Chương 97: Trại đông lãng mạn (phần 8)

Chương 97: Trại đông lãng mạn (phần 8)

[BOOK]Nhạc Linh Âm ho vài tiếng, giọng khan đến mức đau cả họng, nhưng nỗi sợ hãi trong cô vẫn không thể dập tắt. Cô kiên quyết gọi tên cậu, từng tiếng vang lên như một lời cầu cứu tuyệt vọng:

"Cao Trình Ngôn! Cao Trình Ngôn!"

Mỗi lần nhắc đến tên Cao Trình Ngôn, trái tim Nhạc Linh Âm lại thắt lại. Cô không chỉ khao khát sự cứu rỗi, mà còn cần cảm giác an toàn mà cậu mang lại.

Trong khi ba thanh niên vẫn đứng đó, nụ cười nham hiểm trên môi họ như những lưỡi dao sắc bén đâm vào tâm trí cô, Nhạc Linh Âm cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

Mặc cho sự hoảng loạn và nỗi sợ xâm chiếm tâm trí, Nhạc Linh Âm vẫn hy vọng, một hy vọng mỏng manh nhưng mãnh liệt. Cô không thể tưởng tượng nổi nếu không có cậu bên cạnh, cô sẽ phải đối mặt với những kẻ này như thế nào.

"Cao Trình Ngôn!"

Nhạc Linh Âm cất tiếng, cảm xúc chực trào, l*иg ngực cô như bị siết chặt. Cô không thể để bản thân gục ngã. Trong bóng tối mịt mùng, cô vẫn giữ vững niềm tin rằng cậu sẽ xuất hiện, rằng cậu sẽ nghe thấy tiếng gọi của cô và đến cứu cô.

"Cao Trình Ngôn.. tớ cần cậu!"

Giọng Nhạc Linh Âm trở nên yếu ớt, nhưng vẫn ngập tràn khát khao được cứu thoát. Cô không còn biết phải làm gì ngoài việc gọi tên cậu, như thể đó là sợi dây duy nhất nối liền cô với thế giới an toàn bên ngoài.

Đại ca trong đám đó nắm chặt tóc Nhạc Linh Âm, khiến cô đau đớn và buộc phải ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sợ hãi nhưng cũng tràn ngập quyết tâm. Hắn cười khẩy, giọng điệu đầy tự mãn:

"Thằng nhóc con đó đến đây, tao sẽ chấp nó 10 cú đấm trước, sau đó sẽ đánh nó cùng với cô em."

Lời nói của hắn như một đòn chí mạng đập vào tâm trí Nhạc Linh Âm. Cảm giác bất lực dâng trào, cô không thể ngăn được những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Nhạc Linh Âm có thể thấy rõ sự tàn nhẫn trong ánh mắt của đám thanh niên. Họ không chỉ xem cô như một món đồ chơi, mà còn coi cuộc sống của cậu là trò đùa.

"Đừng! Đừng làm gì cậu ấy!"

Nhạc Linh Âm gào lên, tiếng kêu của cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng nhưng đầy rẫy sự đe dọa. Mỗi câu từ như một lời cầu xin, nhưng lòng tin dần dần bị những tiếng cười khinh bỉ của bọn chúng làm tiêu tan.

"Có vẻ như mày rất quan tâm đến thằng nhóc đó nhỉ?" Đại ca tiếp tục trêu chọc, bàn tay hắn siết chặt tóc Nhạc Linh Âm hơn, khiến cô cảm thấy đau đớn và tổn thương: "Đừng lo, mày sẽ không phải cô đơn lâu đâu, sớm thôi sẽ có thêm một vài vết bầm tím để làm bạn với mày."

Cả ba thanh niên đều cười phá lên, nhưng trong lòng Nhạc Linh Âm không còn chút gì ngoài sự hoảng loạn. Cô chỉ mong mỏi Cao Trình Ngôn sẽ xuất hiện ngay lúc này, cứu cô khỏi cơn ác mộng tồi tệ này. Cô không thể tưởng tượng nổi cậu sẽ như thế nào nếu nhìn thấy cảnh này, nhưng lòng cô vẫn giữ vững niềm hy vọng rằng cậu sẽ không bỏ rơi cô.

