Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khoảng Trời Riêng Của Hai Ta

Chương 57: Kẹo bông gòn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi chiều tối, khi mặt trời dần khuất sau những dãy núi xa, bầu trời chuyển từ sắc cam vàng sang tím nhạt rồi dần nhuộm màu đen huyền. Ánh sáng yếu dần, tạo ra không gian mờ ảo và yên tĩnh. Những làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của cây cỏ.

Xa xa, ánh đèn vàng từ những ngôi nhà và con đường bắt đầu bật lên, phản chiếu trên mặt nước của con sông nhỏ, lấp lánh như những đốm sao. Tiếng dế kêu râm ran từ cánh đồng, hòa cùng tiếng lá cây xào xạc, tạo nên một khung cảnh bình yên và thơ mộng. Trời dần chìm vào màn đêm, nhường lại không gian cho sự tĩnh lặng và vẻ đẹp huyền bí của đêm tối.

Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn sánh bước bên nhau, tạo nên một hình ảnh nổi bật trên con đường nhộn nhịp. Cao Trình Ngôn cao hơn Nhạc Linh Âm hẳn một cái đầu, tạo nên một sự đối lập rõ rệt.

Trong khi Nhạc Linh Âm trông đáng yêu và ngọt ngào với bộ đồng phục thủy thủ màu hồng, Cao Trình Ngôn lại lạnh lùng trong chiếc áo sơ mi trắng kết hợp quần tây đen, toát lên vẻ đẹp trai và thu hút.

Sự xuất hiện của họ không khỏi thu hút ánh nhìn của các nữ sinh xung quanh. Nhạc Linh Âm với nụ cười dịu dàng, tạo cảm giác gần gũi, còn Cao Trình Ngôn thì lạnh lùng và có chút bí ẩn. Họ như hai thái cực hòa hợp, một bên dịu dàng, đáng yêu, một bên lạnh lùng, điềm đạm, tạo nên một hình ảnh khó quên.

Nhạc Linh Âm thấy một ông chú bán kẹo bông gòn bên đường, đôi mắt cô sáng lên đầy thích thú. Cô nhanh chóng quay sang Cao Trình Ngôn, đôi môi khẽ nở nụ cười, hỏi nhẹ nhàng:

"Trình Ngôn, đợi tớ đi mua kẹo bông gòn một chút nhé?"

Cao Trình Ngôn với khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ khẽ gật đầu một cách hờ hững, như thể kẹo bông gòn chẳng có gì đặc biệt. Nhưng điều đó càng khiến Nhạc Linh Âm vui hơn.

Nhạc Linh Âm vội vàng tiến đến mua một cây kẹo bông gòn lớn, rồi hí hửng cầm kẹo quay lại, ánh mắt sáng lên khi nhìn Cao Trình Ngôn – người vẫn đứng đó, chờ cô, lạnh lùng nhưng cũng đầy kiên nhẫn.

Khi Nhạc Linh Âm vui vẻ trở lại với cây kẹo bông gòn trên tay, mọi ánh nhìn trên phố bỗng đổ dồn vào hai người.

Các nữ sinh xung quanh xì xào bàn tán, ánh mắt lấp lánh tò mò xen lẫn ghen tị:

"Nhìn kìa, hai người đó đẹp đôi ghê!"

"Đó là Cao Trình Ngôn bên Nhị Trung nổi tiếng là lạnh lùng khó gần đấy à? Mà đi chung với cô gái đó trông dễ thương ghê!"

Những lời bàn tán không ngớt, nhưng Nhạc Linh Âm dường như không để tâm, chỉ say sưa cười nói, đưa cây kẹo bông lên miệng ăn ngon lành trước mặt Cao Trình Ngôn.

Cao Trình Ngôn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt thấp thoáng chút dịu dàng khi cúi xuống nhìn Nhạc Linh Âm. Không cần lời nói, hình ảnh ấy đủ khiến ai nhìn cũng cảm thấy rằng, giữa họ dường như có một sợi dây vô hình gắn kết – một sự gần gũi và ấm áp ngầm ẩn sau dáng vẻ đối lập của hai người.

