Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khoảnh Khắc Tinh Tú

Chương 100

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong tiếng hát du dương, giọng nói của Tần Nhất Ngung trở nên đặc biệt êm dịu, ấm áp. Nói một câu, anh lại nhìn vào khuôn mặt Nam Ất một cái.

"Dưới sự dẫn dắt của thầy cúng Bimo, linh hồn người chết sau khi hỏa táng sẽ tìm được đường về nhà, họ sẽ vượt núi băng rừng, trở về vùng đất tổ tiên của dòng họ mình, ở đó, họ có thể đoàn tụ với linh hồn của tổ tiên."

Thật kỳ lạ. Từng chữ Tần Nhất Ngung nói ra, dường như đều có thể kết nối thành một khung cảnh hoàn chỉnh trong đầu cậu. Khung cảnh đó quá đỗi ấm áp, hoàn toàn không giống thứ có thể được tạo ra từ trong đầu anh.

Nghe đến cuối cùng, mắt cậu hơi cay cay, gượng cười một cái.

"Nếu thật sự là như vậy, cái chết không phải là kết thúc của một đời người."

"Phải, lúc đó nghe những lời này, anh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm." Tần Nhất Ngung nở nụ cười dịu dàng, "Những người rời đi trước, chỉ là về nhà trước mà thôi. Sẽ có một ngày, chúng ta có thể đoàn tụ, hơn nữa là tất cả mọi người, từ đời này sang đời khác, mãi mãi ở bên nhau."

"Nhưng như vậy cũng phiền phức đấy." Tần Nhất Ngung cười nói, "Anh có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi anh đến đó rồi, có biết bao nhiêu bậc trưởng bối cùng nhau lải nhải bên tai anh, phiền chết đi được."

Nghe vậy, Nam Ất không khỏi bật cười.

Vì những lời nói của Tần Nhất Ngung, trái tim nặng nề của cậu bỗng chốc trở nên thư thái.

Cậu của trước kia, chưa bao giờ muốn tin vào những truyền thuyết thần bí này, là vì sợ bản thân sẽ quên đi quá khứ quá nhanh, đánh mất quyết tâm trả thù. Hai chữ báo ứng là giả dối nhất. Bởi vì trong mắt cậu, kẻ ác căn bản không bị ràng buộc bởi luật nhân quả, chi bằng tự tay cậu trừng trị bọn chúng còn hơn là chờ đợi kết cục hư vô mờ mịt kia.

Nhưng những gì Tần Nhất Ngung nói, lại thật sự gieo vào lòng Nam Ất một hạt giống mềm mại, cậu thậm chí bắt đầu mong đợi, biết đâu được một ngày nào đó, cậu cũng có thể trở về "ngôi nhà" đó, gặp lại bà ngoại.

"Sao em trông như sắp khóc thế?"

Tần Nhất Ngung ghé sát vào Nam Ất, nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm.

Khoảng cách quá gần, mà lúc này, tiếng trống của A Mãn cũng vang lên, ầm - ầm -

Nam Ất né tránh ánh mắt, thần sắc không đổi.

"Anh nhìn nhầm rồi."

"Thật sao?" Tần Nhất Ngung cười, anh chống khuỷu tay lên đầu gối, tay kia chống cằm, ánh mắt vẫn là kiểu quan sát không hề che giấu, như muốn nhìn thấu cậu.

Cuối cùng anh nói: "Nhưng mà anh rất tò mò."

"Tò mò cái gì?"

"Em khóc lên trông như thế nào."

Nam Ất khựng lại. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu dường như đã trở lại dáng vẻ thường ngày, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, như thể chẳng để tâm đến điều gì.

"Em rất ít khi khóc, có lẽ anh sẽ không được thấy đâu."

Có lẽ là ánh mắt này quá hời hợt, Tần Nhất Ngung lại ngẩn người, rồi cũng bật cười.

Không có gì thú vị hơn là nhìn thấy một người lạnh lùng rơi lệ.

