-Gì chứ? Cậu dám bảo một người có IQ 150 mà học ở cái trường đó ư? Thần kinh cậu có vấn đề thì có, đã làm người ta bị thương rồi mà còn không chịu xin lỗi.
-Tôi không cố ý, việc gì phải xin lỗi chứ.
-Vậy cậu có thấy ai cố ý ném banh vào người khác rồi chạy lại xin lỗi không hả?
-Vậy cậu có thấy ai cố ý ném banh vào người khác rồi chạy lại đưa khăn tay không?
“Ừ nhỉ, mình quên mất, nhưng mình là người bị hại cơ mà”. Nó quyết không chịu thua nhưng đến giờ vào lớp rồi, trống đánh tùng tùng làm nó giật mình sực nhớ ra nó chưa đi mượn sổ điểm. “Chết rồi tiết đầu là giờ Toán của cô Thi, cô ấy nổi tiếng là khó tính.”
Nó vội chạy xuống văn phòng còn hắn thì ung dung bước về lớp.
Thứ 2 tuần sau, buổi sáng lớp 9A có tiết thể dục lúc 7 giờ 30. Hôm đó thầy Phiên nghỉ nên thầy Phát dạy thay, cùng lúc dạy 2 lớp 9A và 9H.
Nó rất bực mình khi lại phải chạm mặt hắn. Kể từ cái hôm thứ sáu ngày 13 nó toàn gặp xui xẻo, mà những chuyện xui xẻo đó hiển nhiên đều liên quan tới cái thằng dở người kia. Trong khi đó bọn con gái lớp nó cứ túm tụm bàn tán khen hắn đẹp trai, body chuẩn. “ Gớm ghiếc quá mấy cô nương ơi, nuốt nước bọt vào dùm đi, mất vệ sinh quá! Trông các cậu giống chó dại lắm biết không hả?”
Giờ giải lao, nó vào thư viện mượn sách xong rồi ra ngồi ở ghế đá cạnh đó. Vừa đọc nó vừa nhấm nháp que kem dâu mát lạnh. Cuốn sách này rất hay, nói về cuộc đời và sự nghiệp của Thomas Hunt Morgan, người đã tìm ra quy luật di truyền kiên kết, bổ sung cho quy luật di truyền độc lập của Men Đen. Nhà khoa học này vô cùng xuất sắc, năm 24 tuổi nhận bằng tiến sĩ, năm 25 tuổi được phong giáo sư. Nó đã được nghe cái Hương kể, Bạc Cận Ngôn trong truyện “Hãy nhắm mắt khi anh đến” 26 tuổi cũng chỉ làm đến phó giáo sư thôi. Ngôn tình cũng chỉ là ngôn tình, không thể so sánh với thực tế được.
Đang đọc chăm chú thì một quả bóng chuyền vυ"t theo một đường cong parabol tuyệt đẹp bay thẳng vào người nó. Lần này không bay vào mặt nữa, quả bóng đã bay trúng cánh tay đang cầm kem của nó. Que kem rớt xuống làm cuốn sách dính đây kem. Nó tức đỏ cả mặt, quát:
-Là ai, ai chơi cái trò bẩn thỉu này hả?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó. Một bóng dáng quen thuộc chạy đến, lại là hắn!
Hải Ninh nhễ nhại mồ hôi trong bộ quần áo thể thao, bước đến gần nó nhặt quả bóng. Với vẻ mặt đầy áy náy, hắn nói to:
-Thật xin lỗi nhé, cậu ngồi đó mà tớ không thấy.
Sau đó hắn ghé sát tai nó khẽ thì thầm: “Là tôi cố ý đấy, để xem cậu làm gì được tôi?”
Nó chịu hết nổi rồi, đứng phắt dậy la lớn:
-Gì chứ? Nguyễn Hải Ninh, cậu chết với tôi!
Tức thì bọn con gái xúm lại vây quanh nó, ánh mắt đầy cảnh cáo.
-Này, cậu vừa vừa phải phải thôi chứ, người ta đã xin lỗi rồi còn gì.
-Cậu tính ăn vạ đấy à?
-Hải Ninh có cố tình làm vậy đâu, mà ai bảo cậu ngồi ở đó chứ!
“ Gì chứ, bọn họ đúng là mê muội rồi. Sao lại bênh vực hắn chứ, mình mới là người bị hại cơ mà. Tại sao mọi người lại chỉ trích mình trong khi hắn mới là người có lỗi? Nếu có Hương ở đây thì…Không, có lẽ cậu ấy cũng sẽ không tin mình.Phải làm sao đây?”
-Khoan, mọi người hãy nghe mình giải thích, chính hắn cố ý đấy, hắn ghét mình nên mới làm vậy.
-Cậu nghĩ bọn tôi sẽ tin cậu sao, Hải Ninh tuyệt đối không phải loại người nhỏ nhen như vậy.
Biết họ không tin mình nhưng nó vẫn cố thanh minh:
-Các cậu lầm rồi, cậu ta chính là hạng người đó. Tránh ra hết đi, chuyện này không liên quan đến mọi người, cứ để tôi tự giải quyết.