Cao Trình Ngôn với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc lạnh, bước đi bên cạnh Nhạc Linh Âm mà không để ý đến những lời xì xào hay ánh nhìn tò mò xung quanh.

Dáng vẻ cao lớn, điềm tĩnh cùng khí chất lạnh lẽo của cậu khiến những người xung quanh dù tò mò nhưng không ai dám đến gần.

Ánh mắt của Cao Trình Ngôn thản nhiên quét qua mọi người, không một biểu cảm, khiến các nữ sinh gần đó cảm thấy hơi chột dạ, có chút dè chừng.

Những lời bàn tán cũng dần nhỏ lại, như sợ rằng chỉ cần thêm một cái liếc mắt từ Cao Trình Ngôn thôi, họ sẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy bao trùm.

Nhạc Linh Âm nhìn Cao Trình Ngôn, vừa thích thú vừa cảm thấy buồn cười trước vẻ lạnh lùng của cậu bạn. Trong mắt cô, Cao Trình Ngôn lúc này không hề đáng sợ mà trái lại, càng thêm thu hút và đáng tin cậy, như một bức tường thành kiên định đang bảo vệ cô giữa dòng người đông đúc.

Khi Nhạc Linh Âm đang vui vẻ với cây kẹo bông gòn trong tay, Cao Trình Ngôn bỗng nhiên lên tiếng, giọng lạnh lùng vang lên, phá tan không gian yên ắng giữa họ:

"Vậy... kẹo bông gòn của tôi đâu?"

Nhạc Linh Âm sững người, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Cô hoàn toàn không ngờ rằng Cao Trình Ngôn, người lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng, lại hỏi đến kẹo bông như một đứa trẻ vậy.

Đưa tay nắm chặt cây kẹo bông của mình, Nhạc Linh Âm bắt đầu cảm thấy bối rối, không biết nên chia kẹo thế nào.

Mặt của Nhạc Linh Âm đỏ lên, cứng đờ không nói nên lời, cố tìm một cách giải thích hợp lý. Nhưng ánh mắt Cao Trình Ngôn vẫn chăm chú nhìn cô, như thể đang chờ câu trả lời, không hề vội vã nhưng đầy áp lực, khiến tim cô đập thình thịch.

Cao Trình Ngôn cúi xuống, ánh mắt sắc lạnh đầy nghiêm nghị, dán chặt vào Nhạc Linh Âm. Cái liếc mắt của cậu chẳng khác nào một tảng băng đang ập xuống, vừa đáng sợ vừa áp lực.

Nhạc Linh Âm nuốt khan, cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Nhạc Linh Âm nhìn xuống cây kẹo bông trên tay mình, rồi lại ngước lên nhìn khuôn mặt điển trai nhưng không chút cảm xúc của Cao Trình Ngôn:

"Không phải chỉ là một cây kẹo thôi sao, sao trông cậu đáng sợ thế này!"

Nhạc Linh Âm cố gắng nở một nụ cười ngượng ngùng, giơ cây kẹo bông của mình lên trước mặt Cao Trình Ngôn, cô nghĩ cho cậu ăn một miếng chắc sẽ không sao nên cô nhỏ giọng lí nhí:

"À... cho cậu miếng nè..."

Vẻ mặt lạnh lùng của Cao Trình Ngôn vẫn không thay đổi, nhưng khi cậu đón lấy cây kẹo từ tay cô, Nhạc Linh Âm thở phào nhẹ nhõm. Dù vẫn mang vẻ băng giá đáng sợ, trong ánh mắt cậu lại ánh lên một chút gì đó giống như sự hài lòng, khiến cô không khỏi thấy bối rối nhưng cũng có phần an tâm.

Cao Trình Ngôn lạnh lùng cầm lấy cây kẹo bông từ tay Nhạc Linh Âm, không chút do dự. Cậu không hề hỏi han gì thêm mà thản nhiên đưa kẹo lên miệng, một cách điềm nhiên như thể cây kẹo đó là của mình từ đầu. Nhạc Linh Âm ngây người nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ bất bình.

