Sáng hôm sau, tại đồi thông, không khí lạnh buốt tràn ngập, sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi, khiến khung cảnh trở nên tĩnh mịch và âm u.
Từng làn gió nhẹ thổi qua, làm những tán cây thông khẽ lay động, tạo thành những âm thanh xào xạc như lời thì thầm bí ẩn của rừng sâu.
Ánh nắng yếu ớt của buổi sớm chỉ đủ rọi qua một vài khe lá, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất phủ đầy lá khô.
Nhạc Linh Âm khoác chiếc áo ấm, bước chậm rãi qua lối mòn dẫn xuống đồi, vẫn còn cảm giác lạnh thấu từ đêm qua.
Nhìn quanh, cô nhớ lại những khoảnh khắc sợ hãi, nhưng cũng không khỏi ấm lòng khi nghĩ đến Cao Trình Ngôn. Làn hơi mỏng tanh thoát ra từ miệng mỗi lần cô thở dài như làn khói trắng hòa vào bầu không khí giá rét.
Cao Trình Ngôn bước chậm phía sau, ánh mắt bình tĩnh như thường lệ, nhưng mỗi khi chạm vào bóng lưng nhỏ bé của Nhạc Linh Âm, cậu thoáng dừng lại, quan sát như để chắc chắn rằng cô ổn.
Nhạc Linh Âm nhìn thấy Cao Trình Ngôn, ánh mắt cô sáng lên như thể cả thế giới xung quanh đã bị che mờ, chỉ còn lại bóng dáng cậu. Không do dự, cô chạy nhanh về phía Cao Trình Ngôn, từng bước chân dồn dập, hơi thở hổn hển trong không khí lạnh buổi sớm, nhưng trong lòng lại tràn đầy ấm áp.
Khi đến gần, Nhạc Linh Ân dừng lại, hai tay nắm chặt lấy vạt áo để giấu đi vẻ bối rối, đôi mắt khẽ cụp xuống để che giấu niềm vui đang dâng lên trong lòng.
Cao Trình Ngôn im lặng nhìn Nhạc Linh Âm, trong ánh mắt có chút dịu dàng khó nhận thấy. Cậu khẽ nghiêng đầu, như chờ đợi một lời nào đó từ Nhạc Linh Âm, nhưng cô chỉ đứng im, lòng ngập tràn cảm giác an toàn và yên bình.
Một lúc sau, không cần nói gì, Cao Trình Ngôn chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nhạc Linh Âm, ánh mắt như một lời hứa thầm lặng: "Có tôi đây rồi, cậu sẽ không bao giờ phải sợ hãi nữa."
Đôi mắt Nhạc Linh Âm vẫn còn hơi ửng đỏ, nhưng khi nhìn thấy Cao Trình Ngôn, cô khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo chút nghẹn ngào và biết ơn. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói vẫn còn chút run rẩy:
"Cảm ơn cậu... vì đã ở bên tớ tối qua."
Cao Trình Ngôn nhìn cô, nét mặt vẫn bình thản nhưng ánh mắt lại dịu đi một chút. Cậu không đáp, chỉ gật đầu nhẹ, như thể mọi lời nói đều không cần thiết. Thấy cậu im lặng, Nhạc Linh Âm có chút ngại ngùng, nụ cười trên môi càng rộng hơn, nỗi sợ từ đêm qua cũng dần tan biến.
Hai người đứng đó, giữa rừng thông lạnh lẽo nhưng không khí lại dịu dàng lạ thường, như thể họ vừa tìm thấy một sự kết nối mới, sâu lắng và lặng thầm.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại ẩn chứa chút trầm tư:
"Không sợ tôi tàn nhẫn đánh người như tối hôm qua sao?"
Cao Trình Ngôn hỏi, giọng điệu lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong đôi mắt lại có nét dò xét, như muốn thăm dò phản ứng của Nhạc Linh Âm.
Nhạc Linh Âm thoáng cúi đầu, ngập ngừng một chút rồi cười khẽ.
"Ban đầu.. có chút sợ." Nhạc Linh Âm thành thật, đôi mắt trong trẻo hướng về phía cậu: "Nhưng giờ thì không, tớ biết cậu làm vậy để bảo vệ tớ."
