Chương 37

Liệu có giương cao ngọn cờ xua đuổi anh điên cuồng?

Tần Nhất Ngung cầm mic, trên mặt là vẻ lãnh đạm và bất cần đời như đang phiêu bạt.

[Xin lỗi, tôi không nghe thấy tiếng chó hoang sủa gì cả.]

Anh chống tay xuống đất, đứng dậy, trở lại bên cạnh tay bass, vòng tay qua cổ cậu, giơ mic lên trước mặt hai người, lắc lư hát cùng cậu.

[Sống là để bị giày xéo hết lần này đến lần khác sao?]

[Phát điên cũng phải xem sắc mặt mày à?]

Hát đối với anh mà nói dễ như ăn bánh.

[Không thoát khỏi sự áp bức của dây chuyền sản xuất]

[Lối thoát của số phận là một vực thẳm khác]

Anh giơ cao tay phải, chỉ tới chỉ lui trên không trung, dễ dàng điều khiển đám đông bên dưới, đến đoạn khán giả hát bè đã thống nhất trước đó, anh trực tiếp đưa mic xuống, hoàn toàn không quan tâm bọn họ có phải fan của mình hay không.

Dù sao cũng sẽ hát mà, cùng nhau nào.

[Nhảy xuống đi - hét lên đi!]

[Đừng sống như con rối nữa!]

Nghe thấy tiếng hát bè vang dội, Tần Nhất Ngung mỉm cười gật đầu mấy cái, như rất hài lòng, quay đầu lại, anh nhìn thấy Chu Hoài.

Suýt chút nữa thì quên mất cậu ta.

Một giây trước khi anh lên sân khấu, tên này còn đang mắng "Mẹ kiếp mày bị điên à!", vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở bên cạnh sân khấu, vẻ mặt lo lắng, trong tay còn cầm một chiếc mic khác, vừa hạ giọng mắng anh ngu ngốc, vừa chìa tay ra.

Đúng rồi, anh cướp mic của Nam Ất, đúng là khốn nạn.

Nhưng mà tên nhóc Nam Ất kia vậy mà lại còn cười.

Đây có phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy người này cười không? Hóa ra cậu ấy có răng nanh nhọn hoắt, cười lên trẻ con như vậy, đẹp trai như vậy.

Trong khoảng trống của giọng hát, tiếng riff mạnh mẽ của bass lấp đầy, phối hợp với trống đẩy cảm xúc lên cao. Tần Nhất Ngung di chuyển trên sân khấu theo nhịp điệu, đi đến tận cùng bên trái, nhận lấy mic trong tay Chu Hoài, sau đó lại đưa chiếc mic vừa rồi trở lại chỗ cũ.

Đồng thời đưa cho Nam Ất một ánh mắt.

Đoạn sau cậu hát đi.

[Tầm thường là hình phạt tàn nhẫn nhất]

[Tôi từ chối mài mòn răng nanh của mình]

Hai câu hát này đơn giản là viết cho cậu ấy! Tần Nhất Ngung nhìn chằm chằm hàm răng nhọn hoắt lộ ra khi Nam Ất hát, hưng phấn nghĩ.

Một giây sau, anh nhận ra, bản thân đã rất lâu, rất lâu rồi không còn hưng phấn như vậy nữa.

Dải đèn trên trần nhà sáng lên lần nữa, lao về phía sân khấu như sao băng, cũng đánh thức vô số khán giả đang ngây người vì kinh ngạc.

"Đúng rồi, bình chọn, tôi phải bình chọn lại."

"Mặc kệ, lãng phí cũng phải bình chọn lại một lần nữa!"

Triệu Nam nhìn bốn người trên sân khấu, khóe miệng khẽ nhếch lên. Phiếu bầu này của ông là dành cho Nam Ất, cho dù Tần Nhất Ngung không lên sân khấu, ông vẫn sẽ bình chọn thêm lần nữa.

Nhưng bất ngờ nhân đôi lại càng khiến lá phiếu này thêm phần nặng ký.

Sự xuất hiện của Tần Nhất Ngung là nằm trong kế hoạch sao? Nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc không thể che giấu của tay trống và keyboard, chắc là không phải.

Ông có thể cảm nhận rõ ràng, sau khi Tần Nhất Ngung lên sân khấu, trạng thái của Nam Ất đã khác. Không còn là biểu diễn nữa, mà là bắt đầu tận hưởng tất cả. Thậm chí từ nụ cười vô ý của Nam Ất, ông còn nhìn thấy dáng vẻ vốn có của chàng trai mười tám tuổi này.

Sau hai đoạn điệp khúc, Nam Ất rời khỏi mic, ôm đàn quay người đi đến bên cạnh Trì Chi Dương, phối hợp với cậu ấy bắt đầu màn solo bass, so với kỹ thuật chơi điêu luyện nhưng lạnh lùng ban đầu, lúc này cậu ấy gần như hòa làm một với cây đàn, thể hiện sự ăn ý vô cùng hoàn mỹ.

"Tay bass sεメy quá..."

"Chỉ vì tay bass này, tôi cảm thấy bản cover còn hay hơn bản gốc!"

Ánh sao dưới khán đài lại một lần nữa sáng lên, lan tỏa không ngừng trong làn sóng cuồng nhiệt.

Kết thúc màn solo, tiếng synthesizer được thêm vào một âm sắc kim loại mới, cao vυ"t, điên cuồng, hòa quyện vào tần số thấp, như ngọn lửa bùng cháy từ trong hầm băng, phối hợp với tiếng trống ngày càng hoang dã, đẩy màn live này lêи đỉиɦ cao mới.

Rõ ràng chưa từng tập luyện, nhưng Nam Ất và Tần Nhất Ngung dường như có sự ăn ý trời sinh nào đó, ngay cả bè cũng hòa quyện một cách tự nhiên, một người lãnh đạm và lạnh lùng, một người cuồng nhiệt và nóng bỏng, ngang tài ngang sức.

Tiếng trống ngày càng dồn dập, Trì Chi Dương điên cuồng tăng tốc, chiếc áo khoác jean đã bị cởi bỏ một nửa, miễn cưỡng vắt trên khuỷu tay, bím tóc cũng bị đánh bung ra, xõa trên vai.

"Tay trống vừa đánh trống vừa đổi kiểu tóc kìa!"

"Đẹp trai quá... Bốn người này đúng là tuyệt phối!"

Tiếng trống dồn dập khiến người ta khó thở, trong không gian mờ ảo, oxy ngày càng loãng, lý trí của mỗi người đều bị nén lại, chỉ cần một chút nữa thôi, là có thể bùng cháy. Vào thời khắc quan trọng này, Nam Ất nhìn về phía Tần Nhất Ngung, chỉ một ánh mắt ra hiệu đơn giản, anh đã hiểu ý, hất cằm về phía trước.

Hai người cùng bước, đồng thời bước lên thùng loa, một trái một phải. Một người giơ cao tay hát, người còn lại vừa gảy bass, vừa lắc lư theo nhịp điệu.

Tiếng mắng chửi và nghi ngờ bị tiếng hét chói tai át đi, mỗi người đều như tín đồ giơ cao tay, cùng bọn họ lắc lư, nhảy nhót, gào thét, từ bỏ giãy giụa, trút bỏ cảm xúc, từ con người biến thành dã thú.

[Ai mong đợi mày mong đợi tao]

[Ai quan tâm mày quan tâm tao]

[Ai cần mày cần tao]

[Từ bỏ ý chí mới là sự sa đọa thực sự]

[Xiềng xích hoen gỉ đừng hòng nhốt được sư tử]

Biển ánh sáng màu hồng chiếu sáng gương mặt Nam Ất, làn khói mờ ảo, Tần Nhất Ngung nhìn sang, nhìn thấy nụ cười thấp thoáng của cậu, đường cong cơ thể khi lắc lư, mái tóc rung rinh, cơ thể hòa làm một với cây bass. Sau nhiều năm, cuối cùng anh lại một lần nữa cảm nhận được trái tim mình.

Nó đang đập mãnh liệt trong l*иg ngực, như muốn thoát ra khỏi lớp vỏ này.

Anh chảy mồ hôi, thở hổn hển, vừa cười vừa hát.

[Trái tim này vẫn còn sống]

[Đến thử xé nát tôi đi]