương TrướcChương Tiếp »