Nhạc Linh Âm thấy Cao Trình Ngôn chẳng khác gì một "đại ca giang hồ" ngang nhiên cướp đồ của mình, không hề khách sáo. Nín thở một lúc, cuối cùng cô thở dài, than thở:

"Trình Ngôn... thật sự thì cậu định chiếm luôn cây kẹo bông của tớ đấy à? Đây là phần tớ đang ăn mà..."

Cao Trình Ngôn vẫn điềm nhiên nhai kẹo, chẳng mảy may đổi sắc mặt, đáp lại bằng giọng đều đều, không một chút biểu cảm:

"Đúng rồi. Giờ là của tôi."

Nhạc Linh Âm trố mắt nhìn Cao Trình Ngôn, không biết nên bực mình hay buồn cười. Cô không ngờ một người lúc nào cũng lạnh lùng như Cao Trình Ngôn lại có lúc trẻ con đến thế.

Nhạc Linh Âm vừa than vãn vừa lẩm bẩm gì đó về việc "cậu ấy có khác gì giang hồ đâu", nhưng trong lòng lại thấy buồn cười, không thể giấu nổi nụ cười ngầm thích thú với dáng vẻ độc chiếm ấy của Cao Trình Ngôn.

Nhạc Linh Âm uất ức nhìn Cao Trình Ngôn, cố nén tiếng thở dài khi thấy cậu vẫn lạnh lùng nhấm nháp cây kẹo bông gòn một cách thản nhiên. Cô bĩu môi, than phiền:

"Cậu vốn đâu có thích đồ ngọt. Lúc trước còn gọi trà sữa matcha ít đường, vừa đắng vừa ít ngọt, tớ còn tưởng cậu chẳng bao giờ động đến mấy thứ kẹo thế này!"

Cao Trình Ngôn nghe vậy, dừng lại một chút, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Ánh mắt cậu lướt qua Nhạc Linh Âm, môi mấp máy:

"Vậy sao? Nhưng hôm nay lại muốn ăn."

Câu trả lời đơn giản của cậu càng khiến Nhạc Linh Âm vừa bực vừa khó hiểu, cứ như tất cả đều là hiển nhiên. Cô nhìn Cao Trình Ngôn, không biết nên cười hay khóc, vừa thấy bất công vừa cảm thấy hình ảnh cậu ăn kẹo bông đáng yêu đến lạ lùng. Thật khó tin, một người lạnh lùng như cậu lại có lúc ngang ngược trẻ con như thế này.

Nhạc Linh Âm và Cao Trình Ngôn vừa đi vừa nói chuyện, không khí dần thoải mái hơn. Nhạc Linh Âm tò mò nhìn Cao Trình Ngôn, khẽ cười hỏi:

"Thật sự, cậu không thích đồ ngọt, đúng không? Tại sao hôm nay lại đòi ăn kẹo bông gòn?"

Cao Trình Ngôn liếc nhìn Nhạc Linh Âm một lúc rồi bình thản đáp:

"Không phải là thích, chỉ thấy cậu ăn ngon lành thì muốn thử."

Nhạc Linh Âm tròn mắt ngạc nhiên, sau đó bật cười. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

"Vậy để lần sau tớ dẫn cậu đi ăn bánh ngọt nhé! Đảm bảo còn ngon hơn cả kẹo bông gòn."

Cao Trình Ngôn im lặng một lúc, ánh mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ nhưng rồi khẽ gật đầu, dường như không từ chối.

Nhạc Linh Âm hào hứng kể về những loại bánh ngọt yêu thích, từ bánh mousse mềm mịn đến bánh su kem thơm béo. Cao Trình Ngôn tuy ít nói, nhưng mỗi lần cô nhìn qua, cậu đều lắng nghe với vẻ điềm đạm.

Cuộc trò chuyện đơn giản về đồ ngọt lại khiến họ gần nhau hơn. Không ai nói ra, nhưng cả hai đều cảm thấy khoảng cách dần rút ngắn, như một mẩu kẹo ngọt ngào đang âm thầm tan chảy giữa hai người.
« Chương TrướcChương Tiếp »