Cao Trình Ngôn im lặng đưa tay ra, những ngón tay thon dài, lành lạnh chạm nhẹ vào gò má ửng đỏ của Nhạc Linh Âm.
Dưới ánh trăng mờ, nét mặt Cao Trình Ngôn không chút biểu cảm, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một sự dịu dàng không thể che giấu. Ngón tay cậu khẽ lướt qua vết đánh còn lưu lại trên da Nhạc Linh Âm, đôi mày nhíu lại đầy khó chịu.
"Có đau không?"
Giọng nói của Cao Trình Ngôn vẫn trầm và lạnh lùng, nhưng Nhạc Linh Âm cảm nhận rõ sự quan tâm ẩn sâu trong từng lời. Cô lắc đầu, nhưng không dám nhìn vào mắt cậu, như sợ rằng nếu nhìn thấy, trái tim cô sẽ không kiềm chế được.
Không nói thêm lời nào, Cao Trình Ngôn tháo áo khoác của mình, cẩn thận trùm lên người cô, như muốn giấu đi tất cả những vết thương, nỗi sợ và cả sự yếu đuối của cô khỏi thế giới bên ngoài. Chiếc áo khoác rộng lớn và ấm áp ấy như vòng tay bảo vệ, mang lại cho Nhạc Linh Âm cảm giác an toàn giữa đêm lạnh giá.
"Đi thôi." Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng nói, đặt một tay lên vai Nhạc Linh Âm, dẫn cô ra khỏi nơi đáng sợ ấy.
Trong sự im lặng, Nhạc Linh Âm ngước lên nhìn Cao Trình Ngôn, thấy vẻ mặt kiên định nhưng cũng đầy dịu dàng của cậu.
Giữa bóng tối và ánh sáng chập chờn, Cao Trình Ngôn như một tấm khiên vững chãi, âm thầm bảo vệ cô khỏi những bất trắc. Nhạc Linh Âm nắm chặt tay vào mép áo khoác, cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì một cảm xúc khó gọi thành tên.
Nhạc Linh Âm run rẩy ngồi bệt xuống gốc cây, đôi chân cô dường như không còn sức, tê cứng vì lạnh và sợ hãi. Cả người cô vẫn còn hoảng loạn, nước mắt bất giác chảy ra, không thể kìm lại được nữa.
Mỗi tiếng nấc nhỏ, yếu ớt vang lên trong không gian tĩnh mịch, như đang thổ lộ nỗi sợ hãi mà Nhạc Linh Âm vừa trải qua.
Cao Trình Ngôn ngồi xuống cạnh Nhạc Linh Âm, một tay vòng qua vai, nhẹ nhàng kéo cô vào gần mình. Dù ánh mắt cậu vẫn lạnh lẽo, nhưng động tác lại dịu dàng bất ngờ.
Cao Trình Ngôn im lặng, không nói gì, chỉ để Nhạc Linh Âm tựa đầu vào vai mình, như để cô có chỗ dựa an toàn sau cơn sợ hãi.
"Không sao rồi." Giọng nói của Cao Trình Ngôn trầm thấp, mang theo chút kiên nhẫn và vững chãi: "Có tôi ở đây."
Nghe thấy lời Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm như tìm lại được chút bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Sự hiện diện của Cao Trình Ngôn giống như ngọn đèn dẫn đường trong màn đêm dày đặc, giúp Nhạc Linh Âm dần vượt qua cơn hoảng loạn. Cô khẽ nắm lấy tay cậu, cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay lớn, như một lời nhắc nhở rằng cô không còn một mình nữa.
Cả hai ngồi lặng im dưới gốc cây, giữa không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió rì rào qua rừng thông. Cao Trình Ngôn lặng lẽ chờ đợi, để Nhạc Linh Âm có thời gian bình tĩnh lại, ánh mắt cậu vẫn nhìn xa xăm, nhưng từng cử chỉ đều nhẹ nhàng và đầy quan tâm.
Cao Trình Ngôn quay lưng lại, quỳ một chân xuống, đưa tay ra hiệu cho Nhạc Linh Âm leo lên lưng mình.
"Lên đi, tôi sẽ cõng cậu về." Cao Trình Ngôn nói, giọng bình thản nhưng mang chút dịu dàng ẩn giấu.
Nhạc Linh Âm ngập ngừng trong giây lát, nhưng khi cảm nhận được sự kiên nhẫn trong ánh mắt Cao Trình Ngôn, cô từ từ vòng tay ôm lấy cổ Cao Trình Ngôn, áp sát vào lưng cậu. Cảm giác ấm áp từ bờ vai rộng lớn và đôi tay mạnh mẽ khiến cô cảm thấy yên lòng, những giọt nước mắt còn sót lại từ cơn hoảng sợ chảy xuống không dừng lại được.
Cao Trình Ngôn vững vàng đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ lấy Nhạc Linh Âm, mỗi bước chân đều ổn định và chắc chắn.
Bóng họ hòa vào nhau dưới ánh trăng lạnh lẽo nhưng cũng đầy huyền ảo, từng bước đi trong sự tĩnh lặng của khu rừng hoang vu.
Nhạc Linh Âm không kìm được những tiếng nức nở yếu ớt, nhưng mỗi lần cô rụt rè áp sát vào lưng cậu hơn, Cao Trình Ngôn chỉ im lặng, không phàn nàn một lời.
"Cậu cứ khóc, nhưng đừng buông tay."
Cao Trình Ngôn nói, giọng trầm thấp như một lời nhắc nhở đầy ấm áp. Và Nhạc Linh Âm thực sự không buông tay, ôm chặt hơn nữa, cảm nhận nhịp tim bình ổn của cậu đang truyền cho mình sự an ủi mà cô chưa từng có.
Trong khoảnh khắc này, giữa màn đêm và nỗi sợ đã qua, Nhạc Linh Âm biết rằng mình đã tìm thấy một bờ vai đáng tin cậy, một người sẵn sàng bảo vệ và che chở cho mình đến cùng.
Cô Từ cùng thầy thể dục đứng ngồi không yên, ánh mắt hết nhìn đồng hồ lại ngó về phía con đường dẫn từ rừng thông về khách sạn.
Gần 21 giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy Cao Trình Ngôn và Nhạc Linh Âm trở về. Trời đêm lạnh buốt, từng cơn gió thổi qua làm không khí thêm phần u ám, khiến sự lo lắng trong lòng cả hai người càng tăng lên.
Diêu Hiểu Vy cũng ngồi trước sảnh khách sạn, ánh mắt ngóng trông ra xa, vẻ mặt lộ rõ sự sốt ruột và lo lắng. Đôi tay cô nắm chặt vào nhau, trái tim đập thình thịch với từng giây phút trôi qua. Cô nhớ lại cảnh Cao Trình Ngôn đi vào rừng cùng Nhạc Linh Âm, một linh cảm không lành bất giác dâng lên.
Cô Từ thở dài rồi quay sang thầy thể dục, thấp giọng nói: "Hay là chúng ta cho người vào rừng tìm đi, muộn thế này rồi, chẳng biết có chuyện gì xảy ra không nữa."
Thầy thể dục gật đầu, khuôn mặt căng thẳng: "Chúng ta phải chắc chắn rằng tất cả học sinh đều an toàn. Để tôi đi báo với ban quản lý và sắp xếp nhóm tìm kiếm."
Trong lúc đó, Diêu Hiểu Vy nghe thấy cuộc trò chuyện và càng thêm căng thẳng, ánh mắt không rời khỏi con đường vắng lặng phía trước.
Diêu Hiểu Vy nhìn thấy bóng dáng của Cao Trình Ngôn từ xa, cô hớt hải đứng bật dậy, ánh mắt cô dừng lại trên Nhạc Linh Âm đang nằm trên lưng cậu.
Cô Từ và thầy thể dục cũng tiến nhanh đến, lo lắng hỏi thăm.
Cao Trình Ngôn lạnh lùng, không để lộ cảm xúc, chỉ đơn giản nói: "Nhạc Linh Âm bị té xuống đồi, nhưng giờ không sao nữa rồi."
Cao Trình Ngôn cẩn thận cõng Nhạc Linh Âm đến phòng của Diêu Hiểu Vy. Khi đặt cô xuống, Cao Trình Ngôn nhẹ nhàng nhưng vẫn cứng rắn ra hiệu cho cô hãy yên tâm nghỉ ngơi.
Nhưng Nhạc Linh Âm, với đôi mắt vẫn đọng nét hoảng loạn, chỉ biết nắm chặt lấy áo Cao Trình Ngôn, không chịu rời nửa bước. Cô run rẩy, ánh mắt khẩn thiết nhìn cậu như thể sợ cậu sẽ biến mất, để lại cô một mình đối diện với ký ức vừa trải qua.
Cao Trình Ngôn hơi khom người, dịu dàng nói với Nhạc Linh Âm: "Đừng lo, không sao rồi." Cậu quay sang Diêu Hiểu Vy, đôi mắt thoáng chút mềm mỏng nhưng vẫn lạnh nhạt, như nhờ cô chăm sóc cho Nhạc Linh Âm.
Diêu Hiểu Vy khẽ gật đầu, vỗ nhẹ lên tay Nhạc Linh Âm để trấn an, nhưng ánh mắt Nhạc Linh Âm vẫn không rời khỏi Cao Trình Ngôn. Cuối cùng, dường như không muốn rời xa cậu, cô nắm lấy bàn tay cậu thật chặt, như tìm kiếm một chút an toàn còn sót lại sau trải nghiệm kinh hoàng vừa qua.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói có chút dịu lại, thấp giọng an ủi: "Ngày mai, tôi sẽ ở bên cạnh cậu cả ngày. Đừng lo nữa."
Nhạc Linh Âm nghe những lời này, cảm giác hoảng loạn dần tan biến. Ánh mắt cô thoáng chút ngạc nhiên và nhẹ nhõm, đôi tay đang nắm lấy áo Cao Trình Ngôn cuối cùng cũng từ từ buông xuống. Có lẽ lời nói của cậu đủ để trấn an cô, khiến cô cảm thấy mình không còn đơn độc trong nỗi sợ hãi vừa trải qua.
Cao Trình Ngôn đứng dậy, khẽ gật đầu chào Diêu Hiểu Vy rồi quay bước đi. Nhạc Linh Âm dõi theo bóng lưng của cậu, cảm giác như vừa có một sự bảo vệ âm thầm nhưng vững chắc, giúp cô yên tâm hơn khi đêm tối trôi qua.