Phong Hạo tim đập loạn xạ, nếu cô ngẩng đầu lên sẽ thấy mặt anh đỏ lòm. Biết rằng sẽ có chuyện này nhưng anh vẫn rất vui. Rốt cuộc cũng tới ngày này.
Anh hích mũi. " Thế thì… "
Bàn tay trắng nõn nắm tay anh run rẩy, còn ngge rõ được tiếng hàm răng va nhau run cầm cập. Anh liền thấy có gì không ổn, nâng cằm cô lên nhìn ra được cái biểu cảm sợ hãi đến rơi lệ kia.
Anh trợn tròn mắt nói " Gì mà cứ như rô bốt thế? Miệng nói lời ngon ngọt mà mặt không chút cảm xúc " nhìn cô như rô bốt hỏng linh kiện, cả người run rẩy.
" Em làm như anh là thú săn chuẩn bị ăn thịt con mồi hả? " anh vội lau nước mắt cô bằng ngón tay mình, giọng nói vừa nhu vừa cương.
" Thì em sợ, nhưng vẫn muốn giữ chân anh. Trước đây anh đã từng quen với biết bao cô gái khác " giọng cô nghẹn ngào nói, mặc kệ cho nước mắt rơi cứ để anh chùi đi.
Cô vẫn nhớ như in những nữ diễn viên minh tinh xinh đẹp rạng rỡ từng sóng vai với anh, bị đăng lên các trang báo tin hẹn hò. Không thể phủ nhận anh đã từng có quãng thời gian qua lại với những người phụ nữ ấy, Thư Nhiễm chỉ là một trong số đó thôi. Cô cũng còn nhớ hai người họ hôn nhau trước cổng bệnh viện. Đừng nói phụ nữ như cô là hẹp hòi, chỉ cần là chuyện liên quan đến người mình yêu cô đều nhớ hết.
Mỗi khi lại nghĩ tới chuyện đó, là cô có cảm giác tim mình muốn nổ tung.
" Nếu không đáp ứng, anh bỏ em đi theo họ thì sao? "
Câu cuối cùng cô khóc nấc lên, chỉ nghĩ thôi đã không chịu nổi rồi.
Phong Hạo nghe cô vừa khóc sụt sịt vừa kể tội trạng của anh, trên trán nổi gân xanh, cảm thấy cơn đau đầu tới đỉnh điểm.
Lằng nhằng quá!!!
" Thôi, đừng khóc nữa. Em hiểu lầm rồi "
Mặt cô ướt đẫm nước mắt, qua loa lau vội đi, giọng mũi kêu lên " Anh không cần phải an ủi em đâu "
Phong Hạo thấy cô không chịu hợp tác nghe, vội vàng nắm hai bả vai nhỏ gầy để hai người gần nhau hơn. Anh hít một hơi sâu, từ trong khẽ răng rít ra từng chữ tròn vành " Anh chưa từng bất kỳ với người nào khác " gân trán nổi rõ hơn.
Nói xong biểu cảm từ ngơ ngẩn đến chấn kinh rồi bất ngờ của cô đâm vào tim anh. Phong Hạo thở dài gục đầu xuống vai cô, rầu rĩ nói " Chết tiệt. Đã định sẽ giấu kín rồi mà "
Cô vẫn chưa thoát khỏi ngạc nhiên câu nói đó, giọng còn hơi run run " Không thể nào… "
Anh từng cặp với nhiều người đẹp quyến rũ thế mà chưa từng làm gì. Ấy thế mà cử chỉ âu yếm, ôm hôn của anh lại rất thuần thục.
Mặc dù không phải chuyện hay ho gì để nói nhưng có lẽ vẫn nên giải quyết hiểu lầm này.
" Em biết đấy, rất nhiều cô gái sẵn sàng với anh. Và lúc mất em thì đối với anh ai cũng như nhau. Bọn họ đều là công cụ giúp thỏa mãn du͙© vọиɠ thôi. " giọng anh trầm thấp, hơi thở phả vào vành tai cô.
" Có điều cứ mỗi lần chuẩn bị, anh đều nhớ đến khuôn mặt em. Hết lần này đến lần khác không quên được, thế là anh đã biết rằng không là em thì không thể là ai khác nữa. "
Phong Hạo hơi xấu hổ mà nói tiếp " Đến nỗi còn bị nói là bất lực nhưng anh cũng mặc kệ. Giờ thì hiểu chưa hả? Bổn thiếu gia là còn là trai tân "
Đỗ Trình Tranh trầm mặc không phản ứng lại càng khiến anh hoảng loạn, giải thích như thế rồi mà. Anh nghĩ rằng cô không tin nên lấy điện thoại gọi một dãy số lạ mà cả đời này anh không nghĩ sẽ gọi lại.
[ Phong tổng? ] đầu dây bắt máy rất nhanh, có vẻ không ngờ anh sẽ gọi nên giọng nói hơi khó tin nổi.
" Thư Nhiễm, tôi với cô có làm chuyện đó chưa? "
Sau đó là khoảng 5 giây yên ắng không ai nói câu gì.
[ Hahaha ] một tràng cười lớn vang lên cắt đứt sự yên tĩnh. Thư Nhiễm cười đến chảy nước mắt.
[ Sao anh hỏi thế? Hối hận vì đã không ngủ với em hả? Lúc trước muốn đè anh lên giường cũng khó rồi, làm chuyện ấy kiểu gì chứ? Haha ]
Phong Hạo đã tắt máy, tiếng cười giòn liền biến mất. " Em nghe rồi đó. Thật sự anh trong sạch "
Đỗ Trình Tranh: …
Anh cứ nói thì cô cứ im lặng, ngay khi anh nghĩ cô đang giận thì bả vai nhỏ gầy kia run run, tiếng phụt cười bật ra. Đỗ Trình Tranh im lặng là vì đang nén cười nhưng cô không nhịn được nữa rồi.