"Cao Trình Ngôn!"

Nhạc Linh Âm gọi tên cậu một lần nữa, giọng cô lạc đi vì sợ hãi nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Cô thà chờ đợi trong lo âu còn hơn là đầu hàng trước những kẻ tàn nhẫn này.

Đột nhiên, tiếng cười của ba thanh niên ngừng bặt, không khí xung quanh như bị đông cứng lại khi họ cảm nhận được một nguồn năng lượng lạnh lẽo bao trùm. Họ quay lại, ngay lập tức, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Cao Trình Ngôn.

Cao Trình Ngôn đứng đó, dáng vẻ uy nghiêm và lạnh lùng, ánh mắt như những lưỡi dao sắc nhọn quét qua từng gương mặt của đám thanh niên.

Trong không gian tối tăm và rùng rợn của khu di tích bỏ hoang, sự hiện diện của Cao Trình Ngôn như một cơn gió mạnh mẽ quét sạch mọi thứ, mang đến một sự bình yên lạ thường giữa bão tố.

"Buông cô ấy ra."

Giọng nói của Cao Trình Ngôn trầm và mạnh mẽ, không có bất kỳ sự nhượng bộ nào. Một lời ra lệnh, không cần phải bàn cãi. Ánh mắt cậu như một ánh sáng le lói trong đêm tối, châm ngòi cho hy vọng trong lòng Nhạc Linh Âm, khiến cô cảm thấy như mình đã được cứu rỗi.

Đám thanh niên, lúc trước còn hùng hổ, giờ đây bất chợt cảm thấy sợ hãi. Áo khoác của Cao Trình Ngôn phất phơ trong gió như một chiến binh chuẩn bị ra trận, cậu không có ý định lùi bước.

Cao Trình Ngôn tiến một bước về phía họ, khí thế bộc lộ rõ ràng. Trong ánh mắt lạnh lùng của cậu, Nhạc Linh Âm thấy được sự bảo vệ mạnh mẽ. Tình thế đã xoay chuyển, và những kẻ bạo lực bắt đầu lùi lại một chút, cảm thấy lo sợ trước sự quyết tâm và sức mạnh của cậu.

"Cô ấy không phải là món đồ cho mấy người chà đạp."

Cao Trình Ngôn khẳng định, giọng nói trở nên dứt khoát và kiên quyết hơn. Nhạc Linh Âm không thể kiềm chế được, nước mắt lại chảy xuống nhưng lần này là vì sự cảm động khi thấy Cao Trình Ngôn đứng ra bảo vệ cô. Cô không còn cảm thấy cô đơn trong đêm tối đáng sợ này nữa, bởi cậu là ánh sáng duy nhất, là người duy nhất khiến trái tim cô ấm áp trở lại.

Ba thanh niên bất đắc dĩ buông Nhạc Linh Âm ra, nhưng không phải để rút lui mà là để tiến tới Cao Trình Ngôn, như những con sói đói thấy một con mồi. Ánh mắt họ tràn ngập thách thức, nhưng Cao Trình Ngôn vẫn đứng yên, không nhúc nhích, ánh nhìn của cậu như một tảng băng trôi giữa dòng nước lạnh lẽo, không có chút cảm xúc nào lộ ra ngoài.

Nhạc Linh Âm, sau khi được thả ra, cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cô lùi lại một bước, mồ hôi lạnh toát ra trên trán khi nhìn vào ánh mắt của Cao Trình Ngôn. Cô biết rằng mặc dù cậu là người bảo vệ cô lúc này, nhưng khí chất lạnh lẽo và nghiêm nghị của cậu lại khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn cả đám thanh niên kia. Nhìn thấy cậu, cô bỗng cảm thấy mình như một đứa trẻ yếu đuối, không thể làm gì khác ngoài việc run rẩy.

"Chúng mày nghĩ mình có thể làm gì ở đây?"

Cao Trình Ngôn lên tiếng, giọng nói cậu trầm và uy nghiêm, như thể từ sâu thẳm lòng đất vang lên. Không cần phải giơ tay hay động đậy, chỉ với lời nói cậu đã tạo nên một sức mạnh khiến bầu không khí nặng nề hơn, như thể sấm sét sắp sửa nổi dậy.

