Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khoảnh Khắc Tinh Tú

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên mu bàn tay, hình xăm mặt trời màu vàng kim vô cùng nổi bật.

Thế là họ gặp nhau.

"Cảm ơn nhé."

Một khuôn mặt trẻ trung, đôi mắt sáng ngời, mái tóc ngắn màu trắng bồng bềnh, rẽ ngôi lệch, còn để một lọn tóc dài tết bím hững hờ vắt qua vai trái, trông thật mềm mại.

Cậu nhóc nhai kẹo cao su, nhét chiếc dùi trống vào túi, cười toe toét để lộ hàm răng khấp khểnh nhưng rất trắng.

Hóa ra là một đứa nhóc.

"Không có gì."

Tất cả những tưởng tượng bấy lâu nay đều bị lật đổ, một cảm giác kỳ lạ khó tả len lỏi trong lòng anh.

Không ngờ lại là một đứa trẻ như vậy.

Sau đó, Nghiêm Tế không lái xe nữa, trong ga tàu điện ngầm đêm khuya, anh luôn có thể bắt gặp tay trống đó.

Anh phát hiện ra, chiếc túi đựng trống của cậu nhóc có một lỗ nhỏ không dễ thấy, vì vậy dùi trống luôn rơi ra, cũng phát hiện ra cậu nhóc tính tình không tốt, thường xuyên cáu kỉnh, thích mắng chửi người khác bằng tin nhắn thoại, tốc độ nói cũng nhanh như tốc độ đánh trống, thỉnh thoảng cậu lại ngây ngô cười trước màn hình điện thoại, cười nghiêng ngả đập đùi, còn thích vừa nghe nhạc vừa đánh trống trên không, đôi tay đó dường như không bao giờ chịu nghỉ.

Một chi tiết nhỏ nhặt hơn là, dạo gần đây cậu nhóc có vẻ rất lo lắng, lúc nào cũng cau mày, hình như có chuyện gì đó chưa giải quyết được.

Điều này sau đó đã được xác nhận, Nghiêm Tế nhìn thấy bài đăng tuyển thành viên ban nhạc mà cậu nhóc đăng trong phần bình luận của video mới nhất.

Cuộc thi âm nhạc.

Nói thật lòng thì anh rất muốn tham gia, nhưng đây cũng là một thử thách không hề nhỏ. Xét cho cùng, Nghiêm Tế chỉ muốn hợp tác trực tiếp một lần, chứ không muốn phá vỡ hoàn toàn cuộc sống hiện tại.

Nhưng dường như ông trời cũng đang ép anh phải đưa ra quyết định.

Sáng sớm, mẹ anh không nói không rằng đã chạy đến căn hộ anh đang sống một mình, lấy cớ là dọn dẹp giúp anh, nhưng lại lục tung căn nhà gọn gàng ngăn nắp của anh, tất nhiên, bà cũng phát hiện ra bệnh án đó.

Thế là, một cuộc chiến tranh đơn phương đầy kích động nổ ra, mẹ anh khóc lóc, chất vấn, gào thét, gọi điện thoại cho bố anh - người lúc nào cũng chỉ biết cau mày trách móc, hai người họ đủ để làm náo loạn cả căn nhà. Anh đứng một bên, ngược lại bình tĩnh như một khán giả.

Không ai khuyên anh nên nghỉ việc vì sức khỏe, ngược lại còn trách anh "suy nghĩ quá nhiều", điều kỳ diệu hơn là, trong mắt cha mẹ, phương thuốc tốt nhất không phải là sự quan tâm, mà là kịp thời cưới một người vợ hiền dịu.

A, mệt mỏi quá. Trên đời này lại có chuyện còn mệt mỏi hơn cả đi làm.

Anh từ chối giao tiếp, tự mình thay áo sơ mi, thắt cà vạt trước gương ở lối vào trong căn nhà bừa bộn.

"Không nói nữa, sắp muộn làm rồi."

Hôm đó quả thực đã đi làm muộn, trên đường đi anh bị một người cũng đang vội vàng đi làm va phải, sau khi chấm công xong thì máu mũi chảy ra.

"Ồ, vừa đi làm đã thấy máu, may mắn đấy."

