- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta
- Chương 98: Trại đông lãng mạn (phần 9)
Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta
Chương 98: Trại đông lãng mạn (phần 9)
Cao Trình Ngôn quay người, ngồi xuống một khúc cây bị gãy ngang. Ánh sáng trắng của mặt trăng chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo. Nhạc Linh Âm nhìn thấy rõ vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của cậu. Cậu chống hai tay lên đầu gối, cằm hạ thấp xuống, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, dán chặt vào tên đại ca đang nằm vật vã dưới đất.
"Hồi nãy có tên nào nói sẽ chấp tao 10 cú đấm mà?" Cao Trình Ngôn cất giọng lạnh lẽo, như thể không có chút thương xót nào cho kẻ đang bị khuất phục: "Đứng dậy, còn 7 cú nữa. Bây giờ có chịu nổi cú thứ 4 không?"
Sự thách thức trong giọng nói của cậu khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề. Tên đại ca, mặt mày bầm dập, nuốt nước bọt, cảm nhận được sự tê tái của đau đớn và sự sợ hãi lan tỏa trong lòng. Hắn lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt Cao Trình Ngôn. Mọi sự kiêu ngạo trước đây đều đã biến mất, giờ chỉ còn lại sự hèn nhát.
Nhạc Linh Âm đứng gần đó, tim đập nhanh trong sự hồi hộp. Cô không thể hiểu sao Cao Trình Ngôn lại có thể trở nên tàn nhẫn như vậy. Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, cô cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp. Cậu đang bảo vệ cô, đang chiến đấu vì cô, điều đó khiến cô thấy an tâm hơn bao giờ hết.
Cao Trình Ngôn với ánh mắt không hề lay chuyển, như một bức tường thành vững chắc trước mặt tên đại ca:
"Nếu mày có thể chạm vào tao chỉ với 1 cú đấm mà không bị ngã, tao sẽ chịu thua và giao Nhạc Linh Âm cho mày, muốn làm gì thì làm." Cao Trình Ngôn tuyên bố, giọng nói lạnh lùng và đầy thách thức.
Nhạc Linh Âm hốt hoảng, tim cô đập loạn nhịp. Cô không thể tin vào những gì vừa nghe thấy:
"Trình Ngôn, đừng!" Cô kêu lên, giọng lạc đi. Cô biết rằng với sức mạnh và sự khéo léo của cậu, sẽ không có cách nào tên đại ca có thể đánh trúng cậu. Nhưng sự liều lĩnh này có thể dẫn đến một điều gì đó tồi tệ hơn.
Tên đại ca nghe thấy lời thách thức, bất ngờ tràn đầy tự tin. Hắn bật dậy, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt dữ tợn. Hắn nhìn về phía Nhạc Linh Âm như thể đang hít thở sự hưng phấn của cuộc chiến:
"Mày sẽ phải hối hận vì lời nói đó!"
Hắn gầm lên, rồi lao về phía Cao Trình Ngôn, tay giơ cao chuẩn bị đấm.
Cao Trình Ngôn vẫn đứng yên, sự bình tĩnh của cậu như thể đang thách thức tên đại ca thêm một lần nữa. Hắn sấn tới, nhưng không hay biết rằng mối nguy hiểm đang rình rập. Khi hắn đến gần, Cao Trình Ngôn khẽ nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo hiện ra.
Chỉ một cái chớp mắt, Cao Trình Ngôn đã di chuyển. Hành động nhanh như chớp, cậu dễ dàng né tránh cú đấm của tên đại ca, chỉ trong một khoảnh khắc, hắn đã vồ hụt. Cảm nhận được sự bất ngờ, tên đại ca loạng choạng, chân không vững, bị ngã xuống đất.
Nhạc Linh Âm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo âu vẫn không rời khỏi lòng cô. Cô không biết Cao Trình Ngôn sẽ làm gì tiếp theo, nhưng cô hiểu rằng mọi thứ đã không đơn giản như trước đây.
Cao Trình Ngôn không hề do dự, cậu lao về phía tên đại ca đang loạng choạng, một cú đấm mạnh mẽ đã bật ra, khiến hắn lảo đảo rồi ngã xuống đất. Cậu nhanh chóng đè hắn xuống, ánh mắt vẫn lạnh lùng như băng.
"Đã bảo đứng dậy, còn 6 cú nữa mà."
Cậu nói, giọng điệu vừa lạnh lẽo vừa đầy thách thức. Rồi không chờ hắn kịp phản ứng, Cao Trình Ngôn bắt đầu tung ra những cú đấm như mưa. Mỗi cú đấm đều mạnh mẽ, chứa đựng sức mạnh và sự giận dữ, như thể tất cả nỗi uất ức và sự bảo vệ dành cho Nhạc Linh Âm đều được đổ vào từng đòn đánh.
"Mày có biết mày đã làm gì với cô ấy không?"
Cao Trình Ngôn hỏi đó vang lên giữa không gian im lặng, nhưng không ai trả lời. Những cú đấm cứ thế nối tiếp nhau, 6 cú đấm, 6 lần sức mạnh của cậu nghiền nát từng niềm kiêu ngạo của tên đại ca. Hắn bất tỉnh, mặt mày bầm dập, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.
Nhạc Linh Âm đứng một bên, tim cô đập thình thịch. Cô không thể phủ nhận sự phấn khích và nỗi sợ hãi đang giằng xé trong lòng. Cô biết rằng Cao Trình Ngôn không chỉ chiến thắng trong cuộc chiến này, mà còn bảo vệ cô, tạo ra một rào chắn vững chắc giữa cô và nỗi kinh hoàng mà cô vừa trải qua.