Cao Trình Ngôn thoáng nhíu mày, nét mặt dịu đi đôi chút.
Nhạc Linh Âm nói thêm, giọng nhẹ nhàng nhưng vững vàng: "Với tớ, cậu không đáng sợ chút nào. Cậu là người mà tớ tin tưởng nhất."
Nghe vậy, Cao Trình Ngôn im lặng, nhưng một thoáng nhẹ nhàng lướt qua trong ánh mắt của cậu, như một dấu hiệu rằng lòng cậu cũng đã mềm mại hơn trước lời nói chân thành của Nhạc Linh Âm.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng có phần tinh nghịch. Khi thấy cô có vẻ khan giọng, cậu không kiềm được liền trêu chọc:
"Nhạc Linh Âm, nghe giọng cậu bây giờ giống như vừa trải qua một đêm khóc lóc vậy. Không phải cậu gọi tên tôi nhiều quá nên giờ khàn cả cổ rồi đấy chứ?"
Nhạc Linh Âm đỏ mặt, không biết nên phản ứng ra sao. Cô hốt hoảng lắc đầu, nhưng không thể giấu được nụ cười rạng rỡ đang dần xuất hiện trên môi:
"Ai mà muốn gọi cậu chứ!" Nhạc Linh Âm bẻ lại, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc nhưng sự nghịch ngợm trong mắt đã bán đứng cô.
Cao Trình Ngôn không nhịn được cười, ánh mắt của cậu thoáng chốc trở nên ấm áp: "Thật ra thì tôi cũng cảm thấy vui khi nghe cậu gọi tên tôi. Nhất là trong hoàn cảnh như hôm qua."
Nhạc Linh Âm ngạc nhiên, rồi bất chợt thấy lòng mình ấm áp: "Cậu.. cũng vậy sao?"
Nhạc Linh Âm cắn môi, ngại ngùng nhưng không thể phủ nhận cảm xúc vui sướиɠ len lỏi trong lòng mình.
Cao Trình Ngôn khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại có chút tinh nghịch: "Nhạc Linh Âm, sau này nhớ gọi tên tôi nhiều vào nhé. Có khi tôi sẽ trở thành một phần trong giấc mơ của cậu đó."
Nhạc Linh Âm ngạc nhiên, không biết phải phản ứng ra sao. Cô mỉm cười ngại ngùng, trong lòng có chút hồi hộp: "Cậu nói gì vậy? Ai mà dám mơ về cậu chứ!"
Cao Trình Ngôn nhướng mày, tiếp tục trêu chọc: "Thật đấy, tôi không ngại đâu. Càng gọi nhiều, tôi càng cảm thấy được yêu thương. Nhưng nhớ là phải gọi một cách chân thành nhé."
Nhạc Linh Âm cảm thấy mặt mình ửng đỏ, không biết nên phản bác hay đồng ý. Cô chỉ biết lắc đầu cười, trong lòng thầm nghĩ rằng có lẽ việc gọi tên Cao Trình Ngôn nhiều hơn cũng không phải là một ý tưởng tồi.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm với ánh mắt ấm áp, phá tan không khí căng thẳng giữa hai người: "Đi ăn sáng thôi. Chiều nay sẽ về thành phố rồi, không ăn đủ sẽ đói đấy."
Nhạc Linh Âm gật đầu, lòng vui vẻ hẳn lên. Cô không thể quên cảm giác an toàn khi ở bên Cao Trình Ngôn, ý tưởng được ăn sáng cùng Cao Trình Ngôn khiến cô thấy phấn chấn hơn bao giờ hết.
Cả hai cùng bước về phía khu vực ăn uống, không khí trong lành của buổi sáng sớm hòa quyện với tiếng chim hót líu lo.
Nhạc Linh Âm cảm thấy vui vẻ khi nhìn Cao Trình Ngôn, cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy nhưng ánh mắt thì dịu dàng hơn.
"Chắc cậu thích ăn gì?" Cao Trình Ngôn hỏi, cố gắng giữ cuộc trò chuyện diễn ra tự nhiên.
"Tớ thích ăn bánh mì, còn cậu?" Nhạc Linh Âm đáp, trong lòng cô có chút hồi hộp.
"Cũng được, nhưng mà phải thêm trứng và xúc xích nữa." Cao Trình Ngôn nói.