Sếp nói móc một câu, rồi lại cướp công lao mà anh đã phải thức đêm tăng ca suốt hai tháng liền trong cuộc họp công việc, và rất thành thạo đổ lỗi cho người khác.

Chuyện như vậy đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?

Thực sự không thể nhớ nổi.

Ngày nào cũng như ngày nào. Công việc vô nghĩa lặp đi lặp lại, hòm thư công việc cứ năm phút lại phải refresh một lần, sếp liên tục chèn ép, bản kế hoạch gọi vốn sửa đi sửa lại vô số lần, kế hoạch sa thải tối ưu hóa phải gửi mỗi tuần một lần, lòng người hoang mang lo lắng bị giảm lương, mô hình tài chính cập nhật không ngừng, cảm giác thư giãn giả tạo, thương trường danh lợi giả dối, 16 tiếng làm việc thực tế, bệnh án có thật...

"Mặc dù Nghiêm Tế có chút sai sót trong dự án lần trước, nhưng kinh nghiệm vẫn tương đối phong phú, vì vậy bản thuyết minh chào bán trái phiếu mới này..."

Ồn ào quá.

Trong đầu, tiếng trống dồn dập át đi giọng nói đáng ghét của sếp.

Có lẽ là do điều hòa trong phòng họp bật quá lạnh, Nghiêm Tế bị thổi đến choáng váng, trong đầu bất chợt hiện lên câu cửa miệng của cậu nhóc kia.

Anh thậm chí còn vô thức lẩm bẩm theo.

Giọng nói không lớn, nhưng sức sát thương không hề nhỏ.

Sếp ngồi rất gần, cau mày hỏi: "Cậu nói gì cơ?"

Nghiêm Tế như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, quay đầu lại, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá khuôn mặt xấu xí của ông ta.

"Ồ, em nói..."

Anh dùng giọng điệu ôn hòa, lễ phép thường thấy của học sinh giỏi, mỉm cười lặp lại: "Anh đang sủa cái gì vậy?"

Con ngươi của sếp như muốn rơi ra ngoài, nhất thời nghẹn họng, không nói nên lời. Tất cả mọi người trên bàn họp đều nhìn chằm chằm vào người đồng nghiệp hiền lành nhất này, người luôn giúp họ thu dọn tàn cuộc.

Nghiêm Tế đứng dậy, cúi đầu: "Mọi người, xin lỗi."

"Em không làm nữa."

Đơn xin nghỉ việc anh viết rất cẩu thả, lý do chỉ vỏn vẹn một câu.

[Em muốn đi tham gia cuộc thi âm nhạc.]

Tuy nhiên, với bài đăng tuyển thành viên của Trì Chi Dương, anh lại viết rất nghiêm túc.

[YJ: Tôi rất ngưỡng mộ kỹ thuật chơi trống của cậu, cũng rất thích phong cách của cậu, tuy không phải là tay guitar mà cậu muốn tìm, nhưng có lẽ cậu có thể cho tôi một cơ hội gặp mặt thử xem sao? (ps: Tôi rất giỏi phỏng vấn), biết đâu phong cách của chúng ta sẽ rất hợp nhau, nếu cậu cảm thấy không phù hợp cũng không sao, chúng ta là lựa chọn hai chiều, cứ coi như là một lần hợp tác âm nhạc đơn thuần, rất mong được tập luyện cùng cậu.]

Điều duy nhất khiến anh hối hận là không nên nghỉ việc sớm như vậy, đến nỗi để có thể gặp được cậu nhóc nóng nảy kia, Nghiêm Tế ôm thùng giấy, ngồi trong quán cà phê dưới tòa nhà công ty gần như cả ngày.

Anh liên tục xem đồng hồ, xác nhận đi xác nhận lại, đợi đến khi nào thời gian tương đương với lúc tan ca sau khi tăng ca, mới đi đến ga tàu điện ngầm.

May mắn là, anh không chỉ gặp được cậu nhóc, mà còn thực sự được tham gia ban nhạc.

Âm nhạc rock tự do, phóng khoáng đã đập tan lớp vỏ bọc cứng nhắc của người trưởng thành nhàm chán, Nghiêm Tế tìm lại được chính mình của thời niên thiếu, cũng có được hai người đồng đồng đội hoàn toàn khác biệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »