Chương 15
Chủ đề năm nay là trang phục cổ, phụ nữ phải ăn mặc theo phong cách công chúa, đầu đội mũ, tay mang bao. Chủ đề này giống như đang đưa mọi người trở về thời trung cổ.
Nhã Bửu mặc một chiếc đầm màu trắng bồng bềnh, thắt lưng buộc dải ruy băng màu xanh, chiếc mũ rộng vành, màu trắng đơn giản cộng với màu xanh tươi sáng, trang phục này tuy chói mắt nhưng cũng không quá nổi bật.
Tầm mắt cô lơ đãng thoáng nhìn qua đám đông, Bùi Giai xuất hiện ở đằng xa, trên mặt Nhã Bửu ngạc nhiên, Bùi Giai nhìn thấy cô thì chỉ gật đầu, cô cảm thấy anh có ý bước tới đây, thế là cô nhanh chóng quay đầu, tim đập thình thịch.
Nhã Bửu ảo não thở dài, tuy rằng cô yêu thầm Bùi Giai, nhưng cô không muốn lưu lại ấn tượng tốt với anh.
Cũng may lúc này tiếng chuông vang lên trong trường đua, đám người kéo nhau đi vào, Nhã Bửu cúi đầu đi theo Mỹ Bảo và Arthur, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hiện giờ chỉ cần cô nhìn thấy bóng dáng của Bùi Giai, trái tim cô nặng trĩu.
Nhã Bửu giơ cao ống nhòm nhìn người đang cưỡi ngựa, nhớ tới vài năm trước, đây chính là nguyên nhân khiến cô thường hay đến đây.
Bùi Giai thường xuyên đoạt giải quán quân, năm đó anh liên tiếp giành được ba giải thưởng, Nhã Bửu so với người thắng cuộc còn vui mừng hơn. Năm nay Bùi Giai lại xuất hiện ở đây, con chiến mã “Prince” của Mỹ Bảo có thể sẽ bị hạ knock out.
Nhã Bửu đứng sau lưng Mỹ Bảo lén nhìn con chiến mã “Thunder” của Bùi Giai, cười trộm…
“A, Bùi đại thiếu gia sao lại không dẫn theo bạn gái, thật hiếm thấy.” Giọng nói chế nhạo của Mỹ Bảo vang lên, Nhã Bửu theo phản xạ quay đầu, anh đang đứng cạnh Mỹ Bảo.
“Sao, Triệu tiểu thư không có thời gian đi cùng?” Mỹ Bảo biết rõ còn cố ý hỏi.
Kỳ thực, câu lạc bộ Jockey còn có một quy tắc ngầm, nếu ngày hôm đó bạn không đi cùng người yêu, ý nghĩa trước mắt tạm thời là bạn độc thân. Phương diện này hàm nghĩa sâu xa cho nên chủ trang viên thường hay tổ chức tiệc tối, chủ yếu là để nam nữ độc thân có cơ hội quen biết nhau. Đây cũng là lý do Mỹ Bảo bắt buộc Nhã Bửu tới.
Đối với chuyện riêng tư, Bùi Giai không có thói quen giải thích, anh sơ sài gật đầu lại nhìn thoáng qua Nhã Bửu…
Mỹ Bảo hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Bùi Giai, lúc này cô mới cùng Nhã Bửu đi vào lều che nắng nghỉ ngơi: “Chị còn cho rằng Triệu Đồng có thể một bước lên mây, không nghĩ tới nhanh như vậy đã chia tay rồi.” Mỹ Bảo tặc lưỡi tiếc cho Triệu Đồng, cũng vì Bùi Giai mà thở dài.
Nhã Bửu đáp trả vài câu có lệ, đối với tất cả tin tức về Bùi Giai cô thật sự không muốn nghe, cô kiên quyết thụt đầu vào mai rùa, như vậy mới có thể giả vờ cho qua chuyện.
Dùng cơm trưa xong Mỹ Bảo dẫn Nhã Bửu ra chỗ cưỡi ngựa, Mỹ Bảo cùng Arthur đi đến trước trường đua, Nhã Bửu dự tính nghỉ ngơi một chút rồi mới bắt đầu. Khi đi ngang qua khu ảnh chụp, bước chân cô dừng lại, trên kia là ảnh chụp của Bùi Giai cùng với con ngựa “Thunder”, cũng là ảnh chụp khi anh giành được ba giải thưởng cùng một lúc.