Trong lúc trò chuyện, màn trình diễn trên sân khấu đã bùng nổ, tiếng guitar da diết, tiếng trống dồn dập như những cây cột gỗ đóng sâu vào lòng đất, còn tiếng bass của Tiểu Lưu lại rất trầm, mang đến cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Đến đoạn điệp khúc, giọng hát của Sa Mã Xích Nhĩ bỗng trở nên cao vυ"t, nhịp trống và bass cũng đột ngột dồn dập hơn, kết hợp với tiếng guitar điện gào thét, những cảm xúc dồn nén, tích tụ bấy lâu như được giải phóng trong chớp mắt.

Và lúc này, lời bài hát tiếng Hán cuối cùng cũng xuất hiện.

_[Những con bướm hôm qua đã biến mất

Mang theo linh hồn bay đi

Những con bướm hôm qua đã trở về

Nó nói: "Mọi chuyện rồi sẽ qua."

"Cậu không hề cô độc."]_

Sa Mã Xích Nhĩ lặp đi lặp lại câu hát cuối cùng, giơ cao hai tay, dưới khán đài, có người rưng rưng nước mắt, có người lắc lư theo điệu nhạc, có người cũng giơ tay lên, hát theo anh: "Cậu không hề cô độc".

Trên tầng hai, Trì Chi Dương ở trong phòng kính cũng ngân nga hát theo, sau đó vô thức phản ứng lại: "Gây nghiện quá!"

Nghiêm Tế gật đầu: "Vừa gây nghiện vừa cảm động."

Màn trình diễn của Toái Xà đi đến hồi kết, ba người cùng nhau hát bè, tràn đầy cảm xúc. Trên màn hình xuất hiện một cây phong khổng lồ, ở vị trí trung tâm của cây là một con bướm, nó vỗ cánh, xung quanh xuất hiện mười hai vật thể hình tròn phát sáng, bay xung quanh con bướm.

"Đây là ý gì?" Trì Chi Dương không hiểu.

Đối mặt với câu hỏi của Trì Chi Dương, Tần Nhất Ngung không còn dịu dàng như trước, giải thích ngắn gọn: "Đây là Mẹ Bướm và mười hai quả trứng của bà ấy trong truyền thuyết của dân tộc Miêu, vạn vật trên thế giới đều do Mẹ Bướm ấp nở, bướm tượng trưng cho cội nguồn của sự sống."

"Thật sao?" Trì Chi Dương ngồi xổm xuống, hai tay ôm mặt, "Thú vị quá!"

"Vì vậy, bài hát này của họ là một vòng tuần hoàn." Nam Ất khẽ nói, "Bắt đầu từ cái chết, kết thúc bằng sự hồi sinh của vạn vật."

Tần Nhất Ngung mỉm cười, nói: "Giống như lời bài hát của họ, mọi chuyện rồi sẽ qua."

Về mặt cảm xúc, Nam Ất rất thích bài hát này. Nếu cậu đứng dưới khán đài, nhất định sẽ bỏ phiếu cho họ, mặc dù họ không phô diễn kỹ thuật chơi nhạc cụ quá nhiều, giọng hát cũng rất mộc mạc, nhưng đối với cậu, cảm xúc chân thành này đã vượt qua rất nhiều thứ khác.

"Tiếc thật." Nhìn Toái Xà kết thúc màn trình diễn, Nghiêm Tế không khỏi thốt lên.

"Tiếc gì cơ?" Trì Chi Dương hỏi.

"Sau hôm nay, dù thế nào thì bảng C cũng chỉ còn lại một đội, bất kể là ai đi tiếp, màn đối đầu xuất sắc như vậy sẽ không còn nữa."

Đúng là như vậy.

Ngay cả Nam Ất, người có tính hiếu thắng cao, cũng có thể cảm nhận được sự tiếc nuối này.

Không lâu sau khi màn trình diễn kết thúc, điểm số được công bố trực tiếp trên màn hình lớn ở khu vực quan sát tầng hai, kèm theo đó là thông báo qua loa phát thanh.

_[Ban nhạc Toái Xà:

Điểm chuyên môn: 900]_

"Cả ba giám khảo đều cho điểm tuyệt đối?"

"Giỏi quá..."

"Âm nhạc của họ thực sự rất hay."

"Cộng thêm 200 điểm trước đó, vậy là đã được 1100 điểm rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »