Trên con đường trải dài dưới ánh hoàng hôn, màu vàng cam phủ lên khung cảnh với vẻ ấm áp và lãng mạn.
Cao Trình Ngôn với dáng vẻ cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, bước đi một cách tự nhiên nhưng lại toát lên sự mạnh mẽ và cuốn hút.
Nhạc Linh Âm mặc chiếc váy nhẹ nhàng, mái tóc nhẹ bay trong làn gió, đôi má hơi ửng đỏ vì ngại ngùng. Cô nắm nhẹ vạt váy, ánh mắt liếc nhìn Trình Ngôn đầy e thẹn, như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngại ngùng.
Từng bước chân của họ hòa quyện vào cảnh sắc chiều tà. Ánh sáng của hoàng hôn tạo nên một bầu không khí mơ màng, làm nổi bật sự khác biệt giữa hai người – một bên lạnh lùng, một bên dễ thương và bẽn lẽn.
Chỉ có tiếng gió và nhịp bước chân khẽ vang, như một bản nhạc lãng mạn của riêng họ. Trong khoảnh khắc ấy, họ như hoàn toàn thuộc về nhau, dù không cần lời nói.
Nhạc Linh Âm ngập ngừng hỏi, đôi mắt to tròn đầy sự tò mò:
"Sao dạo này cậu cứ thích đến nhà tớ thế, Cao Trình Ngôn?"
Cao Trình Ngôn dừng lại một chút, quay sang nhìn Nhạc Linh Âm, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, không có chút biểu cảm nào. Giọng cậu trầm, đều đều trả lời:
"Ba mẹ cậu đi Mỹ công tác mấy tháng, cậu ở một mình rất nguy hiểm."
Nhạc Linh Âm hơi ngỡ ngàng trước câu trả lời thẳng thắn của Cao Trình Ngôn, đôi má bất giác đỏ lên. Trong lòng cô vừa ngại ngùng vừa ấm áp, cảm nhận được sự quan tâm thầm lặng nhưng chân thành từ Cao Trình Ngôn, dù cậu lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng ấy.
Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, lòng ngập ngừng rồi không kìm được tò mò, cô hỏi tiếp:
"Nhưng... cậu có cần phải đến mỗi ngày không? Tớ tự lo được mà!"
Cao Trình Ngôn liếc nhìn Nhạc Linh Âm, ánh mắt không đổi sắc, giọng trầm nhưng đầy quả quyết:
"Cậu tự lo? Nấu cháo cháy, đêm qua còn để quên đèn hành lang suốt sáng, ổ điện thì không kiểm tra."
Nhạc Linh Âm ngượng đỏ cả mặt, không nghĩ rằng Cao Trình Ngôn để ý cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Cô chống chế, lí nhí nói:
"Chỉ là... mấy hôm nay hơi mệt thôi..."
Cao Trình Ngôn khẽ nhếch môi, đôi mắt thoáng qua vẻ dịu dàng hiếm có:
"Vậy nên tôi mới phải đến, để đảm bảo là cậu không gây ra chuyện gì nguy hiểm."
Nhạc Linh Âm chỉ biết cúi mặt, trái tim đập rộn ràng trong l*иg ngực. Lòng cô vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc, chỉ biết thầm cảm ơn sự quan tâm lặng lẽ của cậu bạn lạnh lùng bên cạnh.
Khi bước vào nhà Nhạc Linh Âm, Cao Trình Ngôn không còn ngạc nhiên gì nữa. Đèn phòng khách vẫn bật sáng, điều hòa còn đang chạy như thể chưa từng tắt suốt từ tối qua. Cậu lặng lẽ nhìn quanh, rồi quay sang cô, giọng trầm thấp pha chút trách móc:
"Linh Âm, cậu định biến nhà mình thành tủ đông à?"
Nhạc Linh Âm rụt vai, đôi mắt to tròn ngước nhìn Cao Trình Ngôn đầy ngại ngùng, nói nhỏ:
"Sáng nay tớ dậy muộn, vội quá nên quên mất..."
Cao Trình Ngôn thở dài, đưa tay cầm remote tắt điều hòa và tắt đèn. Cậu lấy chiếc áo khoác đang treo trên tường khoác lên vai Nhạc Linh Âm.
Nhạc Linh Âm rùng mình vì lạnh. Hành động bất ngờ ấy khiến Nhạc Linh Âm ngơ ngác, tim đập nhanh hơn, ánh mắt ngại ngùng nhưng cũng lấp lánh niềm vui.
"Không ai để ý những thứ này ngoài cậu đâu." Nhạc Linh Âm lí nhí, giọng pha chút cảm động.
Cao Trình Ngôn chẳng đáp, chỉ nhìn Nhạc Linh Âm một thoáng trước khi quay đi, ánh mắt dịu lại trong giây lát.
Hình ảnh cô gái vụng về, ngại ngùng ấy đã trở thành lý do để cậu đến, dù lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng như chẳng hề quan tâm.
Cao Trình Ngôn ngồi xuống sofa, dáng vẻ trầm tĩnh và tự tin, đôi mắt vẫn sắc sảo như thể đã sẵn sàng cho buổi học. Nhạc Linh Âm rón rén vào bếp, pha trà nóng rồi cẩn thận bưng ra, đặt trên bàn trước mặt cậu. Hơi nóng từ tách trà lan tỏa, mang đến chút ấm áp trong căn phòng.
Cả hai bắt đầu lật mở sách vở và đề cương. Cao Trình Ngôn giảng bài với giọng điềm tĩnh, từng câu chữ rõ ràng, mạch lạc, còn Nhạc Linh Âm thì chăm chú lắng nghe, không ngừng ghi chép lại những điểm quan trọng.
Đôi khi, Nhạc Linh Âm ngước lên hỏi những thắc mắc, Cao Trình Ngôn luôn kiên nhẫn giải thích từng chi tiết nhỏ nhất, dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Khi họ nghỉ giải lao, Nhạc Linh Âm cầm tách trà lên, lén nhìn Cao Trình Ngôn. Cô cười nhẹ, cảm thấy ấm áp lạ thường vì sự tận tâm của cậu. Trái tim cô dường như có chút rộn ràng, nhưng lại cố giữ vẻ tự nhiên, tiếp tục buổi học cùng cậu trong bầu không khí ấm áp và yên bình.
Nhạc Linh Âm ngẩng đầu lên nhìn Cao Trình Ngôn, ánh mắt đầy sự tò mò:
"Cậu học giỏi như thế sao không thi vào Nhất Trung? Cậu giỏi các môn tự nhiên lắm mà, lần kiểm tra giữa kỳ còn đứng top 3 khối nữa!"
Cao Trình Ngôn dừng bút, ánh mắt thoáng qua một tia suy tư nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Cậu không vội trả lời, như thể đang cân nhắc từng lời. Cuối cùng, giọng cậu trầm ấm vang lên:
"Nhất Trung có thể là trường hàng đầu, nhưng tôi không nhất thiết phải vào đó. Còn nhiều thứ quan trọng hơn chuyện trường lớp."
Nhạc Linh Âm ngẩn người, cảm thấy câu trả lời của Cao Trình Ngôn vừa đơn giản nhưng cũng mơ hồ lạ kỳ. Trong lòng cô có chút ngạc nhiên, nhưng đồng thời lại cảm thấy ấm áp, như thể cậu có một lý do thầm kín mà không muốn nói ra.
Cao Trình Ngôn khẽ liếc nhìn Nhạc Linh Âm, đôi mắt ánh lên chút gì đó khó nói, nhưng lại nhanh chóng quay đi, tiếp tục chăm chú vào sách vở, bỏ lại cô gái bên cạnh với một tâm trạng vừa lúng túng vừa ngập tràn những suy nghĩ mông lung.
Nhạc Linh Âm ngồi bên cạnh Cao Trình Ngôn, nhưng tâm trí cô bỗng nhiên lạc về những sự kiện đã xảy ra trong mấy tháng vừa qua.
Cô nhớ lại cái ngày Kiều Nhã Anh, một cô gái xinh đẹp, nổi bật, và dường như luôn tự tin vào sự thu hút của mình đã bày tỏ tình cảm với Cao Trình Ngôn.
Hình ảnh hôm ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí Nhạc Linh Âm: Kiều Nhã Anh ngồi xuống đất, đôi mắt đỏ ửng vì khóc lâu, trong đó có sự giận dữ không rõ lý do, cô ấy nhìn Cao Trình Ngôn đầy sợ hãi.
Vẻ mặt của Kiều Nhã Anh chuyển sang sự hoảng loạn khi nhận ra rằng Cao Trình Ngôn đã thẳng thừng từ chối mình, không chút do dự hay cảm xúc. Như thể, trong mắt cậu, Kiều Nhã Anh chỉ là một người xa lạ.
Cảnh tượng ấy khiến Nhạc Linh Âm không khỏi cảm thấy xót xa cho người bạn cùng lớp.
Nhớ lại khoảnh khắc đó, Linh Âm không khỏi cảm thấy bồi hồi. Cao Trình Ngôn luôn lạnh lùng và xa cách, nhưng cũng có một phần dịu dàng, quan tâm mà cậu chỉ dành cho những người anh thực sự trân trọng. Và Kiều Nhã Anh, dù đã từng được mọi người vây quanh, cuối cùng vẫn không thể có được sự chú ý từ cậu.
Giờ đây, Nhạc Linh Âm nghe tin Kiều Nhã Anh đã rời sang Mỹ du học, để lại sau lưng những kỷ niệm và cả câu chuyện dang dở. Cô cảm thấy có chút thương cảm, nhưng đồng thời cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cô không rõ cảm giác đó từ đâu mà đến, chỉ biết rằng, bên cạnh Cao Trình Ngôn, mỗi khoảnh khắc đều trở nên đặc biệt hơn.
Nhạc Linh Âm không kìm được tò mò, cô ngước nhìn Cao Trình Ngôn, ánh mắt lấp lánh sự tò mò xen lẫn ngại ngùng. Sau một hồi suy nghĩ, cô lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ nhưng vẫn đủ để phá tan không gian yên tĩnh:
"Cậu có thể nói cho tớ biết mẫu người cậu thích không? Tớ vẫn không hiểu sao cậu lại từ chối Kiều Nhã Anh... Cô ấy vừa xinh đẹp, vừa giàu có, lại học giỏi. Chẳng phải cô ấy rất xứng với cậu sao?"
Cao Trình Ngôn hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô với ánh mắt bình thản. Cậu im lặng vài giây, như đang cân nhắc câu trả lời, rồi khẽ nhếch môi, giọng trầm và có chút lạnh lùng:
"Xinh đẹp, giàu có, học giỏi... những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì với tôi."
Câu trả lời của Cao Trình Ngôn khiến Nhạc Linh Âm ngạc nhiên, ánh mắt cô lóe lên chút bối rối. Cô cắn nhẹ môi, không hiểu sao trong lòng lại có chút hy vọng mong manh, nên tiếp tục hỏi, giọng khẽ hơn:
"Vậy... cậu thích mẫu người như thế nào?"
Cao Trình Ngôn nhìn Nhạc Linh Âm một lúc, đôi mắt dường như mềm lại nhưng nhanh chóng quay đi, giọng nói thoáng chút dịu dàng:
"Chỉ cần chân thành, là đủ."
Nhạc Linh Âm ngỡ ngàng trước câu trả lời đơn giản mà sâu sắc ấy. Tim cô khẽ rung động, dường như đã hiểu ra lý do vì sao Cao Trình Ngôn lại đặc biệt quan tâm đến mình dù luôn giữ vẻ lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc đó, không gian xung quanh như ngừng lại, để lại chỉ còn hai người họ, ngồi bên nhau với những cảm xúc vừa ngại ngùng vừa ấm áp len lỏi trong lòng.
Nhạc Linh Âm bỗng ngập ngừng, ánh mắt long lanh lẫn một chút bối rối. Sau vài giây đấu tranh, cô lấy hết can đảm, khẽ hỏi:
"Vậy... còn tớ thì sao? Cậu có thích tớ không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Cao Trình Ngôn thoáng giật mình, nhưng khuôn mặt cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cậu im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán như muốn dò xét từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất trên gương mặt cô gái đang ngồi đối diện.
Trong khoảnh khắc ấy, Nhạc Linh Âm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lòng như lửa đốt chờ đợi câu trả lời từ người con trai lạnh lùng ấy.
Cao Trình Ngôn nghe câu hỏi của Nhạc Linh Âm, đôi mắt thoáng chút dao động, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Cậu nhớ đến vụ cá cược "ai thích trước người đó thua" và có lẽ cô đang dụ cậu sập bẫy, cậu giữ giọng thật lạnh lùng:
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tôi chỉ không muốn cậu gặp rắc rối thôi."
Nhạc Linh Âm ngơ ngác, rồi chợt bối rối cúi đầu, cảm thấy bản thân đã hỏi một điều có phần ngốc nghếch. Cô khẽ bặm môi, không biết nên vui hay buồn trước câu trả lời lạnh lùng của Cao Trình Ngôn.