Bùi Giai ở trong ảnh chụp so với bên ngoài cơ hồ không có gì thay đổi, nhưng mà đàn ông cũng giống như rượu vang, càng ủ càng thơm, càng để lâu càng nguyên chất, trưởng thành cùng năm tháng.
Nhã Bửu hít sâu một hơi, giọng nói vang lên bên tai khiến bả vai cô cứng đờ.
“Đang nhìn cái gì?”
Cô đứng bất động không dám quay đầu, cố gắng điều chỉnh giọng nói, sau mới trả lời: “Tùy tiện nhìn thôi ạ.”
Nhã Bửu lì lợm không muốn quay đầu, gần như là vô lễ đang chờ Bùi Giai đi khỏi, cũng không ngờ bên tai lại truyền đến một hơi nóng: “Xin lỗi.”
Mặc dù miệng anh không chạm vào vành tai cô nhưng lỗ tai cô đã biến thành đỏ ửng, Nhã Bửu hốt hoảng bước về phía trước rồi mới xoay người, Bùi Giai vẫn duy trì một khoảng cách an toàn.
“Đêm đó anh nói chuyện thẳng thắn quá.” Trong lời nói bao hàm thành ý.
Nhã Bửu nắm chiếc mũ trong tay, suy nghĩ vì sao Bùi Giai lại nói ra những lời này, đại khái là bản thân cô gần đây có những hành vi trốn tránh khiến cho Bùi Giai nhận thức được, xin lỗi thế này quả nhiên đáng mặt đàn ông.
Nhưng Nhã Bửu không phải là người không biết thừa nhận sai lầm, cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Không, em biết là anh muốn tốt cho em, Bùi tiên sinh.”
Ba chữ “Bùi tiên sinh” khiến cho Bùi Giai nhíu mày: “Em không cần phải tham gia vào những bữa tiệc như thế.” Bùi Giai dừng một chút, anh nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời giống như viên ngọc quý kia: “Vì muốn thoát khỏi danh hiệu nhị tiểu thư nhà họ Đường mà ép buộc mình, không phải là mất mát lắm sao?”
Nhã Bửu ngạc nhiên, vì sao anh lại có thể nhìn ra, lúc ấy cô tình nguyện trở thành một người bình thường để đấu tranh cho những gì mình muốn. Nhưng cô hiểu rõ, mặc kệ là cô dùng thân phận gì, mấu chốt cô vẫn đang dùng sắc đẹp để đánh đổi, điều này không đáng tự hào.
Mắt cô khép hờ miệng cũng không nói chuyện.
“Em muốn cưỡi ngựa?” Bùi Giai bỗng nhiên đổi đề tài.
Nhã Bửu chợt nhớ tới chuyện cưỡi ngựa, Mỹ Bảo chắc đang sốt ruột chờ cô, Bùi Giai hỏi chuyện này đoán chừng là anh cũng đang muốn cáo từ, Nhã Bửu nhân tiện nói: “A, vâng, em quên mất đã hẹn với chị mình.”
Nhã Bửu cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của Bùi Giai, cô hướng về phía anh vội vàng gật đầu, bỏ lại một mình anh dở khóc dở cười đứng tại chỗ.
Nếu đổi lại là một người phụ nữ có chút kinh nghiệm, nên biết câu hỏi này của Bùi Giai chính là một lời mời, không phải một loại cáo từ.
Cả một buổi chiều Nhã Bửu ở trên lưng ngựa nhớ lại từng lời nói của Bùi Giai, ngữ khí của anh không hề mỉa mai, chỉ là trân trọng khuyên giải. Cô lại cấp thêm cho anh thêm danh hiệu, nhiệt tình tốt bụng.
Tiệc tối, Nhã Bửu đổi bộ lễ phục màu xanh có cài hoa trước ngực, chiếc váy này càng tôn thêm dáng vẻ và da thịt trắng mịn của cô, trên tóc tùy ý cài thêm chiếc kẹp kim cương, đơn giản nhưng vẫn không thể che giấu ánh hào quang.
Mỹ Bảo lấy đầu ngón tay véo mặt Nhã Bửu, oán trách nói: “Ôi, sao chị không được thừa hưởng làn da mịn màng như em?”
Nhã Bửu bất lực trừng mắt: “Chị cũng vậy còn gì.”
Mịn thì cũng mịn đấy nhưng so với làn da của Nhã Bửu thì cô không bằng, rõ ràng là không có khuyết điểm: “Cũng không biết đến cuối cùng thì tên đàn ông nào sẽ chiếm hữu được em!” Mỹ Bảo bóp bóp bên hông Nhã Bửu.