Nhạc Linh Âm mỉm cười đáp lại, trong lòng nghĩ rằng một bữa sáng đơn giản có thể mang lại nhiều niềm vui.
Hai người cùng nhau đi về phía quầy thức ăn, nơi mùi thơm của bánh mì nướng và món ăn sáng tỏa ra hấp dẫn.
Diêu Hiểu Vy ngồi vào bàn ăn, ánh mắt lấp lánh với sự quan tâm: "Này, Linh Âm, hôm qua trong rừng xảy ra chuyện gì vậy? Tớ thấy cậu hoảng sợ lắm!"
Nhạc Linh Âm mỉm cười gượng gạo, rồi bắt đầu kể: "Tớ chỉ bị trượt chân té thôi. Sau đó, tớ lạc vào một nơi hoang vu, rồi.. gặp phải một đám người." Giọng cô bỗng chốc trở nên khẽ run rẩy khi nhớ lại những gì đã xảy ra.
Diêu Hiểu Vy nghe vậy thì nhíu mày: "Cậu có ổn không? Mấy người đó làm gì cậu?"
Nhạc Linh Âm nuốt nước bọt: "Họ chỉ chọc ghẹo tớ một chút thôi. Rồi sau đó.. Cao Trình Ngôn đến kịp lúc." Cô nhìn về phía Cao Trình Ngôn đang ngồi đối diện, trong lòng dâng trào sự biết ơn.
"Thật sao? Thế cậu có sợ không?" Diêu Hiểu Vy hỏi tiếp, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Chút xíu thôi." Nhạc Linh Âm thừa nhận: "Nhưng khi có Cao Trình Ngôn ở bên, tớ cảm thấy an tâm hơn nhiều."
Diêu Hiểu Vy cười tươi: "Cao Trình Ngôn đúng là một anh hùng rồi. Nhưng mà cậu cũng phải cẩn thận nhé! Đừng để bị lạc lần nữa."
Nhạc Linh Âm gật đầu, ánh mắt vẫn lướt về phía Cao Trình Ngôn, cảm nhận được sự ấm áp từ cậu: "Tớ biết mà, cảm ơn cậu ấy rất nhiều."
Bữa sáng tiếp tục diễn ra với không khí vui vẻ, nhưng trong lòng Nhạc Linh Âm vẫn còn lắng lo. Cô không thể nào quên những hình ảnh kinh hoàng đã trải qua, nhưng sự hiện diện của Cao Trình Ngôn giúp cô dần dần lấy lại bình tĩnh.
Cô Từ đứng trên bậc thang của xe du lịch, gọi to để tập hợp cả lớp: "Các em nhanh chóng lên xe nào! Chúng ta sắp về trường rồi!"
Nhạc Linh Âm phấn khởi chạy đến chỗ Cao Trình Ngôn, chỗ ngồi bên cạnh đã được cậu chờ sẵn. Cô ngồi xuống, cảm giác vui vẻ xua tan đi những lo lắng của tối hôm qua.
"Trình Ngôn, cậu nghĩ sao về trại đông này?" Nhạc Linh Âm hỏi, ánh mắt đầy háo hức.
Cao Trình Ngôn liếc nhìn cô, rồi khẽ nhún vai: "Cũng bình thường thôi. Nhưng mà nếu không có cậu, có lẽ tôi đã không thấy thú vị." Giọng cậu lạnh lùng, nhưng điều đó lại khiến Nhạc Linh Âm cảm thấy ấm lòng.
"Cậu lại trêu tớ nữa rồi." Nhạc Linh Âm nói, cười nhẹ: "Tớ chỉ nghĩ là trải nghiệm này khá mạo hiểm thôi."
Cao Trình Ngôn nhếch mép: "Nhưng lần sau, cậu nên đi cẩn thận hơn, không được lạc nữa. Tôi không phải lúc nào cũng có mặt để cứu cậu đâu."
Nhạc Linh Âm cúi đầu, nhưng rồi lại nhìn lên với ánh mắt ngập tràn biết ơn: "Tớ biết mà, nhưng tớ cảm thấy an toàn khi có cậu bên cạnh."