" Ha ha ha " cô liền cười nghiêng ngả, nằm xuống giường cười chảy nước mắt.
Phong Hạo thở phào vì cô không hiểu lầm nữa, nhưng cô chọc cười anh " Cấm em cười " hai bên tai anh đỏ lên.
" A hahaha "
Có cần chọc quê anh vậy không!?
" Xin lỗi anh, em cố ý nhạo báng anh đâu, chỉ là cảm xúc bộc phát thôi " cô cười vui vẻ nói.
" Em đúng là đứa ngốc mà. Tự dưng vô vớ ghen tị với những người yêu quá khứ của anh." giọng nói trong trẻo làm tim anh xuyến xao.
" Ghen á? " anh ngẩn người.
Đỗ Trình Tranh bị anh bắt trúng cảm xúc, xấu hổ quay đầu sang chỗ khác.
Phong Hạo che gương mặt đỏ au, khóe môi vô thức cong lên.
" Cảm ơn, Phong Hạo. Anh xấu hổ vì điều này nhưng với em là hạnh phúc to lớn. "
Anh ngẩng mặt lên nhìn cô đang xoay người lại nói với anh, ánh mắt xinh đẹp ấy chứa đựng cảm xúc hạnh phúc.
" Vì được trở thành người đầu tiên của anh "
Cả thân thể cao lớn nằm đè lên người cô, hai cánh tay ôm chặt chẽ lấy người nằm dưới.
" Tranh Tranh, em gọi anh là Phong trai tân cũng được " luồng hơi thở mát lạnh phả lên cần cổ cô. Sự ấm áp của anh chỉ trao cho một người.
" Khiến anh phải điên đảo bất chấp cả sĩ diện thế này. Em cũng ghê gớm lắm đấy. Người đầu tiên và cuối cùng luôn là em "
Đỗ Trình Tranh cười khẽ, xoa hai bên má anh.
" Anh cũng là người đầu tiên và cuối cùng của em "
Phong Hạo nghe cô nói mà lòng rạo rực mừng như điên. Đôi môi mỏng tìm lấy môi căng mọng của cô, đầu lưỡi ướŧ áŧ quấn quýt nhau. Tiếng răng môi lẫn lộn va chạm nhau vang vọng trong phòng.
Cô đỏ mặt vì bị anh cưỡng ép hôn lâu, khẽ đẩy bả vai ra. Phong Hạo lưu luyến chần chừ một chút mới buông. Ở cự ly gần thế này nhìn rõ được chân tơ kẽ tóc, đôi mắt thâm sâu rất cuốn hút, ngũ quan sắc sảo của người đàn ông này, ngón tay cô chạm vào đôi môi mỏng. Người ta thường nói môi mỏng là bạc tình nhưng tại sao anh lại thâm tình đến không ngờ.
" Môi này đã hôn vài người rồi phải không? " cô bĩu môi nhìn chằm chằm vào anh.
Anh thoáng ngơ ngác, ánh mắt nhìn đi nơi khác tránh né đôi mắt đang thăm dò mình.
Cô thật biết cách phá vỡ bầu không khí lãng mạn.
Cô hừ lạnh, nhổm người dậy loạn xạ cắn lên môi anh, không hề có quy luật chỉ muốn cắn thỏa cơn ghen. Đến khi thấy mình hơi quá tay lại hôn nhẹ lên như lời an ủi, đúng là dễ giận thì dễ quên.
Phong Hạo lấy lại thế chủ động đè cô xuống ngấu nghiến môi mềm, cái mền đã bị cả hai làm nhăn nhúm.
" Thế chúng ta tiếp tục chuyện nãy chứ? " giọng anh khàn khàn không che đậy du͙© vọиɠ của mình.
" Không… Không muốn nữa " cô ấp úng xấu hổ nói.
Phong Hạo bóp má cô khiến môi cô chu lên. Anh vừa nói một câu lại cúi đầu hôn xuống. Dường như việc hôn cô là không bao giờ chán với anh.
" Biết anh còn trong trắng nên không thèm giữ chân anh lại hả? "
Cô cười nắc nẻ né những cái hôn kia. " Đúng thế đó. "
Phong Hạo thở dài nằm bên cạnh cô, rồi cười nhẹ. " Thế cho anh ngủ tạm đây một ngày nhé. Mới làm xong việc nên buồn ngủ quá "
Đỗ Trình Tranh quay sang nhìn hai bên quầng thâm mắt của anh, dáng vẻ mệt mỏi đã không giấu nổi nữa.
" Anh không tắm sao? "
" Nhà em làm gì có đồ thay. Không sao đâu "
Cô gật đầu nhìn mắt anh nặng trĩu rồi nhắm lại.
" Ngủ ngon " cô nói khẽ bên tai anh rồi cẩn thận đắp chăn cho cả hai.
Lúc anh nhắm mắt ngủ, hình bóng thiếu niên ngây ngô năm nào lại xuất hiện, không còn là người đàn ông chững chạc quyết đoán trên thương trường.
Đỗ Trình Tranh mỉm cười ôm lấy bên hông anh, nhắm mắt lại. Bàn tay săn chắc kia cũng vòng qua eo nhỏ ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé vào lòng, cùng nhau chìm vào giấc mộng.