Cao Trình Ngôn thở nhẹ ra, ánh mắt vẫn giữ vững vẻ lạnh lùng. Cậu quay lại nhìn Nhạc Linh Âm, trong đôi mắt đó có sự dịu dàng ẩn chứa sau lớp băng giá.
"Cậu không sao chứ?" Câu hỏi đó nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại như một ánh sáng le lói giữa những bóng tối mà họ vừa trải qua.
Nhạc Linh Âm gật đầu, cảm giác an toàn khi đứng bên cạnh Cao Trình Ngôn lại trỗi dậy, nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn chưa hề tan biến.
Hai tên đàn em đứng sững sờ, mắt trợn tròn khi nhìn thấy đại ca của mình nằm bất tỉnh dưới đất. Máu me khắp mặt hắn, gương mặt đã biến dạng, xưng tấy và bầm tím, không còn nhận ra hình dáng ban đầu. Sự sợ hãi dâng trào trong lòng họ khi một tên dám lại gần, run rẩy đưa tay sờ vào người đại ca, cảm nhận da thịt mềm nhũn, không còn sức sống.
"Cậu ta... chết rồi!"
Một tên trong số đó hét lên, giọng nói run rẩy như thể đang đứng trước một cơn ác mộng. Họ trao đổi ánh mắt, cảm giác hoảng loạn như cơn bão tố ùa về.
"Chúng ta phải đi, nhanh lên!"
Cả hai vội vàng cúi xuống khiêng đại ca, cố gắng kéo hắn ra khỏi nơi đáng sợ này. Mỗi bước chân đều nặng nề, và sự sợ hãi trong lòng họ ngày càng lớn. Họ chạy như điên, vừa lùi lại vừa hét lên.
"Cứu mạng! Có quái vật!"
Tiếng thét vang vọng trong không gian tối tăm của khu rừng, khiến không khí thêm phần căng thẳng và rùng rợn.
Nhạc Linh Âm đứng đó, lòng dạ rối bời. Cô vẫn cảm nhận được cái lạnh từ những gì vừa xảy ra, nhưng ánh mắt của Cao Trình Ngôn như một ngọn lửa giữa đêm đông, giữ cho cô không bị chôn vùi trong sự sợ hãi. Cô thậm chí còn không thể hiểu nổi rằng người vừa đánh bại những kẻ đã làm hại mình lại chính là cậu, với vẻ lạnh lùng và sức mạnh vượt trội.
"Cao Trình Ngôn..."
Nhạc Linh Âm thì thào, như thể chỉ cần gọi tên cậu cũng đủ làm vơi đi nỗi lo lắng trong lòng.
Cao Trình Ngôn quay lại nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt đầy sự bảo vệ. Dường như trong khoảnh khắc đó, tất cả nỗi sợ hãi đều tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên mà chỉ cậu mới có thể mang lại.
Nhìn thấy những vệt máu đỏ tươi trên mu bàn tay Cao Trình Ngôn, Nhạc Linh Âm cảm thấy một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng. Dù biết rằng cậu đã cứu mình khỏi những kẻ xấu, nhưng hình ảnh ấy khiến trái tim cô se thắt lại. Cô vội vàng đưa tay ra, lấy chiếc khăn giấy mà mình luôn mang theo bên mình vì đang bị cảm, lo lắng lau sạch máu trên tay cậu.
"Cao Trình Ngôn, cậu... cậu bị thương sao?"
Nhạc Linh Âm hỏi, giọng nói có chút run rẩy. Khi đầu ngón tay chạm vào làn da lạnh lẽo của Cao Trình Ngôn, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ trào dâng trong lòng. Cô không muốn nhìn thấy cậu bị tổn thương, dù chỉ là một vết xước nhỏ.
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại lấp lánh một chút gì đó mềm mại.
"Không sao." Cậu đáp, giọng nói vẫn trầm ổn: "Chỉ là máu của hắn, không phải của tôi."
Nhạc Linh Âm nhíu mày, không hoàn toàn thuyết phục bởi lời Cao Trình Ngôn nói. Dù cậu có nói thế nào đi chăng nữa, việc máu của tên đại ca dính trên tay cậu vẫn khiến cô lo lắng. Cô càng lau càng nhẹ nhàng, như thể sợ rằng chỉ một hành động mạnh mẽ cũng có thể làm tổn thương cậu.
"Cậu không cần phải làm thế." Cao Trình Ngôn nói, giọng điệu có chút bất lực: "Tôi không phải trẻ con, đừng lo lắng."
"Nhưng tớ lo lắng thật mà!" Nhạc Linh Âm đáp lại, ánh mắt cô tràn đầy sự quan tâm: "Cậu đã đánh bọn họ để cứu tớ. Cậu không nên gánh chịu những hậu quả như thế này."
Lời nói của Nhạc Linh Âm như một làn sóng vỗ về, khiến trái tim Cao Trình Ngôn chao đảo. Dù cậu vẫn muốn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng cái cách mà Nhạc Linh Âm nhìn cậu, sự ấm áp trong ánh mắt ấy đã khiến hàng phòng ngự của cậu bắt đầu rạn nứt. Cậu chỉ im lặng, cho phép cô chăm sóc mình, trong lòng cảm thấy một điều gì đó khác lạ đang nảy nở.
Cuối cùng, Nhạc Linh Âm lau sạch sẽ, dừng lại khi không còn dấu vết nào trên tay cậu. Cô ngẩng lên, và họ nhìn nhau trong im lặng, hai tâm hồn lạc lối trong đêm tối, được ánh trăng mờ ảo chiếu sáng. Thế giới xung quanh dường như đã biến mất, chỉ còn lại họ, và những cảm xúc không tên đang dâng trào trong lòng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta
- Chương 98: Trại đông lãng mạn (phần 9)