Ba thanh niên không còn vẻ mặt kiêu ngạo như trước, họ bắt đầu nhận ra rằng mình đã lầm lẫn khi dám gây hấn với một người không dễ bị đe dọa như Cao Trình Ngôn. Họ nhìn nhau, trong đôi mắt mỗi người dần xuất hiện sự do dự và lo sợ. Cảm giác bất an lan tỏa như cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua.

"Chạy đi."

Cao Trình Ngôn nói, nhưng giọng điệu không phải là sự mời gọi mà là một lời cảnh cáo nghiêm khắc.

Ba thanh niên trước mặt Cao Trình Ngôn khẽ cười khẩy, tưởng rằng Cao Trình Ngôn chỉ là một cậu nhóc không biết sợ hãi. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu bỗng dưng xông lên, ánh mắt lạnh lẽo không còn chút do dự.

Cao Trình Ngôn đột nhiên lao tới, đánh mạnh vào tên đại ca. Dù sức lực cậu không phải là quá mạnh, nhưng cú đấm bất ngờ khiến tên đại ca khuỵu xuống, mất thăng bằng, ánh mắt đầy hống hách của hắn chợt biến mất.

Hai tên đàn em thấy vậy liền lao tới muốn tiếp ứng cho đại ca, nhưng không kịp phản ứng, cả hai bị quật ngã xuống đất trong tích tắc. Họ không thể tin được rằng chỉ một cú ra tay nhẹ nhàng của Cao Trình Ngôn lại khiến cả ba đều phải khựng lại.

Nhạc Linh Âm đứng bên cạnh, tim cô đập thình thịch khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Cảm giác hồi hộp và sự bất ngờ lấn át nỗi sợ hãi. Những tên côn đồ trước đây làm cô sợ hãi giờ đây chỉ còn là những kẻ yếu ớt nằm dưới đất.

Nhạc Linh Âm thở phào, nhưng cô vẫn không dám lại gần Cao Trình Ngôn. Ánh mắt cậu vẫn như một lớp băng giá, và cô biết rằng đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng đó, có điều gì đó đang gợn lên, như một cơn bão sắp sửa ập đến.

Nhạc Linh Âm không thể không thắc mắc liệu mình có thực sự an toàn khi đứng cạnh Cao Trình Ngôn hay không. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc này, sự lạnh lẽo của cậu đã trở thành chiếc khiên bảo vệ cô, khiến cô cảm thấy mình đã tìm thấy ánh sáng giữa bóng tối đen tối này.

Cao Trình Ngôn thấy tên đại ca đang cố gắng đứng dậy, nhưng cậu không cho hắn có cơ hội. Một cú đấm mạnh mẽ nữa được tung ra, lần này cậu nhắm thẳng vào mặt hắn. Âm thanh răng va chạm với nắm đấm vang lên như tiếng sấm, máu lập tức phun ra từ khóe miệng hắn, nhỏ xuống đất. Hắn choáng váng, không thể giữ thăng bằng, trong một khoảnh khắc mất phương hướng, cậu đã không do dự đấm thêm một phát nữa.

Cú đấm lần này mạnh đến mức không chỉ khiến hắn ngã xuống đất mà còn khiến một chiếc răng gãy rơi ra. Hắn nằm vật ra, mặt mày bầm dập, ánh mắt hoang mang và sợ hãi. Cả hai tên đàn em còn lại, khi chứng kiến cảnh tượng này, không thể kìm nén nổi sự sợ hãi. Họ bắt đầu lùi lại, không còn dám tỏ ra hung hăng như trước.

Nhạc Linh Âm ngồi ở một bên, mắt mở to không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Cô cảm nhận được một sự mạnh mẽ từ Cao Trình Ngôn mà trước đây cô chưa từng thấy. Cậu không chỉ lạnh lùng, mà còn kiên quyết và đáng sợ, như một chiến binh không ngại ngần đối đầu với kẻ thù. Cô cảm thấy một sự an tâm lạ thường, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho cậu.