Cao Trình Ngôn không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của cậu đã trả lời mọi thứ.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đưa cả lớp trở về, và không khí vui vẻ tràn ngập bên trong. Nhạc Linh Âm không ngừng kể cho Cao Trình Ngôn nghe về những kỷ niệm thú vị của trại đông, từ những trò chơi tập thể cho đến những bữa ăn ngon miệng.
Nhạc Linh Âm cũng không quên nhắc đến Diêu Hiểu Vy, người bạn thân thiết đang ngồi ở hàng ghế đối diện: "Hiểu Vy cũng rất vui, cậu ấy cứ nói về việc tổ chức những hoạt động thú vị cho lớp mình trong thời gian tới."
Cao Trình Ngôn nghe và thỉnh thoảng gật đầu, nhưng ánh mắt cậu vẫn hướng về phía bên ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Nhạc Linh Âm cảm thấy thích thú khi Cao Trình Ngôn không lạnh lùng như mọi khi, mà thay vào đó, cậu lại thể hiện sự quan tâm và bảo vệ một cách nhẹ nhàng. Cô biết rằng dù có nhiều điều khó khăn xảy ra, nhưng có Cao Trình Ngôn bên cạnh, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Chiếc xe du lịch lăn bánh trên con đường dài, đưa cả lớp rời xa khu rừng thông với những kỷ niệm vừa đáng sợ, vừa đẹp đẽ.
Cảnh vật bên ngoài cứ thoáng qua như một bức tranh tĩnh lặng, rừng cây xanh mướt dần nhường chỗ cho những ngôi nhà phố thị nhộn nhịp.
Nhạc Linh Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng tràn ngập cảm xúc. Kỳ nghỉ đông đã chính thức bắt đầu.
Nhạc Linh Âm ngoái lại nhìn bạn bè đang cười đùa, kể lại những câu chuyện vui vẻ, ai nấy đều hưng phấn và hào hứng.
Diêu Hiểu Vy ngồi ở hàng ghế đối diện, tay vẫy vẫy gọi Nhạc Linh Âm lại: "Linh Âm! Chúng ta nên tổ chức một buổi tiệc ăn mừng cho kỳ nghỉ này đi!"
"Có ý kiến hay đấy!" Nhạc Linh Âm đáp lại, cảm giác hào hứng dâng trào: "Có thể mời mọi người đến nhà mình hoặc đến một quán ăn nào đó."
Cao Trình Ngôn đang ngồi bên cạnh lắng nghe, bỗng nhiên lên tiếng: "Nhưng đừng quên chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Nếu không, có thể lại gặp phải những chuyện không hay." Ánh mắt cậu ánh lên sự nghiêm túc.
Nhạc Linh Âm cảm thấy tim mình đập nhanh khi nghĩ về những rắc rối có thể xảy ra. Nhưng bên cạnh đó, sự hiện diện của Cao Trình Ngôn khiến cô cảm thấy an toàn hơn.
"Vậy chúng ta sẽ chuẩn bị thật chu đáo." Nhạc Linh Âm nói, cười tươi rói.
Xe tiếp tục lăn bánh, từng phút giây trôi qua mang theo niềm vui và sự háo hức về những trải nghiệm sắp tới.
Mọi người cùng nhau lập kế hoạch cho những hoạt động trong kỳ nghỉ đông, từ những buổi đi chơi, dã ngoại đến những buổi tiệc tùng ấm cúng bên bạn bè.
Nhạc Linh Âm nhìn về phía Cao Trình Ngôn, cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ, nhưng cô cảm nhận được sự ấm áp từ cậu.
"Cảm ơn cậu đã bảo vệ tớ vào ngày hôm qua." Nhạc Linh Âm thì thầm, đủ để chỉ riêng Cao Trình Ngôn nghe.
Cao Trình Ngôn quay sang nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt dừng lại một chút rồi đáp: "Cậu là bạn của tôi, không cần phải cảm ơn. Chỉ cần cậu biết cách tự bảo vệ mình hơn."
Nhạc Linh Âm gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô biết rằng kỳ nghỉ đông này sẽ không chỉ là khoảng thời gian thư giãn, mà còn là cơ hội để kết nối và tạo ra những kỷ niệm đẹp cùng với những người bạn mà cô trân trọng.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, mang theo những ước mơ và hy vọng về một mùa đông thật rực rỡ và ý nghĩa.