Sáng hôm sau, sau ba ngày nằm viện chán chường, cuối cùng cô cũng được xuất viện. Ngay buổi chiều hôm đó, cô lại đến sân bay tiễn Trọng Tuyên.
Mới lúc sáng trời còn trong xanh, có nắng đẹp, vậy mà bây giờ trời lại chuyển âm u, từng đám mây đen nặng nề như muốn kéo cả bầu trời xuống. Hai người ngồi trên ghế đợi, cô hỏi anh:
-Có khi nào lát nữa mưa to quá, người ta hủy chuyến bay không anh?
-Chắc không đâu, dự báo nói là mưa sẽ không lớn, chuyến bay vẫn được thực hiện đúng giờ!
Nhìn anh cười, cô thấy thật ấm áp. Cô chân thành nói với anh:
-Sư huynh, thời gian qua thật cảm ơn anh!
Trọng Tuyên mỉm cười xoa đầu cô.
-Ngốc, sao lại nói mấy lời đó nữa rồi!
-Bởi vì anh quá tốt với em! À, đúng rồi!
Cô lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ đưa cho anh. Trọng Tuyên nhìn chiếc hộp, không đoán được bên trong là thứ gì.
-Đây là gì vậy?
-Hì hì! Không tặng dao mổ làm quà cho anh được, vậy nên em đành tặng quà cho chị dâu. Đừng tưởng em vụng về mà không biết thêu thùa nhé!
Trọng Tuyên mở ra xem. Bên trong là một chiếc khăn có thêu một đôi uyên ương đang bơi trên mặt nước, xung quanh là vài búp sen nhỏ, đường nét cũng khá tinh xảo.
Thấy sư huynh có vẻ để ý đến mấy búp sen đó, cô liền giải thích:
-Cái đó, không phải là em lười thêu hoa sen đâu! Chỉ là…sen chưa nở thôi! Ở đây sen chưa nở, nhưng biết đâu khi anh sang đến Mĩ thì hoa sẽ nở đấy!
Thật biết lí sự! Cô đã dùng mấy búp sen này để ngăn lại những lời anh sắp nói. Trọng Tuyên cảm thấy đôi lúc cô có chút ngây ngô, đôi lúc lại quá thông minh. Anh đành cất chiếc khăn vào lại trong hộp, mỉm cười nói:
-Cảm ơn em! Cô ấy nhất định sẽ rất thích!
-Vâng, hy vọng là chị ấy thích nó!
Trọng Tuyên nhìn đồng hồ, thấy thời gian trôi sao mà nhanh quá. Anh trở về mới được hơn mười ngày!
-Anh phải đi rồi!
-Vâng, chúc anh thượng lộ bình an! Rảnh rỗi thì gọi điện cho em nhé!
-Ừ, anh biết rồi! Tạm biệt!
-Tạm biệt!
Anh xách hành lí rời đi, cô vẫn đứng nhìn theo anh. Đi được một đoạn, anh đột nhiên quay lại, ôm chặt lấy cô.
-Hứa với anh, em nhất định phải hạnh phúc!
-Được rồi, em hứa!
-Hứa như thế nào?
Cô suy nghĩ một chút rồi lại cười hì hì, nói:
-Nguyễn Mai Ngọc hứa với Lê Trọng Tuyên, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc! Cô ấy sẽ hạnh phúc để khiến cả thế giới phải ghen tị! Mỗi ngày cô ấy sẽ cười thật nhiều, cười cho đến khi nào người ta đưa cô ấy vào viện tâm thần luôn! Như vậy đã được chưa, sư huynh?
Anh buông cô ra, cốc một cái vào đầu cô, mắng:
-Chỉ được cái nói linh tinh!...Được rồi, anh đi đây!
-Vâng, anh nhớ giữ gìn sức khỏe! Liên lạc thường xuyên nhé!
Anh bước đi, vẫy tay với cô mà không hề ngoảnh đầu lại.
“Người ở bên em là ai không quan trọng, quan trọng là em phải hạnh phúc!”
Ngọc đứng đó nhìn theo bóng lưng anh đang dần khuất sau ngã rẽ.
“Sư huynh tin em đi, nhất định sẽ có một cô gái tốt thực sự xứng đáng với anh!”
Lúc cô ra về thì gặp Hải Ninh, cô không dừng lại, trực tiếp đi qua anh. Hải Ninh liền giơ tay chặn cô lại:
-Chúng ta nói chuyện một chút đi!
-Không phải những chuyện cần nói đều đã nói rồi sao?
Cô hất tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước.
-Tôi biết mình không phải là đứa con trai tốt, tôi đã làm cậu tổn thương! Giờ tôi có nói gì thì cũng vô nghĩa cả…Nhưng cậu hãy tin tôi, cho tôi một cơ hội được không?
-Cơ hội ư?
Ngọc quay người lại, lạnh lùng nói:
-Cậu không có tư cách nói hai từ đó với tôi! Cậu đã từng cho tôi cơ hội chưa? Những thứ có được quá dễ dàng khiến cậu không biết trân trọng, lúc mất đi lại khiến cho cậu day dứt như vậy sao?