Câu nói đầu tiên khiến cho Nhã Bửu ngượng chín mặt: “Chị nói bậy bạ gì đó, trong đầu chị cả ngày toàn sạn.” Đường Nhã Bửu trước mắt vẫn là một chú chim non, lại thêm tính cách khép kín, nghe xong lời này thế nào cũng muốn thanh minh.
Mỹ Bảo cười nói: “Không biết trong tủ quần áo của ai đều là......”
Lời này khiến cho Nhã Bửu bức bối, cô đẩy đẩy Mỹ Bảo: “Chị lo đi tìm anh rể đi.”
Mỹ Bảo đi rồi Nhã Bửu mới nhẹ nhàng thở ra, một tay làm cánh quạt, đưa lên mặt phẩy phẩy, thật không thể chịu nổi tính cách quái đản của chị mình.
Nhã Bửu bưng ly rượu trốn vào góc hoa viên, Trang viên này được thiết kế theo phong cách nước Anh, có một hồ nước cực lớn, Nhã Bửu thích yên tĩnh, cô ngồi xuống băng ghế, nghiêng đầu lại phát hiện cách đó không xa có một đôi nam nữ vụиɠ ŧяộʍ núp dưới tàng cây hôn nhau.
Nhã Bửu có chút nhàm chán, cô mở di động xem giờ, tuy rằng không biết kỷ lục hôn môi lâu nhất là bao nhiêu phút, nhưng theo như cô tính toán, bọn họ đã vờn nhau hơn mười lăm phút rồi.
Kỷ lục Guinness có ghi nhận nụ hôn dài nhất là hơn năm mươi mấy giờ đồng hồ, nhưng người bình thường chẳng phải chỉ hôn nhau vài phút sao? Nhã Bửu nhìn thấy bọn họ hôn đến quên trời quên đất, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, sao lại có người thích trao đổi nước bọt với nhau như vậy?
Trước mặt cô bỗng dưng xuất hiện gương mặt Bùi Giai, môi của anh rất đẹp, nhịn không được muốn hôn lên đó, Nhã Bửu “ưm ——” một tiếng, thở dài.
Đôi nam nữ trẻ kia dường như chưa thỏa mãn với màn hôn môi, bọn họ còn cởi áo nhau, áo sơmi của người đàn ông bị ném xuống đất, Nhã Bửu dường như cảm thấy sức nóng xung quanh, không hẳn là đến mức trước phơi bày cơ thể tại đây chứ, Nhã Bửu hồn nhiên nhìn, khi cô nhìn thấy quần của người đàn ông rơi xuống mắt cá chân, cô nâng váy, cầm ly rượu, chạy trối chết.
Phía sau truyền đến tiếng cười khúc khích của đôi nam nữ, đại khái là đã đuổi được kẻ quấy rầy.
Nhã Bửu đi vào đại sảnh, vừa hay nhìn thấy Mỹ Bảo vội vàng đi về phía mình: “Sao vậy?”
Trên mặt Mỹ Bảo tỏ vẻ sốt ruột: “Judy thất tình, muốn tự sát, chị và Arthur bây giờ phải lái xe đến thành phố B, em có thể trở về một mình không?” Judy là bạn thân của Mỹ Bảo, cô sốt ruột là chuyện bình thường.
“Chị không cần phải lo lắng cho em, có gì em sẽ ở lại đây một đêm.” Nhã Bửu đưa Mỹ Bảo đến cửa.
Mỹ Bảo ôm cô dặn dò: “Cẩn thận một chút.” Mỹ Bảo vừa đi, Nhã Bửu cũng không còn tâm trạng ở lại, cô xưa nay ngủ quen giường, ở bên ngoài căn bản không ngủ được, gọi điện thoại về nhà, kết quả vừa khéo tài xế trong nhà đã chở ba mẹ đến Ôn Tuyền, tài xế khác thì đã bị cô Út mượn đi.
Nhã Bửu để điện thoại xuống, cô khoanh tay đứng ở bên ngoài, gió lạnh thổi qua, đang tự hỏi có ai về thành phố không, cô nghe thấy giọng Bùi Giai: “Anh đưa em về.”
Đây đúng là lò than sưởi ấm trong ngày đông giá lạnh, cô hơi do dự, mặc dù cô không muốn đối diện với anh nhưng cũng không thể cự tuyệt lời đề nghị này.
Bùi Giai căn bản không để cho Nhã Bửu cơ hội từ chối: “Em đi thu xếp một chút, anh chờ ở đại sảnh.”